Vừa trông thấy Bạt, Xa La Phong liền sợ hãi trong vô thức, thế nhưng đúng lúc này kẻ địch lại phát hiện hắn.
Trần Tinh giật thót trong lòng, hỏng bét, cậu quên mất Do Đa có thù với Xa La Phong!
Quả nhiên Do Đa bỏ qua những người khác, phóng ngựa thẳng tới chỗ Xa La Phong, nhảy khỏi lưng ngựa đẩy hắn té xuống. Hạng Thuật xông tới nửa đường phải đột ngột ghìm ngựa lại, quay về cứu Xa La Phong.
Trần Tinh gia nhập cuộc chiến, Tâm Đăng sáng lên, bùng nổ giữa bình nguyên, phản chiếu rõ rệt giữa vùng tuyết mờ mịt này. Lũ Bạt bị dọn ra một lỗ hổng, Trần Tinh hét lên: “Hạng Thuật! Còn dỗi nữa, coi chừng an đáp của huynh mất mạng!”
Hạng Thuật cuối cùng đành phải giật tay phải, mở lòng bàn tay ra. Trần Tinh dốc hết sức thắp sáng Tâm Đăng.
Kế tiếp Hạng Thuật biến thành hộ pháp Võ thần, áo bào trắng tung bay, lớp giáp ánh kim chói lọi, từ lưng ngựa bay lên, nhào về phía Xa La Phong bị Do Đa đưa đi.
Phần tay giáp vàng nắm thành quyền.
Trần Tinh lập tức hoàn hồn, quát: “Bẻ tay hắn!”
Hạng Thuật như sao băng bùng lên lửa vàng, phá tan Bạt trận, lao tới chỗ Do Đa và Xa La Phong, tay trái chắn trước người, vung tấm khiên lấp lánh kim quang!
Trần Tinh: “???”
Đó là cái gì?! Trần Tinh trố mắt nhìn tấm khiên.
Hạng Thuật cũng rất đỗi ngạc nhiên, nhưng hắn đã tới chỗ Do Đa, không kịp nghĩ nhiều mà vung khiên tới, ‘rắc’ một tiếng, cánh tay túm chặt Xa La Phong bị gãy ngay tắp lự. Tiếp theo Hạng Thuật xoay người, thuận thế vung khiên lần hai, vẽ ra một cú đánh hoàn mỹ, Do Đa bị đập bay ngược ra ngoài!
Xa La Phong ngã dưới tuyết, khó khăn đứng dậ
y, ngơ ngác nhìn Hạng Thuật được bao trùm trong ánh sáng muôn trượng.
Hạng Thuật bước tới chỗ Do Đa, Trần Tinh đã đến phía sau Hạng Thuật, thu Tâm Đăng lại, ghìm ngựa, bảo: “Thủ hạ lưu Bạt!”
Tư Mã Vĩ vượt lên đầu, dùng xích trói Do Đa lại.
Đàn Bạt nhất thời phân tán về bốn phía bình nguyên. Kim quang trên người Hạng Thuật rút đi, đưa mắt quan sát Trần Tinh, mặt mày hậm hực. Tiêu Sơn đi tới nhìn hai người, mù mờ hỏi: “Sao các ngươi lại tới đây?”
Một canh giờ sau, trong doanh A Khắc Lặc.
Khiên và kiếm của Hạng Thuật chỉ xuất hiện trong chớp nhoáng rồi biến mất, Tiêu Sơn, Tư Mã Vĩ, Xa La Phong, Thác Bạt Diễm và Trần Tinh ngồi trong lều, A Khắc Lặc bưng trà sữa chống lạnh tới, ngoài trời đã tối hẳn.
Trần Tinh giải thích: “Bọn ta đi đường tắt, tới đây trước các ngươi.”
Hạng Thuật vẫn im thin thít.
Trần Tinh nói tiếp: “Không ngờ mục tiêu của các ngươi cũng là hồ Ba Lý Khôn.”
Qua lời kể của vua A Khắc Lặc, Hạng Thuật nhạy bén bắt được điểm mấu chốt — cứ điểm của Chu Chân ngay tại hồ, còn Trần Tinh thì nhớ lại đợt tấn công trước đó, đoán rằng đội quân hài cốt vây công Cáp Lạc Hòa Lâm hẳn ở cách chỗ này không xa. Nếu Chu Chân lui binh, hắn cần thời gian chỉnh đốn lại đội ngũ, đồng thời nghĩ đối sách khác. Chỉ có hai chỗ để đi, một là khe núi Âm, hai là hồ Ba Lý Khôn. Núi Âm cách xa Cáp Lạc Hòa Lâm, Chu Chân hẳn cũng sẽ không lặn lội tới núi.
Mà ở phương bắc, muốn giấu quân mai phục chỉ còn hồ Ba Lý Khôn mà thôi. Sau khi người A Khắc Lặc nhổ doanh khỏi bờ hồ, vương phi liền phái trinh sát điều tra, phát hiện một tế đàn quái dị xuất hiện trên hòn đảo giữa hồ, mà trên đó có một quái vật khổng lồ được vô số da thú trùm lên.
Trên hòn đảo có một luồng sức mạnh kỳ dị, ngăn cản người phàm tiếp cận.
“Thuật Luật Không?” Trần Tinh bất an gọi hắn.
Những tưởng ở trước mặt nhiều người, Hạng Thuật chí ít vẫn nể mặt mình, nào ngờ hắn vẫn khăng khăng theo ý mình, cãi nhau trước bàn dân thiên hạ đối với hắn chỉ là việc cỏn con.
Tiêu Sơn: “???”
Xa La Phong vẫn còn khắc sâu thời khắc Hạng Thuật hóa thành Võ thần, tới giờ vẫn còn bàng hoàng.
“An đáp,” Xa La Phong không nhịn được hỏi, “vừa nãy ngươi cứu ta, đã có chuyện gì?”
“Không biết.” Hạng Thuật cuối cùng cũng lên tiếng, “Ra ngoài hết cho ta.”
Thác Bạt Diễm đưa mắt nhìn Trần Tinh, lại liếc sang Hạng Thuật, biến ra ngoài trước tiên. Xa La Phong còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Hạng Thuật đã mất bình tĩnh: “Đi ra ngoài!”
Mọi người đành lục tục ra khỏi lều, Trần Tinh ngồi quỳ tại chỗ nhìn mọi người rời đi, Hạng Thuật bèn liếc sang cậu.
“Ơ, tính ta luôn hả?” Trần Tinh buồn bực hỏi, “Muốn lên đảo xem không? Ta tưởng huynh nguôi giận rồi.”
Hạng Thuật: “Không đi, ngươi muốn khiến Chu Chân cảnh giác hả? Ta đã nói gì? Tại sao không ở lại Cáp Lạc Hòa Lâm, ai cho ngươi đi theo? Ngươi có coi cô vương ra gì không? Trong mắt ngươi còn có Đại Thiền Vu hay không!”
Trần Tinh: “…”
Trần Tinh nghĩ bụng, huynh là hộ pháp mà! Ta đâu phải người Hồ, tại sao phải hầu huynh làm Đại Thiền Vu? Huynh đâu thể bắt người Hán ta đây nghe lệnh!
Trần Tinh cố biện hộ: “Ta sợ huynh gặp bất trắc khi đụng độ với Chu Chân.”
Hạng Thuật: “Cô vương đã bảo, sẽ thu hồi pháp bảo của hắn, ngươi không tin ta?”
Mấy ngày nay Trần Tinh đã thăm dò được đại khái tính nết của Hạng Thuật, biết hắn luôn ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần hơi cúi đầu, Hạng Thuật sẽ nguôi giận ngay. Hiềm nỗi cậu không nuốt trôi được vụ này, lúc này ngẫm lại thôi thì cho qua, dầu gì huynh ấy giận cũng chỉ vì ghen với Thác Bạt Diễm mà thôi.
“Còn Cáp Lạc Hòa Lâm thì sao?!”
“Có phượng hoàng trông chừng!” Trần Tinh gân cổ đáp.
Hạng Thuật nhíu mày: “Ngươi kêu nó giúp? Không phải không muốn cầu xin nó ư?”
Trần Tinh thầm nhủ, huynh nhận ra rồi hả.
Hạng Thuật: “Vì vậy, ngươi làm việc mình không muốn, cầu cạnh nó bảo vệ Cáp Lạc Hòa Lâm, chỉ vì tới tìm ta?”
Trần Tinh phiền muộn đáp: “Không tính là cầu nó, ta không muốn giải thích! Tới tìm huynh, âu cũng vì không muốn rời xa huynh, vậy đã được chưa?”
Hạng Thuật: “……”
Trông biểu cảm của Hạng Thuật, Trần Tinh liền biết mưu kế đã thành, bèn tiếp tục nói với giọng tủi hờn: “Chúng ta đã bên nhau lâu ngần ấy, huynh lại một mình lên bắc, là ta lưu luyến, ta hoảng sợ được chưa?”
“Vậy ngươi giải thích thế nào việc mình tự ý tới tháp đá?” Hạng Thuật đổi sang vụ khác, hỏi vặn lại, “Không phải có Thác Bạt Diễm bảo vệ ngươi ư?”
Trần Tinh thầm nghĩ đủ rồi! Sao huynh thù dai quá vậy!
“Hắn cũng đâu phải hộ pháp của ta!” Trần Tinh nói, “Huynh làm sao vậy, sao lại ôm thành kiến với hắn? Không oán không hận, tại vì sao? Huynh muốn ghen cũng không nên ghen với hắn chứ!”
Hạng Thuật bị Trần Tinh làm nghẹn họng, cũng nhận thấy mình nổi nóng vô cớ, lúc họ ở Trường An, Trần Tinh thậm chí còn chưa nói được đôi câu với Thác Bạt Diễm, cớ sao khi nhìn thấy Thác Bạt Diễm ở cùng Trần Tinh, mình lại ấm ức không rõ nguyên do thế này?
“Ngươi…” Hạng Thuật lắp bắp, “hắn không phải tới đây vì ngươi hả? Ghen gì mà ghen? Cô vương… ngươi nói chuyện… chú ý chút cho ta!”
Trần Tinh tới luôn: “Hay cho huynh tự hỏi hắn? Ta kêu hắn vào.”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh vén mành bước ra ngoài, Hạng Thuật sốt ruột đứng dậy, thực ra hắn cũng không ngờ Trần Tinh sẽ theo tới đây, dường như đoán chắc hắn sẽ tới hồ Ba Lý Khôn.
“Ngươi chạy nhiều lần như vậy!” Hạng Thuật quát, “Có lần nào không phải cô vương ngàn dặm xa xôi đuổi theo ngươi, ngươi còn dám giận hờn ta? Ta thấy ngươi đó giờ không coi cô vương là Đại Thiền Vu, có phải chống đối ta trước mặt kẻ khác, ngươi cảm thấy…” Nói tới đây, Hạng Thuật thình lình im bặt, mày nhíu lại, biểu cảm đầy hoang mang.
Chuyện xảy ra khi nào? Hạng Thuật hoàn toàn không nhớ, rời khỏi Cáp Lạc Hòa Lâm cùng Xa La Phong là do nhất thời nổi ý xấu, muốn dẫn Trần Tinh theo không phải không được, song không biết vì lẽ gì, trong thâm tâm hắn lại trỗi dậy ý định trả thù, dường như biết chắc Trần Tinh sẽ đuổi theo.
Trần Tinh quả thực đuổi theo, nhưng được Thác Bạt Diễm bảo vệ tới đây, Hạng Thuật càng không mấy vui lòng.
Chuyện quái gì thế này? Hạng Thuật nghi hoặc hết sức.
“Đại Thiền Vu,” Thác Bạt Diễm bước vào, giải thích, “ta và Trần Tinh, tuyệt đối không như ngài nghĩ, ta cảm thấy, ta cần giải thích rõ với ngài…”
“Cút!” Hạng Thuật tức không chỗ xả, muốn đứng dậy đấm Thác Bạt Diễm.
∴
Trần Tinh xuyên qua nơi đóng quân, Tiêu Sơn đuổi theo sau, hỏi thăm: “Cáp Lạc Hòa Lâm gặp chuyện gì?”
Trần Tinh: “Chút
rắc rối thôi, nhưng mọi chuyện đã yên ổn rồi, Lục Ảnh đâu? Bạch Tông đâu rồi?”
Tiêu Sơn đáp: “Ta kêu nó về Tạp La Sát trước, canh gác ngoài núi Tạp La Sát. Khi nào chúng ta đi cứu Lục Ảnh? Phải thanh tẩy cho Chu Chân trước ư?”
Trần Tinh nhìn Tiêu Sơn, ra hiệu cho nó quyết định. Tiêu Sơn đứng yên, suy nghĩ một chốc rồi bảo: “Vậy giúp Chu Chân trước đi, sừng của Lục Ảnh nằm trong tay hắn, ngươi còn nhớ chuyện lần trước ở núi Âm không?”
Trần Tinh nhớ đợt đó Tư Mã Việt cầm sừng Bạch Lộc đã bị oán khí luyện hóa, mà chiếc sừng này là một pháp bảo rơi vào tay Vương Tử Dạ từ nhiều năm về trước. Tranh cổ có khả năng đánh thức người đã khuất, còn sừng hươu có sức mạnh tập hợp hài cốt. Cậu phải nghĩ cách đoạt lại Tranh cổ và sừng hươu mới được.
Mặc dầu Tiêu Sơn còn nhỏ, vẫn là dáng dấp thuở mới gặp nhau, song vẫn giữ được tâm trí trước khi Triều Tịch vạn thế phát động, chưa kể nó đã trưởng thành hơn rất nhiều, suy tính việc gì cũng có trước có sau.
“Khi nào Chu Chân sẽ tới?” Trần Tinh lầu bầu, trông ra hồ Ba Lý Khôn ở ngoài doanh.
Tiêu Sơn nói: “Ta đã phái sói đi tra xét, đống xương cốt kia đang di chuyển tới hồ Ba Lý Khôn.”
Cách đó không xa, Hạng Thuật và Thác Bạt Diễm rời khỏi lều, có vẻ tạm thời đã giảng hòa, Hạng Thuật cử người mai phục quanh bờ hồ Ba Lý Khôn, chuẩn bị phục kích Chu Chân trở lại. Nếu tới sớm, Hạng Thuật quyết định dốc hết sức mạnh, xúc bay Chu Chân ngay tại trận.
“Đi gặp Do Đa trước đã.” Trần Tinh nói với Tiêu Sơn.
Do Đa bị xích ở một góc hẻo lánh trong doanh trại, chung quanh đều là người tộc A Khắc Lặc, hiển nhiên mọi người đều khiếp sợ tột độ khi biết vương tử trước kia của mình nay đã hóa Bạt. Có người thương cảm muốn đút nước cho hắn, nhưng Bạt không cần uống nước.
Tư Mã Vĩ ở một bên trông coi Do Đa, hai mắt đục ngầu không có chút biểu cảm nào.
Do Đa bị xích vào cột, yên lặng cúi đầu không động đậy.
Trần Tinh bước tới gần Do Đa, tay đặt lên tim hắn, Tư Mã Vĩ đột nhiên bảo: “Trong tim hắn có một luồng sức mạnh, giúp hắn bảo vệ bản thân.”
Trần Tinh đáp: “Ta biết, hắn chưa triệt để đánh mất chính mình, nhưng sức mạnh này là gì?”
Lần trước, Trần Tinh cũng phát hiện tình trạng của Do Đa, làm Bạt, hắn không hoàn toàn nghe lệnh Chu Chân và Bạt vương, mà một khi có ý thức, sẽ chấp nhất tìm Chu Chân và Xa La Phong báo thù.
Trần Tinh truyền Tâm Đăng vào tim hắn, phát hiện trong đó có một luồng yêu lực kỳ lạ.
“Đưa hắn vào lều đi…” Trần Tinh nói, “ta sẽ thử tiêu trừ oán khí trên người hắn, nếu gặp may, không chừng có thể… Ớ? Xích sắt này…”
Trần Tinh nhặt xích sắt trói Do Đa lên, đột nhiên phát hiện trên đó phủ đầy phù văn, theo linh khí sau khi Vạn Pháp phục sinh lóe lên ánh sáng yếu ớt.
“Đây là một pháp bảo kia mà!” Trần Tinh hỏi, “Ai tìm ra thế?”
Tiêu Sơn đáp: “Ngươi quên rồi hả? Lục Ảnh kêu Bạch Tông mang từ núi Âm tới, y nói có lẽ ngươi sẽ dùng được.”
Trần Tinh chợt nhớ, đây là xích sắt đã trói cậu khi bị bắt lên núi Âm vào lần trước đây mà! Khi đó Tiêu Sơn dùng Thương Khung Nhất Liệt cũng không phá được, nghĩ cũng biết pháp bảo này lợi hại cỡ nào!
Trần Tinh thử truyền linh lực vào xích, xích sắt đột nhiên nhỏ đi, thu lại buộc quanh cổ Do Đa như xích chó. Trần Tinh nhìn tới nhìn lui, thấy không được phải phép lắm, vì vậy tháo xích trói vào tay Do Đa.
Do Đa khẽ nhúc nhích, Tiêu Sơn liền xòe vuốt, cảnh giác dòm chừng hắn. Tư Mã Vĩ đặt một tay lên vai Do Đa, đều là Bạt với nhau, Do Đa tiếp nhận sự trấn an của Tư Mã Vĩ, dần an tĩnh lại.
Tư Mã Vĩ đẩy hắn đi, kêu hắn xoay người, Trần Tinh cầm xích sắt dắt Do Đa vào lều.
“Để hắn nằm xuống.” Trần Tinh thấp giọng.
Tư Mã Vĩ đặt Do Đa nằm xuống, Trần Tinh ngồi quỳ bên cạnh, phát động Tâm Đăng, đặt lên ngực Do Đa như lúc cậu tiêu trừ ảnh hưởng của máu Ma thần cho Tư Mã Vĩ và Phùng Thiên Dật.
Trong tích tắc, ánh sáng từ Tâm Đăng lan tỏa khắp kinh mạch, không ngừng hội tụ về tim Do Đa.
Tim hắn vẫn đang đập! Đó là một trái tim chưa chết hẳn! Nó đã bị máu Ma thần ma hóa hoàn toàn! Nó thoát ly thể xác, tồn tại độc lập với cơ thể Do Đa, trái tim to đến mức chiếm gần một phần ba khoang ngực hắn.
“Trái tim này từ đâu ra?” Trần Tinh truyền Tâm Đăng vào, nhận thấy sự việc không đơn giản như mình tưởng, hào quang tụ lại tâm mạch, nhanh chóng thanh lọc toàn thân Do Đa. Thoạt đầu hắn vùng vẫy rất kịch liệt, sau đó dần bình tâm lại ngay khi oán khí tan biến.
Nhưng yêu tâm quỷ dị trong ngực vẫn đập đều đều, kháng cự sự xâm lấn của Tâm Đăng!
Sắp đột phá rồi… Trần Tinh dồn hết sức, chợt nghe một giọng nói bực bội truyền vào từ bên ngoài.
“Ngươi dám cản cô vương?” Hạng Thuật vặn hỏi.
“Để huynh ấy vào.” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật vén mành vào lều, thấy Trần Tinh đang cứu Do Đa thì sững người lại.
Trần Tinh: “Sao vậy?”
Hạng Thuật cau mày, ngoài kia rùm beng cả lên, Trần Tinh hỏi: “Chu Chân tới hả? Đang lúc nguy cấp… Tiêu Sơn, ngươi ra ngoài xem thử.”
“Vương phi A Khắc Lặc sắp sinh,” Hạng Thuật hỏi, “ngươi biết đỡ đẻ không?”
Trần Tinh: “………..”
Oán khí giữ Do Đa thành Bạt đã triệt để tiêu tán, song ngọn đèn trong tâm mạch chưa được thắp lên, nếu lúc này cậu thu hồi Tâm Đăng, hắn sẽ hoàn toàn biến thành xác chết. Vương phi bị động thai do chiến đấu, sắp sinh tới nơi, biết tính sao đây?
“Ta… ta đang cứu con cả của bà ấy,” Trần Tinh nói, “cầm cự một chốc được không?”
Hạng Thuật nhíu mày: “Phải chờ bao lâu?”
Trái tim có yêu lực cực mạnh, không ngừng chống lại Tâm Đăng, đây chắc chắn không phải việc Vương Tử Dạ có thể làm, nhất định là một đại yêu quái nào đó đã moi tim ghép vào người Do Đa!
“Ta… ta không biết!” Trần Tinh nói.
Đúng lúc này, vua A Khắc Lặc cũng xông vào, thỉnh cầu: “Đại phu, xin ngài cứu vợ ta…”
Nói được nửa câu, vua A Khắc Lặc cũng sửng sốt khi thấy họ đang làm gì.
“Được được được,” Trần Tinh đành phải bảo, “mang vương phi vào đây, giao hết cho ta, ta vừa chữa cho người chết, vừa đỡ đẻ cho nàng, cứ quyết định vậy đi.”