Tiết mộ thu về đêm, chư Hồ Sắc Lặc xuyên đều tề tụ dưới chân núi, chờ ‘đoán nô’ Nhu Nhiên mời Đại Thiền Vu thắp lửa, chuẩn bị cho thời khắc cao trào nhất đêm nay. Tương truyền hàng trăm năm trước, người Nhu Nhiên là ‘đoán nô’ dưới sự cai trị của người Hung Nô vào thời Hán. Rồng lửa cháy bất tận, ngụ ý lấy đất trời làm lò lửa.
Cũng tượng trưng cho các bộ tộc thuộc Sắc Lặc Cổ Minh cùng hòa làm một thể trong lò luyện khổng lồ này.
Trần Tinh: “Lần trước tới đây, sao ta không thấy nghi thức này nhỉ?”
Hạng Thuật liếc Trần Tinh, không hé một lời, vùng mày anh tuấn, ánh mắt sáng lên trong đêm.
Trần Tinh: “???”
Xa La Phong cầm đuốc tiến lên, hành lễ với Hạng Thuật.
Chếch bên cạnh có người Thiết Lặc ôm sáo Khương và đàn cổ đang chờ.
Mười sáu vị tộc trưởng các Hồ đồng loạt bước tới, đầu tiên Hạng Thuật nhận đuốc từ tay Xa La Phong, sau đó châm lửa đuôi rồng.
Ngọn lửa bùng lên, chậm rãi lan rộng khắp thân rồng to tướng, hơi mười vạn người ở Sắc Lặc xuyên cùng ngẩng đầu chứng kiến khung cảnh tráng lệ này.
“Bốn biển thảo nguyên đều là đất của Đại Thiền Vu, muôn dân thiên dạ đều là con dân của Đại Thiền Vu.”
“Chúng ta, tán dương chủ nhân của tái ngoại, dũng sĩ Thuật Luật Không đứng đầu thiên hạ.”
“Cầu chúc cho Sắc Lặc Cổ Minh thiên thu vạn đại, cỏ nước tốt tươi, con cháu người Sắc Lặc xuyên trường tồn, hạnh phúc trường thọ!”
Mười sáu Hồ chia thành nhóm đồng loạt khom người, cao giọng bằng ngôn ngữ các tộc, dập đầu bái lạy Hạng Thuật, ngay sau đó, từ đầu triền núi nơi đặt rồng lửa tán rộng cả vùng Sắc Lặc xuyên, tất cả bá tánh dồn dập quỳ xuống.
“Đệ không cần quỳ.” Hạng Thuật hạ giọng nói với Trần Tinh.
Lục Ảnh và Trùng Minh đã tránh đi trước, Tiêu Sơn vội vàng đi tới, đứng sau tộc trưởng Hung Nô, bắt chước họ quỳ một gối xuống.
Thạch Mạt Khôn đứng đối diện Hạng Thuật, vương phi A Khắc Lặc nâng khay vàng đặt giữa hai người.
“Hôm nay, nhân danh Thuật Luật Không, có núi Âm minh chứng, kể từ lúc này, giao lại cho Thạch Mạt Khôn.” Hạng Thuật cao giọng, “Các ngươi phải phục vụ Thạch Mạt Khôn làm Đại Thiền Vu tân nhiệm, thề với Cổ Minh, không được làm trái.”
Trần Tinh cuối cùng cũng hiểu vì sao Mộ Dung Xung và công chúa Thanh Hà lại quyết định vượt dặm đường xa đến dự tiết mộ thu của Sắc Lặc xuyên.
Hạng Thuật cởi mào, bỏ ấn tín, tháo nhẫn ngọc tỉ rồi đặt hết lên khay vàng, đoạn đưa mắt nhìn Trần Tinh, Trần Tinh cũng tháo chiếc nhẫn trong tay đặt lên khay. Hạng Thuật nhận lấy cung ngọc, cuối cùng đặt nó lên.
Thạch Mạt Khôn nghiêm giọng: “Cẩn tuân lệnh này.”
Kế tiếp Thạch Mạt Khôn đội mào, đeo nhẫn và ấn tín, sau đó rút về nhóm người Thiết Lặc.
Hạng Thuật xoay người đối mặt với Trần Tinh, hai người nhìn nhau.
“Đệ nói lại lần nữa,” Hạng Thuật nói, “hiện tại có thể nói rồi.”
“Nói… nói cái gì?” Mặc dù lần trước Trần Tinh đã biết Hạng Thuật sẽ từ chức Đại Thiền Vu, cũng từng trải qua cú sốc khó thể diễn tả này, song khi nghi thức từ chức này diễn ra, cậu vẫn thấy tâm trạng mình quá đỗi sóng gió, thật lâu chưa thể bình tâm.
“Ngày mười lăm tháng hai,” Hạng Thuật nhắc lại, “trên đường về phía bắc Trường An, trước lửa trại, đệ quên lời mình đã nói rồi sao.”
“Huynh…” Trần Tinh nhớ ra, hỏi lại, “có thể làm hộ pháp Võ thần của ta không?”
“Được,” Hạng Thuật đáp, “đồng ý với đệ.” Rồi hắn thình lình đưa tay sang chỗ võ vệ, võ vệ dâng sáo Khương, Hạng Thuật nhận lấy, bảo: “Nhưng có một điều kiện.”
Trần Tinh sững sờ nhìn Hạng Thuật, ánh lửa phản chiếu lên gương mặt họ.
“Tấu một khúc ca dao cho cố hương ta,” Hạng Thuật nói, “coi như bàn giao với họ, vì tiết mộ thu hôm nay, đệ đã mang Đại Thiền Vu của họ đi rồi.”
Trần Tinh cầm đàn cổ, ngồi xếp bằng tại chỗ, đặt đàn lên đùi. Hạng Thuật thử âm, hai người cùng diễn tấu cổ khúc.
Ngọn lửa thiêu đốt toàn thân rồng, liệt hỏa hừng hực thắp sáng cả vùng Sắc Lặc. Trong đám đông, hàng ngàn hàng vạn tiếng sáo Khương theo đó cất lên, rung động tâm can, vang vọng suốt đêm dài.
“Khúc phù sinh,” Lục Ảnh lầm bầm, “đã nhiều năm chưa được nghe lại.”
Trùng Minh cùng Lục Ảnh đứng phía sau rồng lửa, trong con ngươi phản chiếu ánh lửa sáng ngời.
“Ngươi có dự định gì?” Trùng Minh hỏi.
Tiếng cổ khúc dần lắng, Lục Ảnh đáp: “Ta phải đi.”
Trùng Minh: “Ngươi phải giải quyết chuyện này cho cho cô vương.”
Lục Ảnh cười tủm tỉm, nói với Trùng Minh: “Sau đó thì sao? Tới Thập Vạn Đại Sơn, lần nữa triệu tập yêu tộc à?”
Trùng Minh giễu cợt: “Cô vương là hạng người nhàm chán thế ư? Ta chỉ muốn tìm người anh em đã thất lạc bấy lâu thôi.”
Khúc phù sinh dứt hẳn, Hạng Thuật nắm tay Trần Tinh, cùng Tiêu Sơn vòng ra sau rồng lửa, tìm thấy Trùng Minh cùng Lục Ảnh, cả hai lập tức im lặng nhìn sang bọn họ.
Hạng Thuật bảo: “Nói chuyện đi, ta có rất nhiều điều muốn nói, sau khi gặp lại vẫn chưa kịp cảm tạ các ngươi.”
Lục Ảnh vừa nhìn liền biết người này đã nhớ ra mọi chuyện, bèn cười ranh mãnh với Trần Tinh.
Trần Tinh nghĩ thầm, rõ ràng ở Tạp La Sát ngươi đã có cách giúp Hạng Thuật khôi phục trí nhớ, vậy mà phải đợi tới khi họ quay về, còn giở thủ đoạn này, đại yêu quái đúng là xảo quyệt.
“Không cần cảm ơn.” Trùng Minh bình tĩnh đáp, “Ngươi quyên sinh giải phóng linh khí đất trời, cứu mạng cô vương. Cô vương đúc lại cơ thể cho ngươi, hai ta không ai nợ nần ai.”
“Không cần cảm ơn,” Lục Ảnh cũng nói, “Các ngươi đều đang phải gánh trách nhiệm mà số phận áp đặt cho mình, cam tâm tình nguyện dâng hiến sinh mạng cho vùng đất Thần Châu này. Chút việc nhỏ này có đáng là bao?”
Nói vậy cũng không sai, Hạng Thuật gật đầu không hề khách sáo, tiếp theo nghiêm giọng: “Khi đó có một số việc ta vẫn chưa nghĩ rõ, nếu không gấp, mai chúng ta tìm cơ hội tâm sự chứ?”
Lục Ảnh mỉm cười: “Kiếp sống như sương mai, thời gian trôi chớp nhoáng, nay có cơ hội, cớ sao hộ pháp Võ thần không hỏi?”
Nghe y nói vậy, Trần Tinh có dự cảm rằng y đã quyết định ngày mai sẽ rời đi. Trùng Minh và Lục Ảnh đều là đại yêu đã sống rất lâu ở nhân gian này, đặc biệt là Lục Ảnh đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, hiểu sâu biết rộng hơn cả sách cổ bí quyển, muốn đánh bại Xi Vưu vẫn cần y giúp đỡ rất nhiều, không thể để vụt mất cơ hội tốt này.
Trần Tinh gật đầu ra hiệu với Hạng Thuật, Hạng Thuật trầm tư một chốc, rồi làm động tác ‘mời’.
Hạng Thuật đã thay vương bào bằng đồ đi săn của tộc Thiết Lặc như các võ sĩ khác, chỉ khác là bộ của hắn trông trang trọng và hoa lệ hơn. Sau khi lấy lại ký ức, hắn liền khôi phục dáng vẻ thận trọng và nắm chắc như lúc chia tay Trần Tinh trong trận chiến Phì Thủy, đoạn cùng những người biết chuyện rời khỏi triền núi đi tới gốc cổ thụ.
Dưới khung trời đầy sao, Hạng Thuật sai người mang trà sữa lên, ngồi phía sau bàn, ngón tay vô thức gõ nhẹ lên bàn, rõ ràng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nhưng lại tỏ ra do dự.
Trần Tinh bảo: “Vào phút chót, Tuế Tinh đã chuyển giao ký ức của năm người bọn ta, Lục Ảnh, vì sao ngươi vẫn còn nhớ?”
“Ta không nhớ,” Lục Ảnh đáp, “ta chỉ phỏng đoán từ những mẩu ký ức Tiêu Sơn kể với ta, cùng hiện tượng Vạn Pháp phục sinh.”
Trần Tinh sửng sốt, trong số họ chỉ có Lục Ảnh không biết tiền căn hậu quả, vậy mà vẫn đoán được gần cả quá trình.
Lục Ảnh giải thích: “Sức mạnh của ta là bảo vệ cõi mộng, mộng cảnh sản sinh liên quan không ít đến thời gian. Có thể đoán ra được tất thảy không phải việc gì đáng ngạc nhiên.”
Trần Tinh ‘Ồ’ một tiếng, muốn hỏi vì sao cõi mộng liên quan đến thời gian, nhưng rồi cậu ngẫm lại, ngày nghĩ đêm mơ, mộng xuất hiện vốn là ngược dòng hồi tưởng và những gì đã trải qua của quá khứ, nên cậu không thắc mắc nữa.
“Lúc Tuế Tinh thoát ra, ta còn tưởng mọi chuyện đã ngã ngũ…” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật thoát khỏi dòng suy nghĩ, cắt ngang lời Trần Tinh, bảo: “Trước tiên, chúng ta đối chiếu xem có việc gì đôi bên còn chưa rõ, cũng tiện bề vạch kế hoạch tiếp theo.”
“Được rồi,” Trùng Minh trầm giọng, “cuối cùng cũng có một người sáng suốt, bằng không cứ mặc Trần Tinh tiếp tục càn quấy, tới lúc nào mới đánh bại được Xi Vưu? Cô vương nhịn hết nổi tên binh chủ chỉ còn tí xương cốt đó rồi.”
Trần Tinh nghĩ bụng, cho nên ngươi mới trào phúng ta chứ gì.
Thế nhưng cân nhắc kĩ càng, Hạng Thuật quả thực vẫn là người thấu đáo nhất, sau khi lấy lại ký ức, việc đầu tiên hắn làm là đề ra kế hoạch cho tương lai, trong số họ chỉ có Hạng Thuật và Tạ An mới nghĩ tới chuyện này.
“Lần cuối Trần Tinh hôn mê,” Hạng Thuật nói, “ta đã tới núi Hoa một chuyến.”
“Huynh đã kể với ta.” Trần Tinh tiếp lời.
Hạng Thuật gật đầu: “Ta chạm mặt Vương Mãnh được Xi Vưu phái tới ở đó.”
Trần Tinh: “!!!”
Hạng Thuật chưa từng đề cập tới việc này, nhưng Vương Mãnh xuất hiện chỉ để truyền lời của Xi Vưu, mời Hạng Thuật đến cung Huyễn Ma tiến hành giao dịch với binh chủ. Tiếp theo liền xảy ra hàng loạt sự việc như đã biết.
“Cung Huyễn Ma nằm dưới lòng đất Phì Thùy sao?!” Trần Tinh khiếp sợ tột độ.
Hạng Thuật gật đầu: “Đúng vậy.” Sau đó hắn lần lượt kể lại cho mọi người mình đã xuyên qua quầng sáng như thế nào, đã nói gì với Vương Tử Dạ trong cổ trận Triều Tịch.
Tiêu Sơn nghe mà trố mắt nghẹn họng, sau trận chiến Trường An trong Âm Dương giám, nó và Phùng Thiên Quân bị máu Ma thần khống chế, không biết gì về những việc đã xảy ra sau đó.
“Đã xác định được vị trí cung Huyễn Ma,” Tiêu Sơn hùng hồn bảo, “chúng ta có thể đi xử lý Xi Vưu rồi!”
Lục Ảnh hỏi ngược lại: “Xử lý thế nào? Bất Động Như Sơn đã rơi vào tay Xi Vưu.”
Đây cũng là việc khiến Trần Tinh phiền muộn bấy lâu nay, không có Bất Động Như Sơn, làm sao đánh bại được Xi Vưu?
“Ừ.” Hạng Thuật nói, “Phải mau chóng báo cho Tạ An ngừng đào bới nơi đó, tránh kinh động Xi Vưu, cho tới khi chúng ta tìm ra cách khác khả thi hơn, hoặc giành lại ma thương đã bị luyện hóa.”
Trần Tinh nói: “Trận Bạt loạn Trường An lần hai, bọn đệ đã thử rồi, không thể tinh lọc oán khí trên ma thương như đã làm với Âm Dương giám.”
“Bởi vì nó nhận chủ,” Trùng Minh rốt cục lên tiếng, “Bất Động Như Sơn khá đặc thù.”
Mọi người trầm lặng một chốc, Hạng Thuật xăn tay áo, cho bọn họ xem tay phải của mình: “Thứ mà Long thần giao cho ta giống hệt chín phù văn trên Bất Động Như Sơn, có ý nghĩa gì không?”
Trùng Minh giải thích: “Đây là phù văn trừ tà, được Bất Động Minh Vương để lại nhân gian xua ma. Theo cô vương suy đoán, sau khi Xi Vưu luyện hóa thần kiếm, phù văn chưa bị chuyển hóa mà chỉ tiêu tán, chưa biến mất trong thiên địa. Sau cùng Chúc Âm triệu hồi luồng sức mạnh này từ thế gian, trao trả lại cho ngươi. Tóm lại, cô vương cho rằng khả năng đoạt lại Bất Động Như Sơn rất thấp, không cần phải mạo hiểm, chẳng bằng nghĩ cách phá hủy ma thương còn thiết thực hơn.”
Trần Tinh: “Vậy thì ta có một câu hỏi, Bất Động Minh Vương và Nhiên Đăng Minh Vương đã đi đâu?”
Lục Ảnh đáp: “Thế giới này có rất nhiều nơi ngươi không thể tiếp cận, vượt qua thời gian là vô số kẽ hở thời gian, chúng thần sau khi quy ẩn sẽ rời khỏi Thần Châu, tồn tại trong những kẽ hở đó. Có phải ngươi muốn xin họ phương pháp đúc lại kiếm không? Ta thấy không cần thiết, nơi mà ngay cả Long thần Chúc Âm cũng tới không được, các ngươi đừng hy vọng xa vời.”
Trần Tinh chấp nhận cách nói này, gật đầu, tiếp tục hỏi: “Tuế Tinh cũng đến từ đó ư?”
Trùng Minh trả lời: “Ta biết rất ít về thần minh ngoài kia, không thể trả lời câu này.”
Hạng Thuật biết cuối cùng vẫn phải dựa vào mình, hắn suy tư một thoáng, sau đó nói với Trần Tinh: “Trước khi Tuế Tinh đi, có nói gì khác thường với đệ không?”
Trần Tinh cố nhớ lại, thế là cậu thuật lại cuộc trò chuyện giữa mình và Tuế Tinh vào giây phút Định Hải châu vỡ, còn cậu thì sắp chết.
“Cướp mất một năm?” Hạng Thuật lẩm nhẩm.
Trần Tinh cũng mờ mịt thay: “Tiểu Quý có nói mấy lời mà ta nghe không hiểu.”
“Nói chết cũng được, mà nói chưa chết cũng đúng,” đây cũng là lần đầu Trùng Minh nghe Trần Tinh kể lại đối thoại của cậu với Tuế Tinh trong ý thức thế giới, hắn lầm bầm, “nó có ý gì?”
“Hay là nói…” Trần Tinh nghi hoặc, “lúc đó Xi Vưu đã chết, nhưng sau khi Triều Tịch Vạn Cổ khởi động, gã sống lại tới tận bây giờ?”
“Không.” Hạng Thuật lập tức bác bỏ suy đoán của Trần Tinh, trầm giọng: “Nếu thực là vậy, Tuế Tinh sẽ nói với đệ gã còn sống, hoặc ‘bây giờ đã chết, tiếc rằng sẽ sống lại’, chứ không phải nói thế.”
Trần Tinh: “Nhưng một người có thể vừa chết vừa không chết ư?”
Lục Ảnh phỏng đoán: “Có lẽ cách nhìn nhận thế gian của Tuế Tinh khác với chúng ta. Binh chủ có thể xuất hiện đồng thời hai kết cục, hoàn toàn bị diệt trừ, hoặc thành công sống lại. Thứ Tuế Tinh nhìn thấy có lẽ là sự chất chồng của hai khả năng này.”
Trùng Minh nghe tới đây thì chợt biến sắc như vừa nhớ ra điều gì.
Thế là bốn người đổ dồn mắt sang Trùng Minh, Trùng Minh kêu: “Nói tiếp đi.”
“Cướp đi một năm,” Hạng Thuật nói, “phải chăng đang ám chỉ quyết định của ta, giúp Tinh Nhi… Trần Tinh đệ ấy…”
Hạng Thuật vô thức gọi tên thân mật của Trần Tinh, lập tức tỏ ra thẹn thùng, Trần Tinh nghe mà cõi lòng không khỏi xốn xang.
Hạng Thuật sửa lời: “Đáng lẽ hai mươi tuổi đệ ấy phải đối mặt với trận chiến cuối cùng, nhưng lại sớm diễn ra vào năm mười chín?”
Lục Ảnh gật đầu: “Dựa theo ý đó, ta cho rằng ngươi đoán không sai. Định Hải châu không thuộc nhân quả thời gian, một khi pháp bảo cấu thành ngươi vỡ vụn, Định Hải châu sẽ biến mất trong thời gian. Việc ngươi làm không bị nhân quả thời gian kiểm soát.”
Trần Tinh: “Nhưng nếu Định Hải châu trong thời gian biến mất, Trương Lưu sẽ không tìm được nó đúng không? Vì sao chuyện này vẫn tồn tại trong ký ức của chúng ta? Cũng còn trong ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch?”
Lục Ảnh giải đáp: “Vạn vật đã thành lập thì không thể thay đổi theo quy luật nhân quả của thời gian. Tuy nhiên, vì Định Hải châu tương ứng với luân mạch đất trời, có thể tùy ý sửa đổi một số điểm tiết, chỉnh sửa những điều Thuật Luật Không từng mong được sửa. Đồng thời vẫn giữ lại phần còn lại của nhân quả, đây là chỗ huyền diệu nhất.”
Trần Tinh nghe mà muốn ngất tới nơi, Hạng Thuật thình lình hỏi: “Giả sử bây giờ ta vẫn là Định Hải châu, sau đó
đảo nghịch thời gian, sẽ xảy ra chuyện gì?”
Lục Ảnh nói: “Theo quy tắc, ta nghĩ kết quả sẽ là quấy nhiễu hàng loạt nhân quả từ bây giờ ngược về điểm tiết mà ngươi đã định ra, còn phần trước đó sẽ không bị xáo trộn.”
Trần Tinh: “Chẳng trách Xi Vưu cố chấp muốn chiếm được nó.”
Lục Ảnh tiếp tục nói: “Hơn nữa, luân mạch đất trời có năng lực phục hồi mạnh mẽ, ngươi có phát hiện ngay cả khi mọi thứ được làm lại, nhiều chuyện vẫn đang phát triển theo một chiều hướng nhất định không chịu kiểm soát không?”
“Ừ,” Trần Tinh gật đầu, “cần có biến số.”
Hạng Thuật: “Ta nhớ thời khắc sau cùng, ta đã đeo một chiếc nhẫn lên tay Trần Tinh…”
“Ơ?” Trần Tinh mờ mịt, “Có sao? Phải nhỉ, ta quên mất, lúc đó huynh có đưa ta một thứ. Nhưng khi tỉnh lại, trên tay ta không có gì cả!”
Trần Tinh có phần hoảng sợ, vội đưa tay cho Hạng Thuật xem, nhưng không thấy nhẫn đâu, cậu bảo: “Sẽ không rơi ở Tương Dương chứ? Hay quay về đó tìm? Đó là thứ Định Hải châu để lại sau khi vỡ ư?”
Hạng Thuật bảo: “Không trách đệ, không thấy thì thôi vậy.”
Trần Tinh hỏi hắn: “Nhẫn đó có tác dụng gì?”
Hạng Thuật cũng không biết nó có công dụng gì, chỉ là phút chót muốn giao nó cho Trần Tinh, chứng minh rằng mình từng tồn tại trong cuộc đời cậu. Chiếc nhẫn này rất có thể sẽ theo chân Trần Tinh trở về quá khứ mà không bị giới hạn bởi quy luật thời gian. Bây giờ mọi người đều ổn, không tất phải rối rắm về nó nữa.
“Đó là vòng xoay Triều Tịch,” Lục Ảnh khẽ bảo, “nằm trong Định Hải châu, tương ứng với luân mạch đất trời. E rằng đã trở nên vô dụng từ lúc hạt châu vỡ nát, hoặc tốt nhất là vẫn giữ được một vài công dụng, nếu có thể tìm, ta kiến nghị các ngươi cố gắng tìm ra nó.”
Trần Tinh: “Có công dụng gì? Ngươi ví dụ thử xem?”
Lục Ảnh cũng không biết đáp án, có nhiều việc nằm ngoài phạm vi hiểu biết của y, y đoán: “Có khả năng giúp ngươi xuyên qua thời gian ở một mức độ nào đó? Ta không chắc nữa.”
Tiêu Sơn nằm nhoài lên bàn, nghe họ suy đoán mấy thứ mình nghe không hiểu mà sắp ngủ gục tới nơi, Lục Ảnh nhìn Tiêu Sơn, nói với Trần Tinh: “Ngày mai ta phải đi rồi, sau này, nhờ các ngươi tiếp tục chăm sóc Tiêu Sơn.”
Trần Tinh gật đầu: “Ngươi đi tìm Phật ư?”
Lục Ảnh mỉm cười không trả lời. Hạng Thuật vẫn còn nghĩ đến ‘cướp đi một năm’, không nhịn được mà hỏi: “Nếu ta không ‘cướp’ đi một năm từ Tuế Tinh, có phải chuyện sau này Tuế Tinh sẽ có một cách nhìn khác không?”
Lục Ảnh: “Ta không biết Tuế Tinh, có lẽ đúng là thế. Nhưng không có nghĩa Trần Tinh sẽ sống sót tới cùng. Tình huống dễ xảy ra nhất là ngày Trần Tinh tròn hai mươi tuổi, các ngươi hợp sức tiêu diệt binh chủ, cuối cùng Trần Tinh hy sinh, Tuế Tinh rời đi.”
Hạng Thuật có được đáp án cho phỏng đoán của mình, bèn bảo: “Đã thế thì, trong một năm lẽ ra nên được tiếp diễn sẽ xảy ra chuyện gì?”
“Ta thực sự không thể trả lời ngươi.” Lục Ảnh thản nhiên đáp, “Truyền thuyết kể rằng theo lựa chọn của mỗi người, tương lai của chúng ta sẽ sinh ra vô số khả năng, mà lựa chọn ấy được gọi là ‘biến số’. Nhưng sau khi tất cả ‘biến số’ được tập hợp lại, chỉ có ‘tương lai’ hiện hữu trong biển thời gian, những ‘khả năng’ khác sẽ hoàn toàn biến mất. Nói cách khác, ngươi sẽ không bao giờ biết được điều gì sẽ xảy ra trong mệnh số đã định.”
“Có một cách,” Trùng Minh cuối cùng cũng lên tiếng, “cô vương có một người bạn…”
Trần Tinh cùng Hạng Thuật lập tức quay sang nhìn Trùng Minh, Trùng Minh toan nói tiếp thì sực nhớ ra một chuyện, bèn khôi phục biểu cảm lạnh nhạt, nhướng mày với Trần Tinh.
Hạng Thuật: “?”
Trùng Minh và Trần Tinh nhìn nhau, Trùng Minh nhếch môi, lộ ra vẻ đắc thắng.
“Cần giúp không?” Trùng Minh hỏi.
Trần Tinh: “…”
Trùng Minh nói xong câu này thì im thin thít.
Trần Tinh hít sâu một hơi, Lục Ảnh cười bảo: “Sau cùng thì ngươi vẫn phải đồng ý nguyện vọng thứ ba này, phượng hoàng bộn bề nhiều việc, hắn cũng có việc cần làm, duyên phận chớ nên cưỡng cầu.”
Trần Tinh đang định từ bỏ nguyện vọng thứ ba mà mình đã quyết, nhờ Trùng Minh hỗ trợ việc này, Hạng Thuật thình lình hỏi: “Đây là một ước định à?”
“Đúng vậy!” Trần Tinh ủ rũ, “Ta vốn nghĩ xong cho chuyện khác rồi!”
Hạng Thuật vẫn còn giữ ký ức về hành trình đã qua, Trùng Minh luôn lượn tới lượn lui, hay chọn mấy lúc quan trọng mà chạy ra xum xoe, hỏi Trần Tinh “Cần giúp không”, lần nào Trần Tinh cũng trả lời không cần, Hạng Thuật không hề biết hắn là phượng hoàng, còn tưởng con vẹt, bấy giờ mới hiểu rõ nguồn cơn.
Trần Tinh thở dài, Hạng Thuật ra hiệu cậu không cần nói, cứ để hắn giải quyết.
Vì vậy Hạng Thuật nói với Lục Ảnh: “Nếu yêu vương nói bọn ta biết cách, thế thì hôm nay Trần Tinh có thể nêu ra nguyện vọng thứ ba.”
Trùng Minh: “……………………”
Lần này đổi thành Trùng Minh nóng nảy, Hạng Thuật chỉ nói ‘nếu’, Trần Tinh cũng không cầu hắn làm việc cho cậu, việc này hoàn toàn hợp lý, làm hắn vô cùng kinh ngạc. Hạng Thuật thấy vậy lại nói tiếp: “Không muốn thì thôi, giữ lại ước định này, bọn ta tự nghĩ cách.”
Lục Ảnh được dịp cười gập người dưới gốc cây.
Trùng Minh không dễ gì mới thấy bình minh ló dạng, thấy Trần Tinh và Hạng Thuật toan bỏ đi, hắn cả giận: “Chậm đã!”
Trùng Minh từ trong ngực móc ra một chiếc lông phượng, bảo: “Ta có một người bạn cũ, tên Viên Côn, sinh sống ngoài khơi, sau khi Vạn Pháp quy tịch đã mai danh ẩn tích. Ngươi đi nhờ thuyền ra biển, cầm theo chiếc lông chim này, nếu tâm trạng hắn tốt, không chừng sẽ tới gặp ngươi.”
Trần Tinh mù mờ nhận lấy lông chim. Lục Ảnh nhìn Trùng Minh có ý dò hỏi, Trùng Minh liền gật đầu.
Lục Ảnh: “Là vị đại nhân kia… ừm, có lẽ hắn sẽ giải đáp được nghi hoặc của các ngươi. Hắn đã già lắm rồi, cũng là thần nắm giữ mộng cảnh.”
Trần Tinh: “Vậy hắn ta cũng giống ngươi sao?”
“Không giống,” Lục Ảnh nói, “hắn có sức mạnh dự đoán tương lai thông qua giấc mơ, có thể nhìn thấy vô số ‘khả năng’ ẩn dưới biển thời gian.”
Trần Tinh cất lông chim đi, vậy thì họ có thể biết được ‘trong một năm bị cướp đi’ sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù Trần Tinh có chút tò mò về việc này, nhưng không tin chỉ dựa vào đó là giải quyết được Xi Vưu. Song nếu hiện giờ Hạng Thuật quan tâm đến việc này nhất, vậy thì ắt có lý do của hắn, muốn lần nữa đúc lại kiếm sao? Nhưng không phải trong ba năm kia đã có Bất Động Như Sơn rồi à?
“Nói đi.” Trùng Minh kiềm nén cơn giận, sau lần dục hỏa trùng sinh này, hắn bị Trần Tinh đùa bỡn cho quay mòng mòng, không chừng một ngàn năm sau hắn vẫn không có cách nào quên được Trần Tinh. Rồi không biết sau này sẽ có bao nhiêu ngày đêm, chỉ cần nhắm mắt lại, khuôn mặt tươi cười tủm tỉm đáng ghét kia của Trần Tinh sẽ lại hiện chình ình trước mắt.
Trần Tinh hít sâu, như đang tự hỏi, cuối cùng cậu cười nói: “Cảm ơn ngươi, Trùng Minh. Vừa rồi Lục Ảnh nói về duyên phận, ta đột nhiên nghĩ thông, ngươi muốn đi, thì cứ đi đi.”
“Thật không?” Trùng Minh cảnh giác dòm Trần Tinh, sợ lại bị cậu tính kế.
Trần Tinh bảo: “Ừ, nhờ duyên phận mới quen được ngươi, ngươi cứu Hạng Thuật, bọn ta trở thành người chứng kiến ngươi dục hỏa trùng sinh, lại có vinh hạnh phong chính cho ngươi, thậm chí không ngừng gạt ngươi, còn đặt cho ngươi một cái tên kỳ cục. Ta nghĩ, chúng ta bây giờ có được xem là bạn không?”
Trùng Minh quát: “Nói điểm chính!”
Trần Tinh chuẩn bị rất nhiều câu từ, lại bị Trùng Minh nóng nảy ngắt lời, đành mất mát bảo: “Ò, được.”
Lục Ảnh nói với Trần Tinh: “Hắn chỉ đang thẹn thùng, thích đánh trống lảng giống Hạng Thuật, ngươi không cần để trong lòng.”
Hạng Thuật: “…”
Trần Tinh bật cười, sau đó nghiêm túc nói: “Ngươi là yêu vương, bọn ta là người, sinh mệnh bọn ta chỉ ngắn ngủi thoáng chừng… thỉnh thoảng nhìn lên bầu trời đầy sao trên đầu chúng ta mà xem…”
Vài người ngẩng đầu lên, Tiêu Sơn đã chơi cả một ngày, bấy giờ đang say ngủ trong đêm sao muôn vời, đêm cuồng hoan tiết mộ thu ở Sắc Lặc xuyên cũng chấm dứt, chỉ còn lại dải ngân hà vĩnh cửu này đang lặng lẽ soi sáng trần gian. Vào một ngày đã hiện hữu trong nhiều năm xa xưa, dường như đã trở nên không còn tầm thường vì có sự hội ngộ của họ, và rồi khi trời lên trăng xuống, ngươi lại nhận ra nó vẫn chỉ là một ngày tầm thường trong dòng chảy thời gian mà thôi.
Trần Tinh ngước lên, khuôn mặt thiếu niên được ánh sao đầy trời vẩy lên, cậu mỉm cười với Trùng Minh.
“Ta nghĩ, có lẽ tương lai sau này, ngươi sẽ không làm bạn với loài người bọn ta nữa.” Trần Tinh nhìn vào mắt Trùng Minh, nói, “Vậy thì nguyện vọng thứ ba này, có thể xin ngươi từ nay về sau, tận lực quan tâm loài người bọn ta được không?”
Trùng Minh: “………………”
Lục Ảnh bật cười: “Bình thường hắn rảnh lắm, ta nghĩ hắn nhất định sẽ đồng ý thỉnh cầu này của ngươi.”
Hạng Thuật nghe xong cũng cảm thấy xúc động, Trùng Minh nín lặng hồi lâu, vẻ mặt cực kỳ quái lạ.
“Ngươi muốn ta bảo vệ loài người?” Trùng Minh khó thể tin nổi.
“Ta…” Trần Tinh vội giải thích, “không phải! Đây không phải yêu cầu bắt buộc, xem như… nói là bảo vệ, hoặc có thể coi như một mong ước… ta dành cho ngươi.”
“Vạn vật đều có hồi kết, trăm ngàn năm không ngừng tái sinh trong biển lửa, tồn tại đời đời kiếp kiếp, hẳn là cô đơn lắm đúng không?”
Trần Tinh mỉm cười: “Ta chỉ hy vọng thật lâu sau này, ngươi sẽ chân chính thấu hiểu loài người bọn ta, bầu bạn cùng con người sớm nở tối tàn như phù du… Hoặc chăng, ngươi có thể nhận nuôi một đứa trẻ loài người, như Tiêu Khôn và Lục Ảnh đã làm vậy.”
Trùng Minh: “Câm miệng! Cô vương hễ nhìn thấy trẻ con loài người các ngươi là lại bực mình!”
“Đương nhiên, ta cũng có chút tư tâm của mình, yêu tộc cùng nhân tộc,” Trần Tinh nói tiếp, “từng chiến đấu triền miên, nhưng trong ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch, chúng ta đều mất hết sức mạnh. Ta thường nghĩ, thầy trừ tà sở dĩ tồn tại trên đời không phải vì để xua ma hay sao? Nhân tộc cùng yêu tộc đều là sinh linh sống trên mảnh đất Thần Châu này, giữa chúng ta vốn không hề có thù không đội trời chung.”
Trùng Minh hừ lạnh.
Trần Tinh: “Ta sẽ cố hết sức quản thúc các thầy trừ tà, nếu có thể, ta hy vọng hai tộc yêu nhân vĩnh viễn không nảy sinh tranh chấp.”
Lục Ảnh: “Ngươi là một đứa trẻ lương thiện, Trần Tinh.”
Hạng Thuật cong môi, ra sức xoa đầu Trần Tinh, Trần Tinh được khen đâm ra thẹn thùng.
Trùng Minh ngồi ngay ngắn bên bàn, không muốn dòm Trần Tinh, cuối cùng vẫn giơ tay lên.
Trần Tinh ra hiệu với Hạng Thuật, Hạng Thuật liền bảo: “Vậy thì, Thuật Luật Không dùng thân phận hộ pháp Võ thần, lập ước định với ngươi.”
“Người phàm các ngươi chẳng kẻ nào tốt lành.” Trùng Minh đưa ra kết luận.
Hạng Thuật đập tay ba cái với Trùng Minh, đập tay xong, Trùng Minh lập tức biến thành chim, tán rộng hỏa diễm, rắc vạn đốm sao, bay lượn một vòng.
Phượng ngân tiếng hót, Trần Tinh và Hạng Thuật nắm tay, cùng nhau rong ruổi trên thảo nguyên mênh mông, phượng hoàng sải cánh bay về phương xa, xuyên qua trời đêm tĩnh lặng, từ giã Trần Tinh, và cũng rời khỏi Sắc Lặc xuyên này.
Trời cao lồng lộng, đất rộng mênh mang, nay ta tự do bay lượn.