“Gió to ghê ấy.”
Ban đêm, Trần Tinh nghe tiếng gió phần phật ngoài lều, như cuồng phong tràn qua ba mặt núi dội thẳng về trung tâm.
Hạng Thuật vừa dùng cơm tối xong, bảo: “Ngủ đi, ngươi thì ngủ nghỉ no nê rồi, chỉ có cô vương bận tối mặt.”
“Này, pháp bảo,” Trần Tinh và Hạng Thuật mỗi người chiếm một đệm, Trần Tinh thò tay ra khỏi chăn, chọt chọt Hạng Thuật đang nằm ngửa, “ngủ rồi hả?”
Hạng Thuật: “?”
“Mấy thứ bố trí ngoài kia sẽ không đổ chứ?” Trần Tinh lo lắng, “Nếu bị gió lật, tiết mộ thu ngày mai coi như xong.”
Hạng Thuật: “Bãi chăn thả không nằm ở đầu gió, không sao đâu.”
“Hôm nay huynh với chư Hồ bận gì mà bận nguyên ngày thế?” Trần Tinh tiếp tục hỏi.
“Liên quan tới ngươi à?” Hạng Thuật quay lưng về phía Trần Tinh.
Trần Tinh hơi ghen tị, từ lúc trở về Tái Bắc cậu đã nhận thấy được, ở ngoài Sắc Lặc xuyên thì hắn là hộ pháp của mình, còn về nhà phải trở lại thân phận Đại Thiền Vu. Hắn có rất nhiều việc phải làm, có người trong tộc cần hắn chăm lo, cậu không thể chiếm lấy hắn suốt ngày được.
Mặc dù với quan hệ hiện giờ, Hạng Thuật chắc chắn sẽ xuôi nam cùng cậu, thế nhưng họ chưa bao giờ nhắc về tương lai.
“Trước khi qua tiết mộ thu,” Hạng Thuật thẳng thừng từ chối cậu, “ta không muốn đề cập tới chuyện xua ma.”
“Được rồi.” Trần Tinh đành gác lại, đợi qua lễ rồi nói. Gió giật thổi suốt đêm nay, Trần Tinh đã mơ rất nhiều giấc mơ kỳ lạ — ngoài lều trời thăm thẳm sâu, Xi Vưu hóa thành cơn lốc hắc khí, gào thét muốn hủy nát vương trướng của họ, Hạng Thuật ngồi xếp bằng bên cạnh bảo vệ cậu, triệu hồi một con rồng ánh vàng uốn mình quanh vương trướng, khiến Xi Vưu không cách nào tới gần.
Mãi tới khi Hạng Thuật vén màn, ánh nắng ban mai chiếu lên mặt Trần Tinh, bên ngoài vọng vào âm thanh huyên náo cùng tiếng cười nô nức.
“Dậy mau!” Hạng Thuật giục, “Chải đầu rửa mặt thay đồ, giờ này còn ngủ?”
Vương trướng vừa mở, đám thanh niên Thiết Lặc lập tức ùa vào, Trần Tinh la lên: “Đợi đã! Ta còn chưa mặc đồ tử tế!” rồi cậu lăn người đứng dậy, vòng ra sau bình phong rửa mặt. Tiếng cười hồ hởi không dứt, Hạng Thuật mặc áo chiếc, thong dong ngồi trên giường dài, phanh rộng lồng ngực trắng và tráng kiện.
Một toán thanh niên tiến lên hầu hạ, mở rộng vương bào, choàng vương bào văn võ tụ may riêng cho võ sĩ lên người hắn, so với giáp võ vào tiết mộ thu lần trước, nom bộ này còn trang trọng hơn. Toàn thân được phủ trong vương phục đen sẫm, không còn đồ đằng vân chìm, thay vào đó là minh văn thêu kim tuyến, tóc được cài vòng bạch ngọc, xõa xuống như dải lụa, trên tay là ba chiếc nhẫn chói lóa.
“Thay đồ cho y.” Hạng Thuật thấy Trần Tinh bước ra từ sau bình phong, bèn ra lệnh.
Trần Tinh vội nói: “Để ta tự thay.”
“Ngươi không biết mặc đồ người Hồ.” Hạng Thuật nói.
Trần Tinh tính bảo ta mặc y phục người Hán là được, nhưng mấy thanh niên nọ đã đè cậu lên giường con, khoác áo bào màu xanh sẫm lên người, trên áo thêu ba loài thú rồng, hươu và sói bằng chỉ vàng và tím.
Trần Tinh: “…”
Bộ Hồ phục này được may theo hình thức của người Hung Nô, nhưng vẫn đặc biệt giữ lại tập tục vạt trái chéo phải của người Hán giúp cậu.
“Vương phi A Khắc Lặc nhờ người trong tộc may gấp cho ngươi đấy,” Hạng Thuật nói, “không cần đi cảm ơn, ngươi mặc thế này là bà ấy thấy rồi.”
Trần Tinh cảm thấy ấm lòng, tiếp theo lại có bốn người giúp cậu xõa tóc, tết bím nhỏ, cột lại sau đầu, cài một chiếc trâm hươu bằng vàng ròng.
“Không cần vậy chứ?” Trần Tinh ngượng ngùng, nhưng sau khi được người Sắc Lặc xuyên chỉnh trang một phen, nhìn vào gương, cậu liền thấy một bản thân hoàn toàn khác.
“Chỉ hôm nay thôi,” Hạng Thuật bình tĩnh nói, “hết lễ rồi ngươi muốn cởi hay để thì tùy.”
Trần Tinh đứng dậy ngắm mình trong gương, trông cậu cũng đẹp đáo để, cậu bảo: “Vậy huynh làm việc đi, ta ra ngoài chơi đây!”
Trần Tinh biết sáng nay Hạng Thuật nhất định sẽ rất bận, phải đợi tới trưa mới rảnh, đến lúc đó cậu sẽ quay lại bám hắn, còn giờ thì ra ngoài dạo lòng vòng trước đã, ngoài kia hẳn đang náo nhiệt lắm.
“Ngồi yên đó, không cho đi đâu hết.” Hạng Thuật chỉ vào vương tháp bên cạnh.
“Không phải chứ ——!” Trần Tinh cãi lại, “Ta muốn ra ngoài coi họ thuần ngựa cơ!”
Hạng Thuật nghiêm túc nhìn Trần Tinh, Trần Tinh đành xoay người ngồi quỳ trên vương tháp. Thanh niên Thiết Lặc bưng bàn tới, đặt giữa Trần Tinh và Hạng Thuật, dâng vài món ăn nhẹ như trà sữa, hoa quả khô, cùng con dấu của Đại Thiền Vu.
Trên khay vàng bên cạnh có vài chục túi vải thêu đồ đằng.
Trần Tinh tò mò cầm lên nhìn, hỏi hắn: “Đây là gì thế?”
“Đừng phá, để xuống.” Hạng Thuật nói, “đây được gọi là thần Thảo của Cổ Minh, bên trong chứa những hạt mầm cỏ xanh đã được hiến tế cho núi Âm.”
Một thanh niên Thiết Lặc giải thích: “Các tộc truy cầu nơi cư ngụ dồi dào cỏ nước, đi đến đâu cũng treo vật này trước vương trướng của tộc trưởng, cầu sự sống hưng thịnh.”
Trần Tinh hiểu rằng hoạt động này gần giống với tập tục của người Hán, để nhận lấy lời chúc phúc từ Đại Thiền Vu.
Hạng Thuật gác khuỷu tay lên bàn, chân trái chếch với bàn, chân phải buông thõng, nói: “Truyền lệnh, mộ thu mở lều.”
Tốp thanh niên Thiết Lặc đồng thanh hô ‘Rõ!’, sau đó lần lượt rời lều, cuộn màn lên, mở cửa mái. Vầng dương chói lọi ngoài lều chiếu lên người Trần Tinh và Hạng Thuật.
Hạng Thuật khoác vương bào, mang lót vai hình cánh chim, đai lưng khóa vàng, đồ đằng mười sáu Hồ thêu kim tuyến trên vương bào lấp loáng dưới ánh nắng. Trần Tinh mặc võ bào xanh sẫm, dung mạo thanh tú sáng sủa, đang…
… Liên tục nhét thức ăn vào mồm vì đói.
“Bốn biển thảo nguyên đều là đất của Đại Thiền Vu. Muôn dân thiên hạ đều là con dân của Đại Thiền Vu!”
Mười sáu Hồ lần lượt vào lều yết kiến.
Trần Tinh đang nuốt hạch thì bị giọng họ làm mắc nghẹn.
“Đừng ăn nữa.” Hạng Thuật cau mày, đưa trà sữa cho cậu.
“Ta đâu biết huynh phải mở lều nhận lạy đâu.” Trần Tinh nốc trà sữa, suýt tí nữa thì nghẹn chết cậu.
“Chúng ta — người Nhu Nhiên tán dương võ uy của Đại Thiền Vu…”
Người vào lều trước tiên là tộc trưởng Nhu Nhiên — Xa La Phong, thấy Trần Tinh ngồi bên cạnh Hạng Thuật thì ánh mắt toát lên vẻ ảm đạm.
“… Tán dương võ sĩ đứng đầu thiên hạ, đứng đầu tái ngoại…”
Trưởng lão, võ sĩ Nhu Nhiên nối đuôi theo vào, quỳ xuống lạy Hạng Thuật. Trần Tinh đã được dịp nếm trải vụ này một lần ở Trường An, nên không dám lỗ mãng, ngồi quỳ ngay ngắn trên giường con, hai tay đặt lên đầu gối.
Xa La Phong đích thân dâng mào cắm mười sáu chiếc lông vũ, từ đen tới chàm, xanh sẫm, xanh lục, trắng xám và trắng tuyết, trong đó nổi bật nhất là lông kim điểu ở dãy Kỳ Liên Sơn, vài tia nắng lấp lánh đổ xuống qua cửa mái. Mỗi tấc kim văn đều được Xa La Phong chính tay khắc họa, ngoại trừ lông kim điểu, những chiếc lông còn lại đều do Xa La Phong lặn lội tới mỗi tấc đất ở phía bắc Trường Thành tìm cho Hạng Thuật, mỗi viên đá quý đều do Xa La Phong dốc một số tiền lớn mua từ lái buôn.
“Mũ mào này được chính tay Xa La Phong ta — tộc trưởng Nhu Nhiên cùng Chu Chân — võ sĩ quá cố đứng đầu Nhu Nhiên — chế tác cho an đáp ta.”
Xa La Phong bước tới đặt mào lên bàn, nghiêm túc bảo: “Không kịp lễ kế vị năm đó của Đại Thiền Vu, ngày hôm nay, vào năm năm sau, coi như là toàn bộ tâm nguyện năm xưa của ta.”
“Cảm ơn ngươi, an đáp.” Hạng Thuật hiếm khi mỉm cười, hai ngón giữa móc túi vải giao cho Xa La Phong, bảo: “Đại Thiền Vu kế thừa vạn vật đất trời, kế thừa tên núi Âm, chúc người Nhu Nhiên sang năm được cỏ nước dồi dào, con cháu phồn thịnh.”
Xa La Phong khom người nhận lấy, sau đó lui ra ngoài. Hạng Thuật đưa mắt ra hiệu với Trần Tinh, chỉ chỉ vào mào.
Trần Tinh giả ngốc, hỏi lại: “Gì?”
Hạng Thuật: “…”
Thế là Trần Tinh dứng dậy, cầm mào vòng ra sau Hạng Thuật, đội lên cho hắn. Hạng Thuật giơ tay lên chỉnh, ngón tay vô tình đụng vào tay Trần Tinh, hai người ngầm hiểu đồng thời rụt tay về.
Trần Tinh ngồi về lại chỗ mình, lần này tới lượt người Thiết Lặc vào viếng thăm.
“Bốn biển thảo nguyên đều là đất của Đại Thiền Vu, muôn dân thiên hạ…”
Mỗi tộc có một cách đọc riêng, Trần Tinh nghe qua mấy bận, cuối cùng vẫn thấy tiếng Hán nghe hay nhất, có vần có điệu.
“Dã lạc tát.” Hình như hôm nay tâm trạng Hạng Thuật tốt lắm, vẫn vương nét cười khi có khi không, nhìn Xa La Phong, Thạch Mạt Khôn, từng tốp tộc nhân vào bái lạy hắn, nhìn vào trách nhiệm mở rộng tái ngoại ngàn dặm, nghìn thu muôn thuở mà mình gánh trên vai phụ thân từ năm năm trước.
Thạch Mạt Khôn nhận mũ vàng có gắn lông chim ưng từ tay tộc nhân, nói: “Chúng ta — người Thiết Lặc kính dâng thần y chiếc mũ này, cảm tạ huynh đệ người Hán đã cứu giúp chư Hồ Sắc Lặc xuyên ta, nguyện cho ngàn vạn năm sau, hai tộc vĩnh viễn không chiến tranh.”
Trần Tinh nhất thời được ưu ái mà sợ, vội bảo: “Tặng ta ư? Cảm… cảm ơn! Ta rất thích!”
Hạng Thuật cầm mũ vàng gắn lông chim ưng, mất kiên nhẫn kêu cậu thò đầu sang đây, để hắn đội cho cậu. Trần Tinh khảy mào, thắc mắc: “Vì sao huynh không qua đây đội cho ta?”
“Vì ta là Đại Thiền Vu.” Hạng Thuật nhịn hết nổi, giao hạt giống cho Thạch Mạt Khôn, nghiêm giọng, “Đại Thiền Vu phù hộ người Thiết Lặc bò dê thành đàn, chiến đâu thắng đó.”
Người trong lều nhất thời không biết nên khóc hay cười, Thạch Mạt Khôn lui ra, lúc này tộc trưởng A Khắc Lặc dẫn vương phi cùng vương tử tới yết kiến.
“Chúng ta — tộc A Khắc Lặc tôn sùng võ uy của Đại Thiền Vu…”
Vương phi cười tủm tỉm nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cũng cười, đưa mắt ra hiệu với bà, vương phi gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, ý là cậu mặc bộ này trông đẹp lắm.
“Phù hộ tộc A Khắc Lặc con cháu muôn đời, hạnh phúc ấm êm, không bệnh không tai ương.” Hạng Thuật vừa nói vừa trao hạt giống cho vua A Khắc Lặc.
Sau đó, Mộ Dung Xung vén màn, mang công chúa Thanh Hà, Thác Bạt Diễm cùng tộc trưởng, trưởng lão và các võ sĩ Tiên Ti ở Sắc Lặc xuyên vào.
“Mộ Dung Xung!” Trần Tinh ngạc nhiên.
“Ngươi tới lúc nào?” Hạng Thuật bình tĩnh hỏi.
“Vừa tới vào tối qua.” Mộ Dung Xung có hơi câu nệ, công chúa Thanh Hà tiến lên, cười dịu dàng: “Chúng ta — tộc Tiên Ti kính ngưỡng thanh danh Đại Thiền Vu, mộ thu năm nay đặc biệt đến xin Đại Thiền Vu ban phước, phù hộ cho toàn tộc vượt qua tai ương đẫm máu.”
“Dã lạc tát.” Hạng Thuật nhặt hạt giống đưa cho Mộ Dung Xung, chúc phúc, “Đại Thiền Vu phù hộ tộc Tiên Ti trăm trận trăm thắng, chiến đâu thắng đó, được về cố hương.”
Công chúa Thanh Hà tức khắc nghẹn ngào, hai mắt đỏ bừng, Mộ Dung Xung cũng sững người. Trần Tinh thầm nhủ không ổn, Mộ Dung Xung tới tiết mộ thu làm gì? Khả năng cao là mong được Sắc Lặc Cổ Minh ủng hộ lúc khai chiến với Phù Kiên!
“Hôm nay không bàn việc thiên hạ,” Hạng Thuật nói, “chuyên tâm vui vẻ ăn tết.”
Công chúa Thanh Hà nâng niu cất túi vải, rồi dẫn đầu tộc nhân dập đầu với Hạng Thuật. Tiếp theo là người Hung Nô, người Mạt Hạt, người Cao Xa lần lượt vào yết kiến Đại Thiền Vu, Trần Tinh phải dùng hết sức bình sinh mới ngăn không cho mình ngoác mồm ra ngáp, nên nét mặt cậu trông có hơi kỳ quặc.
Hạng Thuật thấy vậy thì dở khóc dở cười. Tròn một canh giờ sau, các bộ cũng viếng xong, tộc cuối cùng rút lui, Xa La Phong chờ ngoài vương trướng dẫn người vào, cầm cung ngọc Sắc Lặc rồi quỳ một gối xuống.
Bắt đầu rồi! Trần Tinh thầm nhủ, cuối cùng cũng được ra ngoài chơi rồiiiii ——
Hạng Thuật phóng khoáng đứng dậy, lướt qua Xa La Phong, nhặt cung ngọc lên.
Trần Tinh lẹ làng leo xuống giường, suýt tí nữa bổ nhào, Hạng Thuật hết hồn, vội xoay người ôm hờ cậu.
“Tê chân…” Trần Tinh bước khập khiễng.
Hạng Thuật cau mày: “Ngươi ngồi thế đương nhiên tê chân rồi.”
Tiếng trống nổi dồn dập dưới chân núi, Hạng Thuật nói với Trần Tinh: “Theo ta.”
Trần Tinh bước ra vương trướng, kêu ‘Oa’ một tiếng, đêm qua gió lạnh ghé thăm, trời đổ một đợt tuyết! Sắc Lặc xuyên phủ tuyết trắng xóa, sắc vàng trải rộng khắp bình địa, ấy vậy mà ba mặt sườn núi lại đọng đầy tuyết, tựa như cảnh đẹp trong tranh.
Hạng Thuật nhảy lên ngựa, dẫn mọi người tới đài cao, vừa ngoái
đầu đã không thấy bóng Trần Tinh đâu, đang cau mày tìm người thì phát hiện cậu đang đứng ở một góc khác, vừa vẫy tay vừa kêu: “Ta ở bên này! Đứng bên ngoài nhìn rõ hơn!”
Thác Bạt Diễm đang cười đùa trò chuyện cùng Lục Ảnh và Tiêu Sơn, nhác thấy Trần Tinh liền vẫy tay: “Trần Tinh! Qua bên này nè.”
Trần Tinh dợm qua đó thì đằng sau có một bàn tay vỗ lên vai cậu, thấy là Mộ Dung Xung, sau đó y dẫn cậu tới bàn gỗ phía tây của người Tiên Ti, hai người ngồi vào bàn cách đám đông một khoảng, cùng dõi mắt nhìn đài cao bắn chim nhạn ở xa xa.
“Không ngờ ngươi lại tới đây,” Trần Tinh hạ giọng hỏi, “trong quan không xảy ra việc gì chứ?”
Mộ Dung Xung đáp: “Không có, đừng sốt sắng.” Nói đoạn, y khẽ huých Trần Tinh, kêu cậu im lặng mà ngẩng lên nhìn.
Hạng Thuật đứng xa xa nhìn Trần Tinh ở bàn dài bên này, vương bào bay phấp phới trong gió, hắn cầm trường cung, dưới đài dậy tiếng trống hùng hồn như ngàn vạn con ngựa lao nhanh, sau đó tiếng trống ngừng lại.
Phong thái đẹp trai oai hùng, trần đời này có mấy ai.
Trần Tinh không khỏi hồi tưởng về quá khứ, không biết cậu đã thích Hạng Thuật từ bao giờ nhỉ? Có lẽ trông qua một thoáng lẫm liệt này, không, phải nói là ngày cậu nhận ra mình yêu Hạng Thuật, khoảnh khắc trỗi dậy vô vàn cảm xúc chưa từng hiểu ấy có lẽ đã được định sẵn từ lúc họ gặp nhau rồi.
Người Nhu Nhiên giơ cao chim nhạn, Hạng Thuật không hề nhìn bất kỳ ai quanh mình, tầm mắt lướt qua đám đông dõi về Trần Tinh đang ngồi cách đó hai mươi bước, bỗng chốc đoàn người ồn ã chợt xa dần, dường như giữa non núi đất trời ở Sắc Lặc xuyên chỉ còn lại hai người họ.
“Này!” Trần Tinh không cầm lòng được nữa, kêu lên từ xa, “Đại Thiền Vu thống lĩnh bốn biển thảo nguyên cùng muôn dân khắp thiên hạ!”
Hạng Thuật nhướng mày, khoác mình trong vương phục, nhìn cậu thật chăm chú.
Trước đây, Trần Tinh từng cố lật tìm những gì học được trong đời, cũng không cách nào tìm được câu từ thích hợp để hình dung tâm trạng lúc này. Ấy vậy mà giờ đây, vào ngày hôm nay, khi thời gian biến chuyển, một lần nữa dịu dàng về lại bên cậu, khúc ca dao mà phụ thân dạy cậu thuở xa xưa bỗng chốc ùa về tâm trí.
*D: Khuyến khích nghe bài Thượng Tà khi đọc đoạn này ^^Thượng tà! Trần Tinh dõi mắt nhìn Hạng Thuật, nghiêm túc ngâm nga.
Xa La Phong tháo dây trói trên chân chim nhạn.
“Ta muốn cùng chàng hiểu nhau ——” Mộ Dung Xung nghe bài ca dao của Trần Tinh, lập tức cất tiếng hát.
Chư Hồ nghe Trần Tinh hát bài ca dao cổ này bằng tiếng Tiên Ti, thảng như được trở về quá khứ xa xưa nào đó. Vào khoảng thời gian ấy, trong khi người Hán hát “Sắc Lặc xuyên, dưới núi Âm”, Ngũ Hồ lại dịch
nhạc phủ của người Hán thành cổ ngữ các tộc, sau đó tranh nhau truyền, tranh nhau hát từ đấy. Nhất thời một truyền mười, mười truyền trăm. Người Khương diễn tấu cùng sáo Khương, vần điệu cổ xưa vắng lặng ngân nga khắp đất trời!
“Đời đời kiếp kiếp chẳng rời xa ——” Trần Tinh cao giọng ngâm.
“Núi chưa dời, sông chưa cạn ——” Thác Bạt Diễm hòa giọng cùng tiếng sáo Khương.
Người Nhu Nhiên thả chim nhạn, hai con chim kéo theo lụa đỏ bay lên trời, kim la lấp lánh dưới nắng, dần dần phóng cao biến thành một điểm sáng.
“Sấm giật đêm đông, tuyết rơi ngày hạ!”Hạng Thuật cài tên, xoay người căng cung.
Trần Tinh:
“Núi chưa dời, đất trời hòa quyện.”Ba mũi tên liên tiếp bay về trời quang ngàn dặm. Hạng Thuật bắn tên xong, không hề nhìn trời mà ngoảnh lại ngắm Trần Tinh chăm chú ở đằng xa.
“Ta mới cùng chàng biệt ly ——” Trần Tinh cười hát.
Âm thanh sáo Khương vang vọng, nối tiếp là tiếng nhạc dậy khắp trời, ca dao cổ xưa chợt dứt, một tiếng ‘coong’ lanh lảnh vang lên, kim la bị bắn bể nát. Tiếng reo hò trỗi dậy hân hoan, nói cười mặc sức, chấn động cả màng tai, đám đông dần tan, hơn mười vạn người sợ rớt lại sau, ồn ào tranh rượu, chen chúc chiếm chỗ, phân tán tới các trường đấu, khởi đầu một tiết mộ thu hết mực long trọng và hoan lạc!
Trần Tinh vội vàng nhảy xuống bàn, toán người Hồ gần nhất sôi nổi giành rượu sữa ngựa trong bát gỗ trên bàn, còn không kịp chạy sẽ bị người say mèm đụng cho người đầy rượu. Mộ Dung Xung đã bỏ đi, trên bãi đất trống thoáng chốc toàn người với người, Trần Tinh kiễng chân gọi: “Hạng Thuật!”
Hạng Thuật trả cung ngọc cho võ sĩ, bước xuống đài cao đi tới chỗ Trần Tinh.
Xa La Phong nói: “An đáp! Ta muốn uống rượu với ngươi!”
Hạng Thuật xoay người lùi lại vài bước, mào trên đầu khẽ lay động theo từng nhịp chân, vàng rực lấp lóa dưới vầng dương.
“Lát nữa sẽ trở về tìm ngươi!” Hạng Thuật đáp, tiếp tục tìm kiếm Trần Tinh chung quanh.
Trần Tinh bị ép ra ngoài bàn rượu, được người Hồ say khướt vây quanh, vừa bắt đầu tiết mộ thu, mọi người bất cần mọi thứ, chộp được vốc rượu đầu tiên liền chén chú chén anh trước rồi mới đi chơi. Lúc này đã có người xô đẩy đánh nhau, hai mắt đăm đăm, thậm chí không nhận ra Hạng Thuật.
“Hạng Thuật! Ta ở đây!”
Trần Tinh thực sự không lách qua được, sau cùng phải nhờ Hạng Thuật gạt một tên say bí tỉ ra, vượt qua đám đông túm lấy cổ tay Trần Tinh, kéo cậu ra ngoài.
“Đã dặn ngươi đừng đi quá xa.” Hạng Thuật dắt tay Trần Tinh, đẩy hết người ngáng đường, cùng cậu ra ngoài, Trần Tinh hỏi: “Uống rượu không?”
Hạng Thuật dừng bước, Trần Tinh rót đầy rượu vào hai bát gỗ, Hạng Thuật bảo: “Đại Thiền Vu nhường ngươi, ngươi uống nửa bát, cô vương một bát.”
Trần Tinh không dám uống hết, sợ mình say ngất hôm nay không làm được gì, thế là hai người hành lễ với nhau, đối ẩm dưới tán cổ thụ, chỉ uống nửa bát. Hạng Thuật uống xong thì quệt miệng, ngẩng đầu nhìn dãy núi Âm phủ tuyết trắng tinh, lại cúi đầu dòm Trần Tinh, có điều muốn nói lại thôi.
Tim Trần Tinh đập loạn cả lên, cảm thấy mình đã chếnh choáng say mấy phần, đợi xem liệu Hạng Thuật có nói ra câu ấy hay không.
“An đáp!” Giọng Xa La Phong đột nhiên truyền tới.
Trần Tinh lập tức nổi giận đùng đùng, lại là ngươi nữa hả?! Sao lần nào cũng là ngươi!
Hạng Thuật tức thì quay đầu, có vẻ đã nhận ra gì đó.
“Người Hán,” Xa La Phong nhìn đăm đăm vào Trần Tinh, đề nghị, “uống rượu cùng chứ? Tiện thể tâm sự đôi lời.”
Hạng Thuật bị gián đoạn cảm xúc dồn nén bấy lâu, bất chợt lặng thinh, hồi sau mới bảo: “An đáp, nếu đã tới đây, ta có mấy lời muốn nói với ngươi. Trần Tinh, ngươi ở đây đợi ta.”
“Xa La Phong,” Trần Tinh phớt lờ Hạng Thuật, đưa lời thách đấu, “có một ý nghĩ đã nấn ná trong lòng ta từ lâu, chẳng bằng hôm nay, chúng ta đường đường chính chính so cao thấp?”
Xa La Phong sửng sốt, không ngờ Trần Tinh dám khiêu chiến trước, thế là cười hỏi lại: “So cái gì?”
Trần Tinh đáp: “Cưỡi ngựa bắn cung thì sao? Mỗi người ba tên.”
Xa La Phong: “Được, Sắc Lặc xuyên cấm võ đấu, chúng ta tới đấu trường nhé?”
Hạng Thuật: “Xa La Phong!”
Trần Tinh cùng Xa La Phong đồng thời nhìn Hạng Thuật, ai cũng đượm ý cười.
Ngoài trường đấu cưỡi ngựa bắn cung, người Nhu Nhiên, Thiết Lặc cùng Hung Nô sôi nổi tràn tới, Trần Tinh và Xa La Phong mỗi người cầm ba mũi tên cụt đầu quét vôi.
Hạng Thuật: “Tiền cược của các ngươi đâu?”
“Tiền cược làm gì, ta nghĩ mọi người đều ngầm hiểu cả mà!” Trần Tinh cười nói với Xa La Phong, thực ra trong lòng sốt sắng muốn chết, ngoài mặt vẫn làm bộ bình tĩnh, muốn áp đảo khí thế đối phương.
Xa La Phong nhảy lên ngựa, nhìn chằm chằm Trần Tinh, nói: “Không tệ, ta chấp ngươi một mũi, chỉ dùng hai tên.”
Trần Tinh: “Không cần! Mỗi người ba mũi, bắn hết thì ngưng!”
Xa La Phong: “Tự ngươi nói đấy, người Hán, thua rồi đừng trách ta ức hiếp ngươi. Nếu hôm nay hòa, coi như ta thua ngươi.”
Trần Tinh cũng nhảy lên ngựa.
Hàng vạn người đột nhiên tề tụ quanh sân, ba tầng trong ba tầng ngoài đều đổ dồn mắt về Trần Tinh cùng Xa La Phong.
Vương phi A Khắc Lặc nói bằng tiếng Hung Nô: “Xa La Phong cưỡi ngựa rất nhanh, Trần Tinh! Đừng cho hắn cơ hội khuất khỏi tầm mắt!”
Trần Tinh quên khuấy võ bào của mình được may theo vạt chéo phải kiểu Hán, nên lúc lên ngựa giẫm trúng góc áo, suýt tí nữa là té xuống, làm người chung quanh được dịp cười ầm một trận.
Trần Tinh miễn cưỡng ngồi vững, nhận thấy y phục và đầu tóc mình hôm nay như được trời cao chiếu cố. Hồ phục gọn hàng, được thiết kế riêng để cưỡi ngựa bắn cung, bím tóc buộc chặt, không dễ bay lên che khuất tầm mắt, tay áo võ thì tiện bề cho cậu kéo cung.
Hạng Thuật: “Thấy không ổn thì kêu ngừng.”
Hạng Thuật chỉ coi đây là trận luận bàn giữa Xa La Phong và Trần Tinh, chắc là thấy mình học bắn tên mấy nay, nay được dịp tiết mộ thu nên ngứa nghề, xét về tài nghệ, Xa La Phong học võ từ Chu Chân, luôn được Chu Chân bảo vệ nên sao nhãng trong việc cưỡi ngựa bắn cung. Còn luận về bắn tên, Trần Tinh được võ sĩ đứng đầu là mình đây đích thân truyền dạy, trên đường đi còn ngày ngày coi Bạch Lộc làm bia, luyện tập nhiệt tình, không chừng trận này có khả năng thắng.
Thế nhưng, không ai dám gõ trống trên trường đấu, bởi vì thân phận hai người tham gia hết sức đặc thù.
Hạng Thuật đành bước tới, một võ sĩ nâng một mũi tên kêu lên, Hạng Thuật căng cung, mũi tên kêu vút và phóng lên trời.