Trần Tinh nói: "Đây là số mệnh an bài, không muốn làm hộ pháp cũng không thể chiều theo ý ngươi, ngươi xem? Hiện giờ ma xui quỷ khiến, đã định trước phải cùng ta điều tra chuyện này ... Ngươi ngươi ngươi ... ngươi lại muốn làm gì?! Ngươi dám thử đánh ta nữa coi?"
Hạng Thuật vừa đứng dậy, Trần Tinh lập tức lùi ra sau, nghĩ thầm, con thỏ cuống lên còn biết cắn người, song Hạng Thuật lại không dọa dẫm gì cậu, chỉ là trước khi đi thì khẽ nghiêng đầu nhìn Trần Tinh.
"Cô vương bình sinh hận nhất lừa gạt," Hạng Thuật lạnh lùng nói, "Chỉ cần không gạt ta, ngươi có thể giữ được mạng quèn của mình."
Lúc nghe thấy hai chữ "cô vương", Trần Tinh đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng mà trước giờ mình chưa từng chú ý, thân phận Hạng Thuật là Đại Thiền Vu, cũng tức là vương tái Bắc, theo lý luận thì có quyền thế ngang bằng với cộng chủ Phù Kiên. Có lẽ do hai người bôn ba trên đường đã thành quen, nên đó giờ Trần Tinh chưa từng coi Hạng Thuật là Đại Thiền Vu, cũng không chú ý cách ăn nói của mình như trước mặt Phù Kiên, bây giờ nghĩ lại, tên này cũng là người bề trên nói một không hai.
Song Trần Tinh vẫn không nhịn được muốn chiếm hời ngoài miệng.
"Nếu ngươi muốn đánh ta nữa, đợi ta tìm lại pháp lực rồi ..." Trần Tinh căm hận, "Ta nhất định sẽ báo thù, lúc đó đánh chết ngươi luôn!" Nói đoạn, cậu lui về sau thật nhanh, chuẩn bị một khi Hạng Thuật động thủ, cậu sẽ hô to gọi nhỏ chạy về ngự thư phòng, lôi Phù Kiên ra cứu mạng.
"Ta đợi." Hạng Thuật lạnh lùng nói, đợi Trần Tinh đuổi theo, cau mày: "Còn không đi?"
Trần Tinh nhất thời nghi hoặc, sau đó lấy lại tinh thần, thấy Hạng Thuật có ý định điều tra chuyện sở trừ tà, bèn theo sát không xa không gần. Rồi Hạng Thuật vòng qua hoa viên, tới trước một tòa điện.
"Đại Thiền Vu tới." Thủ vệ giữ cửa vội bẩm báo vào trong.
Đây là tẩm cung của công chúa Thanh Hà, công chúa Thanh Hà lười nhác ngồi đó, bên cạnh là vài thiếu nữ Tiên Ti dung mạo thanh lệ, chắc là thiên kim từ các nhà quý tộc. Nhác thấy Hạng Thuật, chúng nữ hài lập tức mỉm cười, sôi nổi đứng dậy nghênh đón.
"Đại Thiền Vu!"
"Không cần si tâm vọng tưởng," Công chúa Thanh Hà nửa cười nửa không, "Ngồi xuống hết cho ta, Đại Thiền Vu thích nam."
Hạng Thuật: "......"
Trần Tinh nghi ngờ nhìn thoáng sang Hạng Thuật: "Ồ? Phải không? Thật vậy luôn?"
Công chúa Thanh Hà lại giải thích cho đôi bên: "Chưa nghe chuyện cầu thân hôm trước sao?"
Hạng Thuật hít sâu một hơi, không muốn cùng công chúa Thanh Hà đề cập tới việc này, bằng không chỉ có nước càng bôi càng đen, bèn trầm giọng: "Người đâu?"
Công chúa Thanh Hà nói: "Gọi rồi, Đại Thiền Vu ngồi uống trà trước đi, để Thiên Trì hầu hạ Đại Thiền Vu của các ngươi."
Trần Tinh đành phải vào chỗ, châm trà cho Hạng Thuật, công chúa Thanh Hà lại gọi: "Thiên Trì?"
Trần Tinh cảm thấy đám người Hồ này luôn ôm tâm tư đùa giỡn, hết việc lại thích chế nhạo cậu làm vui, cậu tràn đầy cảnh giác với công chúa Thanh Hà, càng không biết mục đích Hạng Thuật tới đây, chắc là nhờ công chúa Thanh Hà giúp tìm người, hỗ trợ họ điều tra.
"Phải." Trần Tinh đáp.
Công chúa Thanh Hà cười tủm tỉm: "Chuyện hôn nhân bệ hạ nói, ngươi đồng ý chưa?"
Trần Tinh bình tĩnh đáp: "Không đồng ý."
Công chúa Thanh Hà nói tiếp: "Ồ? Vì sao? Ngươi đừng để bụng, người Tiên Ti bọn ta thẳng thắn thế đó."
Đám nữ hài lại bật cười nhìn Trần Tinh.
Khóe môi Trần Tinh run rẩy, đáp: "Không có tình cảm."
Công chúa Thanh Hà: "Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà."
Trần Tinh đáp: "Vậy cũng phải chờ bồi dưỡng được, rồi mới bàn tới chuyện cưới xin."
Hiện giờ Trần Tinh có thể bình thản chấp nhận chuyện hai nam tử thành thân, nghĩ thầm, chỉ có thể dùng cớ khác để phá hư lễ nghi cùng cách nói của mấy người Hồ vô pháp vô thiên này.
Một nữ hài cười nói với Thanh Hà: "Cậu ta đã sớm có người, Diễm ca đừng hy vọng quá nhiều, là ta ta cũng nhất định gả cho Đại Thiền Vu, chẳng phải sao?"
Nữ hài kia nói tiếng Tiên Ti, trước đây Trần Tinh học từ chỗ Vũ Văn Tân nên nghe hiểu được hết, nhưng trong tình huống này, cậu phải làm bộ nghe không hiểu, cũng không tiện nhìn sắc mặt Hạng Thuật.
Công chúa Thanh Hà cũng đáp lại nữ hài kia bằng tiếng Tiên Ti: "Cưới cùng lúc hai người cũng được mà. Nếu cậu ta có thể ngồi ở vị trí Vương Mãnh, thì cưới Đại Thiền Vu trước, rồi lại lấy Diễm Nhi ..."
Trần Tinh: "............"
"Đủ rồi." Hạng Thuật rốt cuộc nghe hết nổi.
Lúc này, bên ngoài có người đi vào, Trần Tinh lại nghe một giọng nói quen thuộc.
"Thảo dân Phùng Thiên Quân, bái kiến công chúa điện hạ Thanh Hà."
Trần Tinh: "!!!"
Trần Tinh quay phắt đầu, còn Hạng Thuật chỉ thoáng nhìn ra cửa, Phùng Thiên Quân đứng bên ngoài không dám tiến vào, hơi cúi người, tay giấu trong tụ áo mà đứng. Trần Tinh vừa nhìn suýt chút nữa nhận không ra, chỉ vì hôm nay Phùng Thiên Quân đặc biệt thay một thân y phục, thay đổi hơi thở giang hồ mọi khi, đội mũ phết sơn đen, còn tỉa lông mày. Cởi bội đao, mặt như quan ngọc, dáng vẻ đỉnh đạc.
Trần Tinh thiếu chút nữa gọi Phùng đại ca, lại bị ánh mắt Hạng Thuật ngăn lại.
"Đại Thiền Vu có chuyện tìm ngươi," công chúa Thanh Hà cười nói, "Vào đi."
"Mượn người nói chuyện." Hạng Thuật đứng dậy, "Đi đây."
Công chúa Thanh Hà không cản, nói: "Buổi tối bệ hạ chờ ngươi dùng cơm, nhớ về sớm."
Hạng Thuật nghe xong liền biết phiền toái tới, từ lúc tiến cung, Phù Kiên không hề nhắc tới tử quyển kim thụ, chỉ kêu hắn nghỉ ngơi cho tốt, Hạng Thuật thấy thế cũng không chủ động mở miệng, bây giờ đảm bảo Phù Kiên đã không kiềm chế nổi, cuối cùng mở miệng muốn hắn đưa tử quyển.
Trần Tinh cùng Hạng Thuật đứng dậy ra ngoài, Phùng Thiên Quân ngẩng đầu, nhìn lướt vào trong điện, Trần Tinh đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Phùng Thiên Quân mang theo chút cô đơn.
"Phùng đại ca?" Trần Tinh thấp giọng gọi.
Phùng Thiên Quân gật đầu, cùng Trần Tinh và Hạng Thuật ra khỏi cung, nhất thời ba người không nói gì, Trần Tinh âm thầm suy tính, quan sát Hạng Thuật, không đoán được động cơ của hắn, càng khó hiểu vì sao Phùng Thiên Quân lại quen biết công chúa Thanh Hà, ôm một bụng hoài nghi, ra tới chỗ không người ngoài cung, có một chiếc xe ngựa đang chờ ở đó.
Phùng Thiên Quân chủ động nói: "Chuyện đêm qua ta đã nghe rồi, biết hai ngươi không sao, nên hôm nay định nhờ người tiến cung hỏi thăm, Đại Thiền Vu lại truyền ta vào."
Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân, lại nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật vẫn giữ vẻ mặt bí hiểm như trước, không để lộ chút manh mối nào. Cậu đành phải hỏi Phùng Thiên Quân: "Phùng đại ca, không ngờ ngươi lại quen công chúa Thanh Hà đấy?"
Phùng Thiên Quân giải thích: "Phùng gia không có gì ngoài kinh doanh tiền trang, thỉnh thoảng cũng cung ứng cho hoàng gia một số vật hiếm lạ trên thiên hạ, bảy năm trước tới Trường An, tình cờ gặp rồi quen biết nàng. Đại Thiền Vu, nếu ngươi đã gọi ta tới, thứ cho ta nói thẳng ..."
Hạng Thuật ngắt lời Phùng Thiên Quân: "Đêm qua cứu không được phu xe nhà ngươi, là lỗi của ta."
Phùng Thiên Quân vội khoát tay: "Phu xe đã hậu táng, cũng gửi một số tiền lớn bồi thường rồi. Xảy ra chuyện này dĩ nhiên không ai mong muốn."
Với thân phận của Hạng Thuật mà lại đi để ý sinh tử của một phu xe, làm Trần Tinh phải đổi cách nhìn về hắn.
"Lên xe rồi nói." Phùng Thiên Quân ra hiệu, "Đến Tùng Bách cư nhé?"
Trần Tinh: "Xe ngựa này quá nhỏ ..."
Phùng Thiên Quân: "Ta không biết cả hai đều ở đây, thôi, chịu khó chen chút vậy ..."
Xe ngựa của Phùng Thiên Quân nhỏ vô cùng, ba người cùng lên, chân Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân thì lại dài, thành thử chật tới mức không cục cựa được, mũi môi Hạng Thuật cứ dí vào gò má Trần Tinh, tay Phùng Thiên Quân thì đặt ngay eo Trần Tinh, Trần Tinh chỉ có thể ngồi lên mỗi bên đùi do Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân cống hiến.
"Vì sao ta phải ngồi giữa ..."
Phùng Thiên Quân: "Chẳng nhẽ tính để Đại Thiền Vu ngồi trên đùi ta?"
Hạng Thuật: "......"
Trần Tinh: "Quái lạ, chẳng phải ngươi toàn cưỡi ngựa hay sao? Sao hôm nay tự dưng ngồi xe?"
Phùng Thiên Quân: "Bởi vì ta không muốn rối tóc."
Trần Tinh: "Tại sao?"
Phùng Thiên Quân: "Đừng hỏi, chuyện chua chát lắm."
Xe chạy về hướng bắc đường Trường Khang, loạng choạng qua phố lớn đêm qua Hạng Thuật cùng Trần Tinh quay về. Phùng Thiên Quân nói: "Rốt cuộc đêm qua ai tập kích các ngươi? Bao nhiêu người? Thông tin bọn ta nắm được có hạn, kẻ trong cuộc chỉ có hai người các ngươi."
Hạng Thuật gần như dán vào mặt Trần Tinh, lãnh đạm đáp: "Không biết, một người."
Phùng Thiên Quân lại hỏi: "Lúc quân tuần thành tới chỉ còn lại thi thể phu xe nhà ta, sao không cố đánh thêm một tí đợi tiếp viện tới?"
Với thân phận của Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân biết hắn sẽ không động thủ gϊếŧ một phu xe làm gì, gần như có thể xác định hai người bị tập kích ngay sau khi rời khỏi Tùng Bách cư.
"Chờ quân tuần thành?" Hạng Thuật lãnh đạm nói, "Để họ đồng loạt mất mạng trên phố ư?"
Trần Tinh thầm nghĩ thì ra là vậy, đêm qua đột nhiên bỏ chạy, là vì không muốn hại chết binh sĩ tuần thành ư?
Phùng Thiên Quân lộ vẻ nghi hoặc, lại ngó Trần Tinh, Trần Tinh suy tư một lúc, giải thích: "Tập kích bọn ta, là một yêu quái."
"Lại có yêu quái?" Phùng Thiên Quân hoang mang, "Sao ngươi đi tới đâu cũng có yêu quái hết vậy?"
"Ngươi tưởng ta muốn vậy chắc?" Trần Tinh vô cùng bất đắc dĩ, "Chưa kể ngươi hơi bị ngược nhân quả rồi đấy!"
Hạng Thuật mở miệng: "Truyền ngươi vào cung là vì một chuyện khác, hiện giờ hãy mở cửa khố phòng cuối cùng dưới lòng đất cho ta."
Trần Tinh: "!!!"
Trưa nay Trần Tinh vừa nhắc với Hạng Thuật, Hạng Thuật đã cương quyết yêu cầu Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân nói ngay: "Không được! Ta không được quyền vào, hơn nữa ta cũng không vào được."
Hạng Thuật nói: "Được, vậy thì dừng xe."
Trần Tinh lập tức hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Trần Tinh chỉ tưởng Hạng Thuật muốn đơn thương độc mã một kiếm đâm chết Phùng Thiên Dật, lại diệt cả Tùng Bách cư, không ngờ Hạng Thuật lại bảo: "Đã vậy, Tùng Bách cư không cần thiết phải tồn tại."
Phùng Thiên Quân: "......"
Ba người chen trong xe ngựa nhỏ hẹp, Hạng Thuật toan đứng dậy, Trần Tinh vội dịch lên người hắn chặn lại, ngồi trong lòng hắn, hòa giải: "Gì cũng từ từ chớ."
Hạng Thuật: "Đã mang họa sát thân mà Phùng gia còn dương dương tự đắc, chẳng biết thân biết phận, chết sớm hay muộn thì cũng là chết. Ta không ngại tiễn luôn một nhà già trẻ các ngươi."
Phùng Thiên Quân: "!!!"
Phùng Thiên Quân hít sâu một hơi, Trần Tinh nghe mà hết hồn, không ngờ Hạng Thuật nói thẳng ra như thế! Nhất thời trong xe im bặt, Phùng Thiên Quân nghẹn lời lần lữa không nói, cuối cùng uể oải thở dài: "Ta từng khuyên đại ca mình, không chỉ một lần."
Hạng Thuật: "Chẳng liên quan tới ta, phải mở cửa khố phòng."
Giọng điệu Phùng Thiên Quân trở nên gượng gạo: "Nếu không thì?"
Hạng Thuật đáp: "Bằng không, tối nay cô vương lập tức điều động cấm quân, đuổi Phùng gia ngươi khỏi Trường An. Ta nhịn ngươi lâu rồi, Phùng Thiên Quân."
"Đừng đừng," Trần Tinh vội vã nói, "Đừng cãi mà, dầu gì chúng ta cũng từng làm bạn màn trời chiếu đất với nhau, ầy ... Phùng đại ca, ta thật sự cần ... ngươi có thể nghĩ cách giúp ta không? Ngươi ... đối với ngươi, thanh Sâm La Vạn Tượng này ... ừm ..."
Trần Tinh nhìn bội đao Phùng Thiên Quân mang theo bên người, ẩn ý không cần nói cũng biết: Một khi pháp lực thế gian khôi phục, Sâm La đao sẽ trở thành pháp bảo, có nó trong tay, tốt xấu gì Phùng Thiên Quân cũng có thể kìm hãm huynh trưởng Phùng Thiên Dật, dù không ăn thua cũng có thể tự bảo vệ mình.
Phùng Thiên Quân đương nhiên hiểu ám chỉ của Trần Tinh, suy tư không đáp.
Trần Tinh biết Hạng Thuật không phải đang đùa, thực tế, chỉ cần mình yêu cầu Thác Bạt Diễm lục soát Tùng Bách cư là xong, chẳng qua không tiện công đạo với Phù Kiên mà thôi.
Hạng Thuật quyền cao chức trọng, nói trước với Phùng Thiên Quân một tiếng đã nể mặt lắm rồi, nếu là chuyện Phùng gia không chịu trách nhiệm, bị cấm quân điều tra thì vẫn còn chỗ nói lý, nhưng hiện tại đuối lý ở chỗ huynh trưởng đang mưu đồ làm loạn, sơ sẩy một cái có thể chết không nơi chôn thân.
Phùng Thiên Quân đành đáp: "Đại ca ta nhất định sẽ không đồng ý, nhưng được rồi, ta sẽ nghĩ cách khác, coi như vì Sâm La đao gia truyền, hy vọng sau khi pháp lực khôi phục có thể thuyết phục đại ca, để huynh ấy hiểu được trách nhiệm của Phùng gia chúng ta."
Buổi trưa, Phùng Thiên Quân mời Trần Tinh cùng Hạng Thuật vào Tùng Bách cư, ra ngoài một chuyến rồi quay về, giải thích rằng: "Sau giờ cơm mỗi ngày, đại chưởng quỹ sẽ ngủ trưa một lúc, nhân lúc này ta sẽ đi lấy chìa khóa khố phòng."
Hạng Thuật vẫn giữ nét mặt như cũ, cùng Trần Tinh dùng cơm trưa ở Tùng Bách cư, Phùng Thiên Quân nhìn chằm chằm Hạng Thuật, cười nói: "Thú vị thật, ngươi không sợ ta hạ độc trong đồ ăn cơ đấy."
Trần Tinh: "Hạ độc giúp ích gì cho ngươi à?"
Hạng Thuật: "Ta không sợ hạ độc."
Phùng Thiên Quân: "......"
Trần Tinh ngạc nhiên nhìn Hạng Thuật, nghĩ bụng, ngươi còn bách độc bất xâm nữa à? Thể chất này đặc biệt thật đó.
Phùng Thiên Quân nghĩ ngợi, lại nói: "Từ lúc tẩu tử mất, tính tình gia huynh liền đại biến, mấy năm nay cứ khăng khăng báo thù cho tẩu tử và hai chất nhi của ta ..."
Hạng Thuật: "Việc này không liên quan tới ta."
Phùng Thiên Quân buộc lòng đáp: "Mưu nghịch là một trong mười tội nặng nhất, tội khác có thể xá, chứ mười tội khó thể tha. Ta chỉ có thể hết lòng khuyên huynh ấy, nhưng khuyên mãi không nghe thì biết làm sao?"
Hạng Thuật im lặng không đáp, Trần Tinh lo lắng không yên, muốn giải thích với Phùng Thiên Quân, chuyện huynh đệ Phùng gia mưu nghịch cậu tuyệt đối giữ kín như bưng, nhưng giải thích thì có vẻ giấu đầu hở đuôi. Cuối cùng, Phùng Thiên Quân nói: "Ta chỉ nghĩ không ra, là ai để lộ tiếng gió."
Trần Tinh vội vàng giải thích: "Không phải ta, ta chưa nói gì hết."
Phùng Thiên Quân lại rơi vào suy tư, qua giờ trưa, Phùng Thiên Quân rón rén đứng dậy, ra hiệu mình đi lấy chìa khóa, mời hai người chờ