“Muốn Đình thị?”
Đình Thư Huân nhướm mày nhìn Đình Thu Viên tự tin mà nói như thế, hắn thực muốn hỏi lại thêm lần nữa.
Đình thị dù là công ty chính của Đình gia, nắm trong tay cũng so như 20% của Đình gia rồi.
Tuy lớn nhưng hắn không mấy ham hố, hắn vẫn dư sức có của ăn của để mấy đời mà không cần vào gia sản Đình gia.
Nhưng điều đó không có nghĩ là hắn sẽ nhắm mắt làm ngơ để Đình Thu Viên nhận vơ lấy của mình.
Đình Thu Viên dưới sự tra hỏi lần nữa của Đình Thư Huân, bà ta cứng họng không thể nói gì thêm dù lòng vẫn muốn đòi lại công bằng cho mình.
Lúc này luật sự Khổng mới lên tiếng tránh đi chiếc tranh nổ mắt vừa rồi, anh ta đẩy gọng kính lên mà đọc tờ di chúc tiếp:
“Đình thị sẽ do ngài Đình Thư Huân đây quản lý!”
Cả nhà một phen nháo nhào, nhất là Đình Quân Ký, ông ta giật lấy tờ di chúc trong tay Khổng Nam, đôi mắt nhìn rõ chữ kí cùng con dấu mà hận đến mức xé nát nó.
Đình Quân Ký không ngờ Đình Văn lại không chừa thứ gì lớn lao cho ông ta, ông ta điên tiết mà hét toáng lên.
“Không! Ta không chấp nhận!”
Khổng Nam nhìn ông ta điên loạn xé rách tờ di chúc cũng không mảy may lo sợ vì trong tệp hồ sơ của anh ta là vô số bản phô tô di chúc cùng bản ghi âm lời của Đình Văn trước lúc chết, căn cứ vào pháp luật mà thi hành thôi.
Đình Quân Ký từ từ trở nên dại dại, ông ta cả đời này đã cố gắng để vừa mắt Đình Văn, cả đời này vì gia sản mà không tiết một thủ đoạn gì, bây giờ đến cái Đình thị mà Đình Văn cũng muốn dành cho Đình Thư Huân làm ông ta không cam tâm.
Ông ta muốn đòi lại công đạo cho mình!!
Đình Quân Ký vứt đi chiếc gậy batoong, ông ta chỉ tay về Đình Thư Huân mà hét lớn:
“Mày…mày không xứng đáng có được gia sản này.
Mày vốn không phải con của lão già đó, mày vốn là người ngoại tộc.”
“Cả đời tao luôn nổ lực để vươn lên chỉ mong nhận lấy những thứ xứng đáng với tao.
Mày từ nhỏ đến lớn chưa làm được gì cho Đình thị, mày tại sao lại được nhận mà không phải là tao?”
“Tao không chấp nhận, tao không chấp nhận!”
Đình Thư Huân mỉm cười, để lộ nụ cười ranh mãnh không chút sợ hãi, khí phách lẫm liệt như thế cũng khiến mọi người xung quanh lo ngại cho Đình Quân Ký.
Từ từ, hắn đứng dậy trên đôi chân của mình, hắn đẩy ngã chiếc xe lăn, không một điểm tựa như để mọi người nhìn rõ hắn đang đứng dậy.
Đồng tử của Đình Quân Ký co thắt lại dữ dội, ông ta không thể tin được có ngày hắn sẽ đứng lên được, cả thân ảnh cao lớn đang từ từ bước đến đối diện ông ta.
Giờ đây ông ta cứ như là một con nai đứng trước mãnh hổ, ông ta đã run sợ trong lòng mình.
“Đình Quân Ký, ông có quyền nói sao? So với những việc ông làm, ông xứng đáng có được 25% tài sản đã rất quý giá, ông không trân trọng nó thì cũng phải trân trọng mạng sống của mình chứ?”
Đôi tay hắn nhuốm đầy máu đỏ, đưa lên khuôn mặt nhăn nheo mà vuốt dọc xuống, ngay tại cổ ông ta thì hắn dừng lại, tay siết thật chặt.
“Mày…mày…”
Đình Quân Ký khó khăn trong việc hít thở không khí, gương mặt đã dần dần tái mét như xác chết, ông ta không ngừng đánh vào tay muốn hắn buông ra.
Đợi đến khi ông ta dần dần mất đi hơi thở thì Đình Thư Huân mới chịu buông tay, hất ông ta sang một bên.
“Chú…chú sao lại có thể đối xử với anh mình như thế?”
Đình Thu Viên có hơi bất ngờ nhìn hắn từ trên xuống dưới, bà ta cứ nghĩ hắn bị liệt nửa đời còn lại sẽ không đứng dậy được, vậy mà hôm nay bị một màn trước mặt hù dọa.
Dù vậy bà ta vẫn phải đến xem ba mình ra sao, dường như ông ta suýt nữa đã bị hắn bóp cổ đến chết.
“Luật sư Khổng, bằng chứng!”
Đình Thư Huân không màn đến câu trách móc của Đình Thu Viên, hắn nhìn sang Khổng Nam đã rút ra