“Cảm ơn anh, anh hai.”
“Được rồi, em gái ngốc!”
Chu Yến Quân xoa xoa đầu cô khẽ cười.
Từ bao giờ em gái anh đã trưởng thành rồi.
Cũng đã dần có trách nhiệm hơn với vị trí của mình đang đứng.
Anh chỉ mong cô sẽ hạnh phúc với lựa chọn của mình, đừng lỡ vỡ cuộc đời này thôi là anh đã yên tâm mãn nguyện rồi.
Thục Yên nhìn giờ đồng hồ, đã gần tám giờ sáng.
Cô từ trước đã nhờ lão Đàm đích thân dùng thân phận của Đình Thư Huân để cho gọi cổ đông lớn nhỏ trong công ty Đình gia.
Cô cũng đã sẵn sàng để đối diện với mọi thứ rồi.
***
Chiếc xe từ từ dừng lại trước Đình thị.
Thục Yên cùng Yến Quân bước ra khỏi xe.
Cả hai không thể không choáng ngợp với toà nhà cao chót vót.
Cô mới chợt nhớ ra đây chính là công ty chính của Đình gia.
Công ty này được Đình Văn lập ra và nhiều năm trước đã trao quyền quản lý cho Đình Thư Huân.
Xung quanh có rất nhiều người đứng, bọn họ dường như là những người đã tuyên bố phá sản trong đêm qua.
Nhìn bọn họ mà Thục Yên cảm thấy có chút đáng thương.
Nếu mà có Đình Thư Huân ở đây, mọi chuyện có lẽ sẽ ổn hơn rất nhiều.
Ít nhất bọn họ sẽ không từ một người kẻ đưa người đón trở thành kẻ mất trắng không còn gì trong tay.
Thục Yên nhanh nhẹ lách người, tránh xa đám người đang đòi bồi thường ở trước cửa Đình thị.
Mãi mới có thể tiến vào bên trong.
Cô cùng anh loay hoay nhìn xung quanh, muốn tìm đường đến phòng họp cổ đông.
Mà chẳng nhìn ai có thể hỏi được, tiếp tân cũng không thấy đâu cả!
Bất chợt một cô gái vội vã chạy, không ngờ tối mắt tối mũi lại đâm trúng người Chu Yến Quân, khiến cô ấy ngã ra sàn gạch đá.
Yến Quân cũng nhanh tay mà kéo cô ấy lại, may mắn là ngã không mạnh.
Cô gái luống cuống đứng dậy, luôn miệng xin lỗi:
“Tôi…tôi xin lỗi! Xin lỗi… Cảm ơn anh!”
“Không có gì!”
Yến Quân đáp lại vài câu bâng quơ, cả hai nhanh chóng buông tay ra.
Cô gái kia vội cầm sấp tài liệu lên mà nhìn lên anh một cái.
Hai ánh mắt chạm vào nhau, tim Yến Quân lệch đi một nhịp.
Anh quay ngoắc đầu sang hướng khác tránh đi cả gương mặt dần ửng đỏ lên.
“À cô ơi, cho tôi hỏi phòng hội đồng ở đâu ạ?”
Thục Yên không để ý mấy đến cả hai gương mặt đang đỏ lên, cô ngó nghiêng xung quanh nhưng có lẽ không biết được, vội nắm lấy tay cô gái mà hỏi.
“A…tôi cũng lên phòng hội đồng đây.
Xin đi theo tôi.”
Cô gái kia nhắc đến phòng hội đồng, cũng nhớ đến mục đích đến đây của mình.
Liền chỉ hướng tay của mình về phía bên trái, nơi có thang máy cùng rất nhiều người đang chờ.
Thục Yên gật đầu, mỉm cười giới thiệu bản thân