“Gọi tôi là bà nhỏ!”
Thục Yên bây giờ với cương vị là bà nhỏ của Đào Lực tất nhiên anh xưng hô không đúng phép tắc, bậc làm trưởng bối như cô sẽ chỉnh đốn lại ngay.
Cô rót một chén trà, nhàn hạ mà thưởng thức hương thơm của nó.
Đã lâu rồi cô không trở về đây, mọi thứ cũng thật là xa lạ.
Ngay cả mùi trà ngày trước ông thích mà giờ đây thưởng thức lại có chút lạ miệng.
Đào Lực bị cô nhắc nhở như thế, lời gọi cô cũng khựng lại không muốn nói.
Bây giờ anh ta mới nhận ra, mình hiện tại là cháu của người lúc trước mà mình bỏ mặc đã lâu.
Đào Lực anh không thể cho cô một cuộc sống tốt, nhưng sau này có thể.
Chính miệng anh cũng đã từng hứa bao lần, nhưng lần nào cũng vẫn không thay đổi.
Giờ đây cô tìm được cho mình người mà cô có thể tựa vào, anh còn muốn giở giọng trách móc cô vô tình nữa sao?
Đào Lực vẫn là muốn níu kéo một chút, anh ta bước đến ghế gỗ trước mặt cô, nhưng lại không có ý định ngồi xuống.
Anh lại nghĩ rằng cô sẽ nói anh không hợp quy củ, tự tiện ngồi đối diện với bà nhỏ của mình, nên chỉ đành đứng.
“Bà nhỏ…lấy ông tôi bao giờ?”
Đây có lẽ là điều mà anh bâng khuâng nhất.
Bởi vì sau tai nạn gần một năm trước, cô gần như bốc hơi ở đây.
Vậy thì cưới nhau từ bao giờ? Hơn nữa đã quen biết với nhau ra sao mà có thể kết hôn cùng nhau? Và hàng trăm câu hỏi cứ bủa vây đầu anh, cứ muốn hỏi Thục Yên lần lượt từng câu, nhưng lại không dám mà chỉ muốn hỏi một câu nhỏ…
“Tầm một năm rồi.”
Thục Yên cũng không biết là từ bao lâu nữa, cô cũng đành nói đến thời gian mà được Thư Huân đưa sang Canada.
Dù sao việc trả lời chính xác hay không cũng không quan trọng.
Vì cô đã là vợ hắn, từ rất lâu rồi…
“Vết thương tai nạn…có bị…”
“Tôi chưa chết, vẫn yên ổn được chưa? Đào Lực, anh không có bất cứ tư cách gì để hỏi về tôi, đừng phí công vô ít nữa.”
Chưa đợi kịp câu hỏi của Đào Lực, Thục Yên đã chặn ngang lại.
Cô ghét khi bản thân phải trả lời những câu hỏi ngớ ngẩn, những việc cũ mà cô đã thật sự không muốn nhớ lại.
Năm tháng đó không đủ đau hay sao? Không đủ dày vò cô hay sao mà con người này lại như được nước lấn tới mà hỏi