Định Hải Phù Sinh Lục

- Mật thất


trước sau

Trần Tinh nói: "Đây là số mệnh an bài, không muốn làm hộ pháp cũng không thể chiều theo ý ngươi, ngươi xem? Hiện giờ ma xui quỷ khiến, đã định trước phải cùng ta điều tra chuyện này ... Ngươi ngươi ngươi ... ngươi lại muốn làm gì?! Ngươi dám thử đánh ta nữa coi?"

Hạng Thuật vừa đứng dậy, Trần Tinh lập tức lùi ra sau, nghĩ thầm, con thỏ cuống lên còn biết cắn người, song Hạng Thuật lại không dọa dẫm gì cậu, chỉ là trước khi đi thì khẽ nghiêng đầu nhìn Trần Tinh.

"Cô vương bình sinh hận nhất lừa gạt," Hạng Thuật lạnh lùng nói, "Chỉ cần không gạt ta, ngươi có thể giữ được mạng quèn của mình."

Lúc nghe thấy hai chữ "cô vương", Trần Tinh đột nhiên nhận ra một vấn đề nghiêm trọng mà trước giờ mình chưa từng chú ý, thân phận Hạng Thuật là Đại Thiền Vu, cũng tức là vương tái Bắc, theo lý luận thì có quyền thế ngang bằng với cộng chủ Phù Kiên. Có lẽ do hai người bôn ba trên đường đã thành quen, nên đó giờ Trần Tinh chưa từng coi Hạng Thuật là Đại Thiền Vu, cũng không chú ý cách ăn nói của mình như trước mặt Phù Kiên, bây giờ nghĩ lại, tên này cũng là người bề trên nói một không hai.

Song Trần Tinh vẫn không nhịn được muốn chiếm hời ngoài miệng.

"Nếu ngươi muốn đánh ta nữa, đợi ta tìm lại pháp lực rồi ..." Trần Tinh căm hận, "Ta nhất định sẽ báo thù, lúc đó đánh chết ngươi luôn!" Nói đoạn, cậu lui về sau thật nhanh, chuẩn bị một khi Hạng Thuật động thủ, cậu sẽ hô to gọi nhỏ chạy về ngự thư phòng, lôi Phù Kiên ra cứu mạng.

"Ta đợi." Hạng Thuật lạnh lùng nói, đợi Trần Tinh đuổi theo, cau mày: "Còn không đi?"

Trần Tinh nhất thời nghi hoặc, sau đó lấy lại tinh thần, thấy Hạng Thuật có ý định điều tra chuyện sở trừ tà, bèn theo sát không xa không gần. Rồi Hạng Thuật vòng qua hoa viên, tới trước một tòa điện.

"Đại Thiền Vu tới." Thủ vệ giữ cửa vội bẩm báo vào trong.

Đây là tẩm cung của công chúa Thanh Hà, công chúa Thanh Hà lười nhác ngồi đó, bên cạnh là vài thiếu nữ Tiên Ti dung mạo thanh lệ, chắc là thiên kim từ các nhà quý tộc. Nhác thấy Hạng Thuật, chúng nữ hài lập tức mỉm cười, sôi nổi đứng dậy nghênh đón.

"Đại Thiền Vu!"

"Không cần si tâm vọng tưởng," Công chúa Thanh Hà nửa cười nửa không, "Ngồi xuống hết cho ta, Đại Thiền Vu thích nam."

Hạng Thuật: "......"

Trần Tinh nghi ngờ nhìn thoáng sang Hạng Thuật: "Ồ? Phải không? Thật vậy luôn?"

Công chúa Thanh Hà lại giải thích cho đôi bên: "Chưa nghe chuyện cầu thân hôm trước sao?"

Hạng Thuật hít sâu một hơi, không muốn cùng công chúa Thanh Hà đề cập tới việc này, bằng không chỉ có nước càng bôi càng đen, bèn trầm giọng: "Người đâu?"

Công chúa Thanh Hà nói: "Gọi rồi, Đại Thiền Vu ngồi uống trà trước đi, để Thiên Trì hầu hạ Đại Thiền Vu của các ngươi."

Trần Tinh đành phải vào chỗ, châm trà cho Hạng Thuật, công chúa Thanh Hà lại gọi: "Thiên Trì?"

Trần Tinh cảm thấy đám người Hồ này luôn ôm tâm tư đùa giỡn, hết việc lại thích chế nhạo cậu làm vui, cậu tràn đầy cảnh giác với công chúa Thanh Hà, càng không biết mục đích Hạng Thuật tới đây, chắc là nhờ công chúa Thanh Hà giúp tìm người, hỗ trợ họ điều tra.

"Phải." Trần Tinh đáp.

Công chúa Thanh Hà cười tủm tỉm: "Chuyện hôn nhân bệ hạ nói, ngươi đồng ý chưa?"

Trần Tinh bình tĩnh đáp: "Không đồng ý."

Công chúa Thanh Hà nói tiếp: "Ồ? Vì sao? Ngươi đừng để bụng, người Tiên Ti bọn ta thẳng thắn thế đó."

Đám nữ hài lại bật cười nhìn Trần Tinh.

Khóe môi Trần Tinh run rẩy, đáp: "Không có tình cảm."

Công chúa Thanh Hà: "Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng mà."

Trần Tinh đáp: "Vậy cũng phải chờ bồi dưỡng được, rồi mới bàn tới chuyện cưới xin."

Hiện giờ Trần Tinh có thể bình thản chấp nhận chuyện hai nam tử thành thân, nghĩ thầm, chỉ có thể dùng cớ khác để phá hư lễ nghi cùng cách nói của mấy người Hồ vô pháp vô thiên này.

Một nữ hài cười nói với Thanh Hà: "Cậu ta đã sớm có người, Diễm ca đừng hy vọng quá nhiều, là ta ta cũng nhất định gả cho Đại Thiền Vu, chẳng phải sao?"

Nữ hài kia nói tiếng Tiên Ti, trước đây Trần Tinh học từ chỗ Vũ Văn Tân nên nghe hiểu được hết, nhưng trong tình huống này, cậu phải làm bộ nghe không hiểu, cũng không tiện nhìn sắc mặt Hạng Thuật.

Công chúa Thanh Hà cũng đáp lại nữ hài kia bằng tiếng Tiên Ti: "Cưới cùng lúc hai người cũng được mà. Nếu cậu ta có thể ngồi ở vị trí Vương Mãnh, thì cưới Đại Thiền Vu trước, rồi lại lấy Diễm Nhi ..."

Trần Tinh: "............"

"Đủ rồi." Hạng Thuật rốt cuộc nghe hết nổi.

Lúc này, bên ngoài có người đi vào, Trần Tinh lại nghe một giọng nói quen thuộc.

"Thảo dân Phùng Thiên Quân, bái kiến công chúa điện hạ Thanh Hà."

Trần Tinh: "!!!"

Trần Tinh quay phắt đầu, còn Hạng Thuật chỉ thoáng nhìn ra cửa, Phùng Thiên Quân đứng bên ngoài không dám tiến vào, hơi cúi người, tay giấu trong tụ áo mà đứng. Trần Tinh vừa nhìn suýt chút nữa nhận không ra, chỉ vì hôm nay Phùng Thiên Quân đặc biệt thay một thân y phục, thay đổi hơi thở giang hồ mọi khi, đội mũ phết sơn đen, còn tỉa lông mày. Cởi bội đao, mặt như quan ngọc, dáng vẻ đỉnh đạc.

Trần Tinh thiếu chút nữa gọi Phùng đại ca, lại bị ánh mắt Hạng Thuật ngăn lại.

"Đại Thiền Vu có chuyện tìm ngươi," công chúa Thanh Hà cười nói, "Vào đi."

"Mượn người nói chuyện." Hạng Thuật đứng dậy, "Đi đây."

Công chúa Thanh Hà không cản, nói: "Buổi tối bệ hạ chờ ngươi dùng cơm, nhớ về sớm."

Hạng Thuật nghe xong liền biết phiền toái tới, từ lúc tiến cung, Phù Kiên không hề nhắc tới tử quyển kim thụ, chỉ kêu hắn nghỉ ngơi cho tốt, Hạng Thuật thấy thế cũng không chủ động mở miệng, bây giờ đảm bảo Phù Kiên đã không kiềm chế nổi, cuối cùng mở miệng muốn hắn đưa tử quyển.

Trần Tinh cùng Hạng Thuật đứng dậy ra ngoài, Phùng Thiên Quân ngẩng đầu, nhìn lướt vào trong điện, Trần Tinh đột nhiên phát hiện, ánh mắt của Phùng Thiên Quân mang theo chút cô đơn.

"Phùng đại ca?" Trần Tinh thấp giọng gọi.

Phùng Thiên Quân gật đầu, cùng Trần Tinh và Hạng Thuật ra khỏi cung, nhất thời ba người không nói gì, Trần Tinh âm thầm suy tính, quan sát Hạng Thuật, không đoán được động cơ của hắn, càng khó hiểu vì sao Phùng Thiên Quân lại quen biết công chúa Thanh Hà, ôm một bụng hoài nghi, ra tới chỗ không người ngoài cung, có một chiếc xe ngựa đang chờ ở đó.

Phùng Thiên Quân chủ động nói: "Chuyện đêm qua ta đã nghe rồi, biết hai ngươi không sao, nên hôm nay định nhờ người tiến cung hỏi thăm, Đại Thiền Vu lại truyền ta vào."

Trần Tinh nhìn Phùng Thiên Quân, lại nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật vẫn giữ vẻ mặt bí hiểm như trước, không để lộ chút manh mối nào. Cậu đành phải hỏi Phùng Thiên Quân: "Phùng đại ca, không ngờ ngươi lại quen công chúa Thanh Hà đấy?"

Phùng Thiên Quân giải thích: "Phùng gia không có gì ngoài kinh doanh tiền trang, thỉnh thoảng cũng cung ứng cho hoàng gia một số vật hiếm lạ trên thiên hạ, bảy năm trước tới Trường An, tình cờ gặp rồi quen biết nàng. Đại Thiền Vu, nếu ngươi đã gọi ta tới, thứ cho ta nói thẳng ..."

Hạng Thuật ngắt lời Phùng Thiên Quân: "Đêm qua cứu không được phu xe nhà ngươi, là lỗi của ta."

Phùng Thiên Quân vội khoát tay: "Phu xe đã hậu táng, cũng gửi một số tiền lớn bồi thường rồi. Xảy ra chuyện này dĩ nhiên không ai mong muốn."

Với thân phận của Hạng Thuật mà lại đi để ý sinh tử của một phu xe, làm Trần Tinh phải đổi cách nhìn về hắn.

"Lên xe rồi nói." Phùng Thiên Quân ra hiệu, "Đến Tùng Bách cư nhé?"

Trần Tinh: "Xe ngựa này quá nhỏ ..."

Phùng Thiên Quân: "Ta không biết cả hai đều ở đây, thôi, chịu khó chen chút vậy ..."

Xe ngựa của Phùng Thiên Quân nhỏ vô cùng, ba người cùng lên, chân Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân thì lại dài, thành thử chật tới mức không cục cựa được, mũi môi Hạng Thuật cứ dí vào gò má Trần Tinh, tay Phùng Thiên Quân thì đặt ngay eo Trần Tinh, Trần Tinh chỉ có thể ngồi lên mỗi bên đùi do Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân cống hiến.

"Vì sao ta phải ngồi giữa ..."

Phùng Thiên Quân: "Chẳng nhẽ tính để Đại Thiền Vu ngồi trên đùi ta?"

Hạng Thuật: "......"

Trần Tinh: "Quái lạ, chẳng phải ngươi toàn cưỡi ngựa hay sao? Sao hôm nay tự dưng ngồi xe?"

Phùng Thiên Quân: "Bởi vì ta không muốn rối tóc."

Trần Tinh: "Tại sao?"

Phùng Thiên Quân: "Đừng hỏi, chuyện chua chát lắm."

Xe chạy về hướng bắc đường Trường Khang, loạng choạng qua phố lớn đêm qua Hạng Thuật cùng Trần Tinh quay về. Phùng Thiên Quân nói: "Rốt cuộc đêm qua ai tập kích các ngươi? Bao nhiêu người? Thông tin bọn ta nắm được có hạn, kẻ trong cuộc chỉ có hai người các ngươi."

Hạng Thuật gần như dán vào mặt Trần Tinh, lãnh đạm đáp: "Không biết, một người."

Phùng Thiên Quân lại hỏi: "Lúc quân tuần thành tới chỉ còn lại thi thể phu xe nhà ta, sao không cố đánh thêm một tí đợi tiếp viện tới?"

Với thân phận của Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân biết hắn sẽ không động thủ gϊếŧ một phu xe làm gì, gần như có thể xác định hai người bị tập kích ngay sau khi rời khỏi Tùng Bách cư.

"Chờ quân tuần thành?" Hạng Thuật lãnh đạm nói, "Để họ đồng loạt mất mạng trên phố ư?"

Trần Tinh thầm nghĩ thì ra là vậy, đêm qua đột nhiên bỏ chạy, là vì không muốn hại chết binh sĩ tuần thành ư?

Phùng Thiên Quân lộ vẻ nghi hoặc, lại ngó Trần Tinh, Trần Tinh suy tư một lúc, giải thích: "Tập kích bọn ta, là một yêu quái."

"Lại có yêu quái?" Phùng Thiên Quân hoang mang, "Sao ngươi đi tới đâu cũng có yêu quái hết vậy?"

"Ngươi tưởng ta muốn vậy chắc?" Trần Tinh vô cùng bất đắc dĩ, "Chưa kể ngươi hơi bị ngược nhân quả rồi đấy!"

Hạng Thuật mở miệng: "Truyền ngươi vào cung là vì một chuyện khác, hiện giờ hãy mở cửa khố phòng cuối cùng dưới lòng đất cho ta."

Trần Tinh: "!!!"

Trưa nay Trần Tinh vừa nhắc với Hạng Thuật, Hạng Thuật đã cương quyết yêu cầu Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân nói ngay: "Không được! Ta không được quyền vào, hơn nữa ta cũng không vào được."

Hạng Thuật nói: "Được, vậy thì dừng xe."

Trần Tinh lập tức hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Trần Tinh chỉ tưởng Hạng Thuật muốn đơn thương độc mã một kiếm đâm chết Phùng Thiên Dật, lại diệt cả Tùng Bách cư, không ngờ Hạng Thuật lại bảo: "Đã vậy, Tùng Bách cư không cần thiết phải tồn tại."

Phùng Thiên Quân: "......"

Ba người chen trong xe ngựa nhỏ hẹp, Hạng Thuật toan đứng dậy, Trần Tinh vội dịch lên người hắn chặn lại, ngồi trong lòng hắn, hòa giải: "Gì cũng từ từ chớ."

Hạng Thuật: "Đã mang họa sát thân mà Phùng gia còn dương dương tự đắc, chẳng biết thân biết phận, chết sớm hay muộn thì cũng là chết. Ta không ngại tiễn luôn một nhà già trẻ các ngươi."

Phùng Thiên Quân: "!!!"

Phùng Thiên Quân hít sâu một hơi, Trần Tinh nghe mà hết hồn, không ngờ Hạng Thuật nói thẳng ra như thế! Nhất thời trong xe im bặt, Phùng Thiên Quân nghẹn lời lần lữa không nói, cuối cùng uể oải thở dài: "Ta từng khuyên đại ca mình, không chỉ một lần."

Hạng Thuật: "Chẳng liên quan tới ta, phải mở cửa khố phòng."

Giọng điệu Phùng Thiên Quân trở nên gượng gạo: "Nếu không thì?"

Hạng Thuật đáp: "Bằng không, tối nay cô vương lập tức điều động cấm quân, đuổi Phùng gia ngươi khỏi Trường An. Ta nhịn ngươi lâu rồi, Phùng Thiên Quân."

"Đừng đừng," Trần Tinh vội vã nói, "Đừng cãi mà, dầu gì chúng ta cũng từng làm bạn màn trời chiếu đất với nhau, ầy ... Phùng đại ca, ta thật sự cần ... ngươi có thể nghĩ cách giúp ta không? Ngươi ... đối với ngươi, thanh Sâm La Vạn Tượng này ... ừm ..."

Trần Tinh nhìn bội đao Phùng Thiên Quân mang theo bên người, ẩn ý không cần nói cũng biết: Một khi pháp lực thế gian khôi phục, Sâm La đao sẽ trở thành pháp bảo, có nó trong tay, tốt xấu gì Phùng Thiên Quân cũng có thể kìm hãm huynh trưởng Phùng Thiên Dật, dù không ăn thua cũng có thể tự bảo vệ mình.

Phùng Thiên Quân đương nhiên hiểu ám chỉ của Trần Tinh, suy tư không đáp.

Trần Tinh biết Hạng Thuật không phải đang đùa, thực tế, chỉ cần mình yêu cầu Thác Bạt Diễm lục soát Tùng Bách cư là xong, chẳng qua không tiện công đạo với Phù Kiên mà thôi.

Hạng Thuật quyền cao chức trọng, nói trước với Phùng Thiên Quân một tiếng đã nể mặt lắm rồi, nếu là chuyện Phùng gia không chịu trách nhiệm, bị cấm quân điều tra thì vẫn còn chỗ nói lý, nhưng hiện tại đuối lý ở chỗ huynh trưởng đang mưu đồ làm loạn, sơ sẩy một cái có thể chết không nơi chôn thân.

Phùng Thiên Quân đành đáp: "Đại ca ta nhất định sẽ không đồng ý, nhưng được rồi, ta sẽ nghĩ cách khác, coi như vì Sâm La đao gia truyền, hy vọng sau khi pháp lực khôi phục có thể thuyết phục đại ca, để huynh ấy hiểu được trách nhiệm của Phùng gia chúng ta."

Buổi trưa, Phùng Thiên Quân mời Trần Tinh cùng Hạng Thuật vào Tùng Bách cư, ra ngoài một chuyến rồi quay về, giải thích rằng: "Sau giờ cơm mỗi ngày, đại chưởng quỹ sẽ ngủ trưa một lúc, nhân lúc này ta sẽ đi lấy chìa khóa khố phòng."

Hạng Thuật vẫn giữ nét mặt như cũ, cùng Trần Tinh dùng cơm trưa ở Tùng Bách cư, Phùng Thiên Quân nhìn chằm chằm Hạng Thuật, cười nói: "Thú vị thật, ngươi không sợ ta hạ độc trong đồ ăn cơ đấy."

Trần Tinh: "Hạ độc giúp ích gì cho ngươi à?"

Hạng Thuật: "Ta không sợ hạ độc."

Phùng Thiên Quân: "......"

Trần Tinh ngạc nhiên nhìn Hạng Thuật, nghĩ bụng, ngươi còn bách độc bất xâm nữa à? Thể chất này đặc biệt thật đó.

Phùng Thiên Quân nghĩ ngợi, lại nói: "Từ lúc tẩu tử mất, tính tình gia huynh liền đại biến, mấy năm nay cứ khăng khăng báo thù cho tẩu tử và hai chất nhi của ta ..."

Hạng Thuật: "Việc này không liên quan tới ta."

Phùng Thiên Quân buộc lòng đáp: "Mưu nghịch là một trong mười tội nặng nhất, tội khác có thể xá, chứ mười tội khó thể tha. Ta chỉ có thể hết lòng khuyên huynh ấy, nhưng khuyên mãi không nghe thì biết làm sao?"

Hạng Thuật im lặng không đáp, Trần Tinh lo lắng không yên, muốn giải thích với Phùng Thiên Quân, chuyện huynh đệ Phùng gia mưu nghịch cậu tuyệt đối giữ kín như bưng, nhưng giải thích thì có vẻ giấu đầu hở đuôi. Cuối cùng, Phùng Thiên Quân nói: "Ta chỉ nghĩ không ra, là ai để lộ tiếng gió."

Trần Tinh vội vàng giải thích: "Không phải ta, ta chưa nói gì hết."

Phùng Thiên Quân lại rơi vào suy tư, qua giờ trưa, Phùng Thiên Quân rón rén đứng dậy, ra hiệu mình đi lấy chìa khóa, mời hai người chờ

ở đây. Hắn đi chân trần qua hành lang, vào phòng đại chưởng quỹ, không lâu sau thì thuận lợi lấy được chìa khóa.

"Chỉ có ba chiếc chìa khóa" Phùng Thiên Quân đưa cho Trần Tinh coi, Trần Tinh thản nhiên nhận lấy: "Ta vào xem, cam đoan không động vào đồ của các ngươi, trước khi ra sẽ trả mọi thứ về vị trí cũ."

Phùng Thiên Quân đuổi hết hộ vệ khố phòng, Hạng Thuật cùng Trần Tinh ngồi chờ bên cạnh, đợi tới khi không còn ai, Trần Tinh liền dùng chìa khóa mở cửa khố phòng, từ trong ra ngoài vẫn che đậy kín kẽ như trước.

Ánh sáng bỗng chốc tối sầm, đưa tay không thấy năm ngón, Trần Tinh phát ra bạch quang dìu dịu trong tay, Hạng Thuật khoanh tay theo sau cậu, đi xuống từng bậc, lần lượt qua đồng khố, ngân khố, cuối cùng là kim khố.

Hạng Thuật nhìn chung quanh, Trần Tinh giải thích: "Chỗ này, ba trăm năm trước chính là di chỉ của tổng thự sở trừ tà, chúng ta đang đứng trong đại sảnh của họ."

Hạng Thuật: "Trong tổng thự trừ tà từng có ghi chép về 'Bạt' sống lại không?"

"Ta không biết." Trần Tinh đáp, "Nghe đồn sau cái năm sở trừ tà giải tán, không ít điển tịch trôi dạt khắp nhân gian theo năm tháng, sư phụ đã gom góp được một ít ở Hoa Sơn, còn nhiều hơn thì chẳng biết tung tích... Rốt cuộc vì sao ngươi lại để ý Bạt tới vậy?"

Hạng Thuật vẫn không trả lời, tới trước cánh cửa khép chặt sau cùng, tất cả chìa khóa đều đã dùng, ở giữa chỉ có một la bàn.

"Cái này gọi là Lỗ Ban luân," Trần Tinh nghĩ ngợi, nói, "Ta từng được học ở sư môn, đây là một loại thuật cơ quan, đêm qua Phùng Thiên Dật mang ta vào, cho rằng ta chẳng hiểu biết gì về nó, thực chất nghe âm thanh, ta có thể nhận biết bí quyết mở khóa từng khảm theo Thiên Can Địa Chi, sư môn có không ít rương, toàn dùng loại la bàn này ..."

"Bớt nhảm đi." Hạng Thuật ấn cổ Trần Tinh tới trước la bàn, "Mở khóa."

Trần Tinh: "......"

Nhất thời bên trong yên tĩnh đến lạ, chỉ còn mỗi tiếng la bàn xoay tròn, Trần Tinh nhớ lại tiếng chuyển động đêm qua của Phùng Thiên Dật, thử đối chiếu phương vị Thiên Can Địa Chi được khắc trên la bàn.

"Hạng Thuật?" Trần Tinh hỏi, bạch quang trên tay cậu chỉ chiếu sáng một chỗ nhỏ trên la bàn. Hai người đều ẩn mình trong bóng tối.

Hạng Thuật: "?"

Trần Tinh: "Rõ ràng ngươi tên Thuật Luật Không, vì sao nói mình họ Hạng? Hơn nữa vì sao tên là 'Hạng Thuật', mà không phải 'Hạng Luật Không'?"

"Liên quan gì tới ngươi?" Hạng Thuật hờ hững hỏi lại.

Trần Tinh cảm thấy trên người Hạng Thuật có quá nhiều điều bí ẩn, vì sao hắn để ý 'Bạt' tới thế, mặc dù gặp lại ở Long Trung sơn, Hạng Thuật trả lời rằng 'Xen vào việc người khác', nhưng sau đó ngẫm lại, không giống xen vào việc người khác chút nào. Mà ngay cả lý do thăm dò thôn trang bị Bạt gϊếŧ hại cũng nói không rõ.

Thình lình, Trần Tinh ngừng lại.

Hạng Thuật: "Tiếp tục."

Trần Tinh đứng thẳng người, nghĩ ngợi rồi nói: "Chờ đã, Hạng Thuật, ta có một điều kiện."

"Ngươi dám ra điều kiện với ta?" Hạng Thuật đặt hai ngón tay lên vai Trần Tinh, làm nửa người Trần Tinh tức thì tê dại vô lực, vội nói: "Ta không có ý này! Mau buông tay! Nghe ta giải thích!"

"Ta cảm nhận được đằng sau có oán khí." Trần Tinh gần như có thể khẳng định, lần trước tiến vào khố phòng, thứ cậu cảm nhận được không phải ảo giác mà là thật, bèn nói, "Ta hoài nghi dưới nền đất này có phong ấn, tuy rằng hiện tại không biết vì sao lại dính dáng tới Phùng Thiên Dật, nhưng có thể hắn đã bị oán khí này ảnh hưởng rồi ..."

"Bớt nói nhảm, nói trọng điểm!" Hạng Thuật lại gắt.

"Mật khố ngầm của tổng thự sở trừ tà ... đừng động thủ! Nghe ta nói hết đã!" Trần Tinh nói, "Có thể có phong ấn, cứ đơn đả độc đấu thì chẳng giải quyết được nó đâu."

Hạng Thuật đáp: "Được, nghe ngươi."

Trần Tinh lại nói: "Mặc dù ta không rõ sẽ đối phó thế nào, nhưng trong khoảng thời gian này, ngươi cần đảm nhiệm hộ pháp của ta, quan trọng nhất là bảo vệ ta an toàn, ngươi phải toàn tâm toàn ý, tin tưởng ta vô điều kiện, nghe lời ta, mới có thể ứng đối với hiểm nguy."

Hạng Thuật trào phúng: "Chẳng phải ngươi luôn tự xưng mình may mắn lắm sao?"

Trần Tinh nói: "Ta không biết đến cùng ta khiêu khích ngươi chỗ nào, rốt cuộc ngươi bất mãn gì ở ta?"

Hạng Thuật: "Ngươi không khiêu khích ta, ta cũng chẳng có ý kiến với ngươi."

Trần Tinh: "Đã thế thì chúng ta bình tĩnh hòa nhã nói chuyện, ngươi làm hộ pháp ta một lúc bộ khó lắm ư? Chỉ cần ngươi bằng lòng, sức mạnh Tâm Đăng sẽ không chỉ có thế, ngươi cũng thấy tác dụng của nó ở Long Trung sơn rồi đấy. Trên sách nói, chỉ có lúc giao phó tánh mạng cho nhau, thầy trừ tà cùng hộ pháp mới có thể phát huy sức mạnh cực đại của pháp thuật."

Hạng Thuật: "Ngươi đang dùng nó để áp chế ta? Mở cửa."

Trần Tinh: "Đương nhiên không có! Ta chỉ sợ bên trong có gì khó đối phó."

Hạng Thuật im lặng thật lâu, Trần Tinh quay đầu nhìn hắn, cuối cùng hắn cũng nói: "Được."

"Gâu! Gâu!"

"Oa!" Trần Tinh bị tiếng chó sủa làm giật cả mình, lúc xoay người thì thấy Phùng Thiên Quân ôm một chú chó nâu: "Ớ? Sao mi lại tới đây?"

Phùng Thiên Quân nói: "Nó ngửi được mùi ngươi trên người ta, nên chạy theo tới đây."

Đó là chú chó Trần Tinh nhặt được trên đường tới Trường An, trước đó đã giao cho Phùng Thiên Quân nuôi giùm, đã mấy ngày không gặp, chú chó con vui mừng vẫy đuôi với Trần Tinh.

Trần Tinh bế nó rồi xoa đầu, mới rồi bị dọa cho trái tim thiếu chút nữa vọt ra khỏi cổ họng, hỏi: "Phùng đại ca, ngươi tới đây lúc nào?"

Phùng Thiên Quân: "Lúc ngươi yêu cầu Đại Thiền Vu toàn tâm toàn ý, nghe lời ngươi vô điều kiện."

Hạng Thuật rõ ràng sớm biết Phùng Thiên Quân đã vào, tuy tiếng bước chân rất khẽ, nhưng không giấu được cao thủ như Hạng Thuật, Trần Tinh nói: "Ta đã mở khóa, chuẩn bị mở cửa đây."

Trần Tinh hít sâu một hơi, xoay la bàn về vị trí cũ, bên trong truyền ra tiếng "cạch", khóa đã được mở, tiếp theo tiến lên đẩy cửa.

Cửa không chút xê dịch.

Trần Tinh: "......"

"Nhất định do cửa đóng quá lâu." Trần Tinh nghiêng người, kề vai lên cửa đá dùng sức đẩy tới, nói, "Bên trong kẹt rồi ..." Lúc dùng lực hai chân cậu trượt trên đất, đoạn nói với Hạng Thuật: "Hộ pháp! Phụ ta với!"

Hạng Thuật túm áo Trần Tinh xách cậu qua một bên, duỗi ngón giữa và trỏ vào một cái lỗ cạnh la bàn, rồi kéo sang bên cạnh, ầm ầm, cửa trượt về bên trái.

Trần Tinh: "Ồ, hóa ra là cửa trượt."

Bên trong là một không gian tối đen.

Trần Tinh giơ tay, ánh sáng Tâm Đăng chiếu khắp cả gian phòng, lan vào sâu bên trong.

Đây là một không gian hắc ám nhỏ hẹp, chỉ rộng cỡ phòng chứa củi, Tâm Đăng vừa sáng lên, lập tức nhìn rõ mọi ngóc ngách bên trong. Lúc cửa mở, chú chó con kia đột nhiên tỏ ra hoảng sợ, xoay người bỏ chạy.

Trần Tinh gọi một tiếng rồi bước nhanh vào, bên trái đặt giá sách, trên đó chất đầy thẻ tre đứt đoạn hỗn độn, bên phải thì chồng cỡ mấy chục cái hộp, ở giữa có một tủ sắt bị khóa.

"Do chôn dưới đất quá lâu." Trần Tinh duỗi tay gỡ thẻ tre trên giá xuống, nhíu mày bảo.

Phòng chứa đồ chỉ đủ cho ba người đứng thẳng, hễ xoay người sẽ đụng nhau ngay, Phùng Thiên Quân ngẩng đầu quan sát bốn phía, nói: "Đây chắc hẳn là di vật đào được từ lòng đất vào năm kiến tạo khố phòng."

"Đọc được không?" Hạng Thuật nói.

Trần Tinh tiếc nuối đưa một cuộn thẻ tre cho Hạng Thuật, trải qua ba trăm năm, lại còn chôn dưới đất quá lâu, bị nước chảy bào mòn, cát bùn bao trùm, không còn thấy được chữ nữa.

"Chỉ thiếu một bước," Trần Tinh chẳng biết phải làm sao, "Chỉ thiếu bước này nữa thôi, trời ơi!"

"Ngươi có chắc chỉ cần thấy được chữ, là có thể tìm được thứ ngươi muốn không?" Hạng Thuật nói, một tay nhấc cổ tay Trần Tinh lên, để ánh sáng chiếu vào thẻ tre trong tay mình.

Trần Tinh: "Ít ra cũng tìm được chút manh mối!"

Phùng Thiên Quân mở một cái hộp, nói: "Ngươi xem?"

Trong hộp là một vỏ cứng bị dính từng cục, Phùng Thiên Quân thử bẻ một miếng, là giấy. Đây là giấy sau khi gặp nước dính thành cục rồi khô lại.

Trần Tinh giãy giụa mấy cái để Hạng Thuật buông tay mình ra, Hạng Thuật ném thẻ tre sang một bên, lại bắt đầu quan sát vỏ kiếm rỗng.

"Trên vỏ kiếm viết gì?" Hạng Thuật hỏi.

Trần Tinh nhận ra hàng chữ triện cổ trên vỏ kiếm: "Sinh tử giăng lưới kiên cố, nguyện dùng trí kiếm phá tan."

Ở giữa có một tủ sắt nặng trịch, trên cửa có một khóa đen bằng sắt.

"Mở ra xem thử?" Trần Tinh luôn cảm thấy bên trong có chút không tầm thường.

Phùng Thiên Quân ra hiệu hai người tránh ra, toan rút đao, Hạng Thuật lại duỗi ngón tay móc vào, vặn một cái, khóa sắt trên cửa tủ bị bẻ gãy.

Trần Tinh định chiếu sáng tủ sắt nọ, Hạng Thuật lại ngăn trước mặt cậu, tay trái cầm kiếm làm tư thế phòng bị, tay phải mở tủ ra ——

Trong tủ có một mặt gương trang điểm lớn bằng bàn tay, còn lại đều là chế phẩm bằng ngọc, có cả tỏa liên khắc bằng bạch ngọc, quấn chặt mặt gương trang điểm kia, mà ngay thời khắc tủ sắt được mở ra, một luồng sương đen bao phủ cả phòng.

Ngọc dùng để trừ tà .... đây là oán khí! Trần Tinh quyết định thật nhanh, quát: "Mau đóng tủ lại!"

Chỉ tiếc cậu nói quá muộn, cửa tủ vừa được mở, sương đen bên trong đã tuôn ra ngùn ngụt, lan khắp phòng chứa đồ, bao phủ ba người, Hạng Thuật quát: "Lui ra sau!"

Trần Tinh nhận ra một lực hút mạnh mẽ đang điên cuồng kéo cậu về mặt gương kia, vừa xoay người đã bị gió xoáy bao quanh, Hạng Thuật ở đằng sau dùng sức đẩy, vỏ kiếm rời tay, sau đó bị hút vào trong gương!

Tủ sắt điên cuồng chấn động, vang ầm ầm, như quái thú há cái mồm to tướng, bắt đầu nuốt chửng mọi thứ trong phòng, Trần Tinh bám vào cửa phòng chứa đồ, một tay kéo Hạng Thuật, Hạng Thuật quát: "Buông tay! Mặc kệ ta!"

Trần Tinh quay đầu la lên: "Trước khi vào ta đã nói gì?"

Phùng Thiên Quân quát: "Nghĩ cách đá sập cửa tủ!"

Nhưng Trần Tinh đã sắp bám hết nổi, ngón tay đau nhức, vô thức buông ra, bị cơn lốc sương đen cuốn vào, ngay lúc ấy, Hạng Thuật lập tức vòng lấy eo Trần Tinh, ôm chặt cậu, hai người bị hút vào trong gương!

Phùng Thiên Quân gào lên: "Người đâu! Mau tới giúp ——! Trần Tinh!"

Phùng Thiên Quân một tay cầm đao, kẹp bội đao vào cạnh cửa, ngoảnh đầu nhìn tấm gương quỷ dị kia, lúc ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, đồng tử thình lình phóng to, ngoài phòng tối là huynh trưởng Phùng Thiên Dật đang đẩy xe lăn, tay cầm đèn, mang mặt nạ, chỉ che hai mắt, đang nhìn hắn từ xa.

Phùng Thiên Dật nửa cười nửa không trông rất chi là quái dị, thế rồi lắc đầu một cách bất đắc dĩ.

Phùng Thiên Quân bất tri bất giác buông tay, cả người lẫn đao bị gió lốc hắc ám nọ cuốn vào trong gương.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện