“Cháu mới là có vấn đề, Tiểu Kha mới chính là dì nhỏ của cháu.
Sau nay cũng sẽ như thế!”
Đình Thư Huân lắc đầu, còn đính chính lại lời của mình nói thêm lần nữa.
Lần này không riêng gì lão Đàm, ngay cả Thiệu Khiêm cũng sốc trước lời của chú nhỏ mình.
Chưa gì mà đã dám thừa nhận như vậy rồi sao?
Nhưng Thiệu Khiêm cũng không vừa gì, nhớ lại cô đã phải gồng mình lên mà làm mọi thứ từ công ty cho đến việc tìm kiếm hắn.
Một ngày một giờ hay một phút cô cũng không dám chậm trễ để giờ đây nghe những lời đau lòng này.
Dù không phải là người trong cuộc, nhưng cậu cũng muốn tức thay cho cô!
“Chú, chú sao lại quên dì nhỏ? Dì ấy đã vì chú mà chịu đựng, bây giờ chú lại đi tin người phụ nữ này sao?”
“Đã bảo không phải mà, Tiểu Kha em nói gì đi?”
Đình Thư Huân lắc đầu ngọ ngậy, hắn không muốn đôi co nữa liền lắc lắc tay Lý Kha mà nói.
Lý Kha cũng không biết là xảy ra việc gì, vẻ mặt cứng đờ kia khi bắt gặp đôi mắt tràn đầy sự tức giận của Thiệu Khiêm, cuối cùng cô ta cũng ôm chầm lấy hắn, tỏ ý không chịu cùng chất giọng thánh thót:
“Em…em sợ lắm…anh đuổi bọn họ đi đi, em sợ.”
Đình Thư Huân nhẹ giọng dỗ dành, nó khác với chất giọng lanh tanh lúc đối đáp cùng Thục Yên.
Tay hắn xoa xoa đầu Tiểu Kha, vẻ mặt vô cùng cưng nựng.
“Được được, có anh ở đây em đừng sợ! Anh sẽ bảo vệ em!”
Anh sẽ bảo vệ em…
Bảo vệ em…
Bảo vệ…
Là bảo vệ em.
Cô nghe rõ mồn một từng câu chữ của hắn nói.
Ngay cả dũng khí ngẩn mặt lên nhìn giờ đây cũng chẳng có…
Nước mắt rơi tí tách, sượt nhẹ qua làn mi.
Một con người đáng trách, vụt chạy rời bỏ đi…
Chẳng hiểu sao trái tim cô giờ đây đã chẳng còn là của mình nữa, nhịp tim loạn xạ, hô hấp càng lúc khó khăn.
Nhất là sự vô tình từ lời nói đầy sự quan tâm của hắn dành cho Lý Kha, thật khiến cô ghen tị.
“Chú nhỏ, chú thay đổi rồi.”
“Chú vẫn ổn.
Chỉ có cháu cùng người phụ nữ đó mới bất thường.
Đừng bao giờ cho chú gặp lại, nếu không chú không biết sẽ làm điều gì đâu.”
“Chú…”
“Ra ngoài! Ra ngoài hết để Tiểu Kha ở đây với tôi!”
Bị làm phiền khiến Đình Thư Huân nổi đóa, hắn tức giận đập vỡ bình hoa bên cạnh.
Vô cùng điên cuồng mà hét lên.
Mảnh vỡ bình hoa văn tứ tung, lão Đàm lui lui xuống, chỉ sợ không cẩn thận sẽ bị thương chân.
Nhưng Thục Yên thì lại không may mắn như vậy, một mảnh nhỏ của bình văng vào chân cô, chỉ như thế cũng đủ tạo nên vết thương, máu cũng ứa ra từng chút, từng chút một.
Thiệu Khiêm nhìn hắn nổi điên như vậy cũng không đáng nói, vì chú nhỏ hắn có lẽ tạm thời mất trí nhớ.
Nhưng hành động này lại làm tổn thương Thục Yên, cậu cúi người nhìn chân cô, thật sự không phải là vết thương quá lớn.
Nhưng chính Đình Thư Huân mới là người quá đáng!
“Dì…có sao không?”
Thục Yên nãy giờ vẫn mặc kệ lời qua tiếng vào cửa chú cháu nhà họ.
Cô ủ rũ, nghe câu quan tâm của Đình Thiệu Khiêm, cô chỉ lắc đầu, giọng cô run run, bám tay vào bàn tay của cậu đang đỡ lấy mình, cô yếu ớt nói:
“Khiêm…đi…đi về thôi…”
“Dì…dì có ổn không?”
Nghe chất giọng cô không giống như lúc mà cậu chở cô đến đây, vén vài lọn tóc của cô đã che phủ cả gương mặt, đôi mắt ngập tràn nước mắt, môi mỏng không ngừng run rẩy, cậu như hiểu được, gật đầu nhẹ, dịu cô đi ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi, cậu còn không quên lườm hai con người đang ngồi ở đằng đấy.
Đáy mắt