“Em gái tôi sao thế?”
“Đã tìm thấy chú nhỏ tôi!”
“Tại sao lại quay về?”
“Chú nhỏ mất trí nhớ.”
“Có bị thương gì không?”
“Bên cạnh có một cô gái tên Lý Kha.”
Chu Yến Quân cùng Đình Thiệu Khiêm một hỏi một đáp.
Dù câu trả lời của Đình Thiệu Khiêm không ăn khớp với câu hỏi của Chu Yến Quân, nhưng hầu hết anh đều đã hiểu sơ qua.
Nhưng mà khoan? Cái gì mà một cô gái tên Lý Kha? Em gái anh tên Thục Yên kia mà?
Gương mặt từ vui mừng cho em gái vì đã biết hắn không sao, nhưng bỗng lại méo mó, anh nắm chặt cánh tay cậu mà hỏi thêm lần nữa cho chắc chắn:
“Cậu nói Lý Kha…là ai?”
Đình Thiệu Khiêm cũng không biết phải giải thích sao cho anh hiểu, cũng không biết phải nói là Đình Thư Huân đã quên em gái anh rồi hay là Đình Thư Huân đã chối từ cô.
Nhìn bộ dạng đăm chiêu như thế, Yến Quân vỗ vỗ vào mặt của cậu một cái kéo về thực tại để trả lời anh.
“Cậu nghe tôi nói gì không?”
Ăn đau, Thiệu Khiêm bặm môi, ra dáng bặm trợn mà dằn mặt Yến Quân.
Nhìn một màn trước mắt mà anh bật cười rõ to.
Đã lớn xác cao tồng ngồng như vậy rồi mà cứ như là trẻ lên ba ấy chứ!
“Cậu cười được nữa à? Tôi đánh cậu lại xem xem cậu có như tôi không?”
Bị cười vào mặt trắng trợn như thế, Thiệu Khiêm hừ một cái rõ to, còn bĩu môi xem thường.
“Được được, tôi sai rồi.”
Yến Quân vỗ vỗ vai cậu an ủi, tí nữa là đã cười ra nước mắt mất rồi.
Nhưng chợt nhớ ra vấn đề ban đầu anh hỏi cậu vẫn chưa trả lời, anh lại tiếp tục sự nghiệp tò mò của mình.
“Rồi, nhưng Lý Kha là ai?”
“Là một cô gái hộ tá, đã cứu chú nhỏ tôi khi chú ấy rớt xuống vực ấy! Không ngờ tỉnh dậy liền nói cô ta là vợ mình.
Còn chối bỏ dì nhỏ nói là không quen biết, muốn say bye dì ấy nữa.
Không kiêng nể dứt khoát đuổi tôi và dì cút khỏi bệnh viện, tôi và dì nhỏ liền không muốn trở lại Tâm Cung, nên mới trở lại đây.
Cậu xem có tức không, chú nhỏ cực kỳ quá đáng luôn chứ?”
“Hắn ta dám đối xử với em gái tôi như vậy? Tôi đi tìm hắn tính sổ.
Mẹ nó, em gái tôi hao tâm tổn sức vì công ty vì tìm kiếm hắn như thế mà bây giờ vì mất trí mà nói bỏ là bỏ sao? Không chấp nhận được.”
Nhìn dáng vẻ hùng hổ, gương mặt đã tối lại sau khi nghe Thiệu Khiêm giải thích sơ qua đã biết anh tức giận đến cỡ nào!
Em gái anh cưng chiều như vậy, chua bao giờ anh ép Thục Yên phải học làm cái này, ép làm cái kia mà bây giờ vì một tê Đình Thư Huân mà chấp nhận học ngành cô căm ghét nhất, còn làm việc ngày đêm giúp hắn giữ vững công ty, rồi lại đi đi về về mà tìm hắn suốt hai đêm không ngủ.
Rồi khi về lại vì lí do mất trí nhớ lại muốn từ em gái anh? Anh thật sự đã muốn đi tìm hắn mà đòi công đạo cho em gái mình rồi.
Cậu đành kéo tay Yến Quân lại, bảo anh đừng manh động.
Đêm qua rất là kỳ lạ, với lại dù sao Đình Thư Huân cũng là chú nhỏ của cậu, không phải muốn đụng thì đụng.
Căn phòng ở bệnh viện đó thuộc dạng top rồi, xung quanh lại có nhiều vệ sĩ nữa.
May rủi chú nhỏ cậu nổi điên như hôm qua thì không chừng lại về trừng phạt cậu.
Cậu chịu không nổi đâu nha!!!
“Cậu bình tĩnh đi.
Cậu thừa biết thế lực của chú nhỏ tôi, không động vào được!”
“Sao tôi bình tĩnh được, cậu muốn tôi làm gì để giữ bình tĩnh đây chứ?”
“Làm thinh.
Cậu làm như không quan tâm đến đi, tôi sẽ từ từ tìm hiểu mọi thứ.”
Nghe câu trả lời từ Thiệu Khiêm, mặt anh đã đen