Đêm về, nơi đồng vu huyện Đồng Quan, sáu nghìn người tụ họp, ăn ngủ trên bình nguyên mênh mông vô bờ.
Gió bất chợt nổi lên, trời khuya tiết đầu hạ vẫn còn vương hơi thở se lạnh, bộ hạ mười sáu Hồ lần lượt vào giấc, từ dãy núi xa xăm thấp thoáng tiếng sói tru, bóng núi sông tựa như tấm màn sân khấu to lớn.
Bắc Đẩu Thất Tinh treo giữa trời, biển sao đêm hè như phấn quang vẩy trên nền trời, tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Trên đất, Trần Tinh bọc chăn, thừ người ngồi đối diện lửa trại.
Từ khi rời khỏi cung A Phòng, Hạng Thuật không hề nói lời nào, chúng bộ hạ thấy vậy cũng không tới quấy rầy ba người họ làm chi, họ nhuốm lửa trại dưới tàng cây lẻ loi mọc trên đồng cỏ bát ngát này, không ai đến lôi kéo làm quen với Hạng Thuật. Thế là chỉ có ba người Trần Tinh, Hạng Thuật cùng Phùng Thiên Quân lặng lẽ ngồi đấy.
Phùng Thiên Quân mở tấm vải liệm, bên trong là cơ thể gầy còm của huynh trưởng, đoạn hắn dựng giá củi bên bờ Đồng Thủy, một đuốc đốt rụi thi thể huynh trưởng.
Lửa bùng lên cắn nuốt cơ thể Phùng Thiên Dật, đôi chân từ gối trở xuống của hắn đã bị chặt, tứ chi héo rút do dùng xe lăn trong thời gian dài, làm hắn nom như một đứa trẻ. Một cơn gió thổi tới cuốn tro bụi bay lên trời. Trần Tinh cảm thấy có một vệt sáng như có như không đang không ngừng bay lên, về với ngân hà sáng rực trên tầng không.
Hạng Thuật ngẩng đầu, trông thấy một dải sáng rộng lớn và rực rỡ chồng lên nhau giữa ngân hà, tựa như con sông lớn chảy vắt qua trời đêm.
"Ngươi thấy à?" Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật khẽ cau mày.
"Mạch thiên," Trần Tinh nói, "chốn về của tất cả 'Đạo' trên thế gian, Lão Tử từng nói, trên cõi hữu hình, gọi đó là 'Đạo'. Từ cõi hữu hình trở xuống, thì gọi là sự, vạn vật tồn tại ở nhân gian, một ngày nào đó sẽ rời khỏi hình thể, quay về với đại đạo."
Hạng Thuật hỏi: "Đó chính là linh khí đất trời?"
"Không phải," Trần Tinh nói, "mạch thiên và địa đều là dòng chảy cao hơn linh khí một bậc."
Khi thi thể huynh trưởng hóa thành tro, Phùng Thiên Quân thu tro cốt vào hộp, quay về trước mặt hai người, lau chùi một ngọc bài nhỏ, nương theo ánh lửa trại mà nhìn thật kĩ, trên đó khắc: thầy trừ tà Phùng thời Đại Hán.
"Hồi trước, cứ điểm to nhất của tiền trang Tây Phong nằm ở Lạc Dương." Phùng Thiên Quân nói, "Lúc đại ca thừa kế gia nghiệp từ phụ thân, ta đang học nghệ ở Cối Kê. Từ bảy tuổi đến mười sáu tuổi, phải hai ba năm ta mới gặp đại ca một lần."
Trần Tinh quấn mình trong chăn im lặng không đáp, cậu biết lúc này Phùng Thiên Quân cần được trò chuyện, giải quyết sầu muộn trong lòng.
Phùng Thiên Quân tiếp tục nói: "Lạc Dương thời đó, hãy còn chịu sự quản lý của 'nước Yến' do Mộ Dung thị dựng lên."
Thời ấy, tiền trang Tây Phong ngoài mặt là sản nghiệp giàu khuynh quốc ở chốn Lạc Dương vang danh thiên hạ, bên trong lại giữ liên lạc nhất định với người Tấn ở phía Nam, ngấm ngầm sắp xếp binh lực phục vụ đại nghiệp xua đuổi chư Hồ, đợi chờ thời cơ nghênh đón quân Tấn dựng lại nước nhà.
Sau này Phù Kiên phái người công hãm Đại Yến, phá thành trong đêm. Toàn bộ tôn thất Mộ Dung bị bắt giữ, đầu hàng Phù Kiên. Cũng trong trận chiến ấy, Phùng Thiên Dật mang người nhà vội vàng trốn chạy, ngặt nỗi chiến loạn nổ ra, gia binh chết trận cả lũ, vợ hắn bị loạn quân gϊếŧ, hai đứa con cũng chết trong chiến loạn, còn hắn thì bị xe chiến nghiền đứt hai chân.
Phùng Thiên Quân đột ngột nhận được tin dữ, bèn lập tức lên Bắc tìm kiếm tung tích huynh trưởng khắp nơi, cuối cùng mấy năm sau cũng tìm được người ở Trường An.
Phùng Thiên Dật không kể chuyện cũ, chỉ hời hợt bảo với hắn rằng, đây là con đường đại nghiệp nhất định phải đối mặt, nếu Đại Yến đã vong, vậy thì mục tiêu trước mắt chính là Phù Kiên. Mà Mộ Dung thị là thần dân bị diệt quốc, có thể mượn sức lợi dụng một phen.
"Còn nhớ lần đầu gặp gỡ Thanh Hà," Phùng Thiên Quân xuất thần mà nói, "nàng cùng em trai Mộ Dung Xung bị nhốt trong thâm cung, anh ta phái ta đưa cho nàng chút trang sức, Mộ Dung Xung không thích nói chuyện, nhưng nàng lại vui lắm kìa, hỏi ta tên gì... hỏi ta mẫu đơn Lạc Dương đã nở chưa, còn hỏi rất nhiều chuyện phương Bắc..."
"...Từ khi Đại Yến diệt quốc, đã ba năm rồi ta chưa đặt chân đến Lạc Dương, đành phải bịa lời dối nàng." Phùng Thiên Quân lấy lại tinh thần, cười gượng với Trần Tinh, nói tiếp, "Ta về nhà kể cho anh trai, anh ta chỉ bảo, Lạc Dương, hay Quan Trung, kể cả U Châu, Ung Châu, tất cả đều là chốn của người Hán, người Tiên Ti có tư cách gì xem Lạc Dương như cố hương?"
Nghe tới đây, Hạng Thuật đứng dậy bỏ đi, để lại không gian trò chuyện cho hai tên người Hán là Trần Tinh và Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân bất đắc dĩ mà cười: "Thế nhưng Mộ Dung thị của Đại Yến cũng bị gϊếŧ trong tay một người Hán. Vương Mãnh nghe lệnh Phù Kiên giành thắng lợi trong trận này, cũng khiến cho trăm họ trong bốn cửa lầm than. Bọn họ cũng xem thường Vương Mãnh, bởi vì hắn làm quan cho Phù Kiên. Thiên Trì, ngươi có hận bọn hắn không?"
Trần Tinh nhớ tới cái chết của phụ thân, lại nhìn Hạng Thuật nằm dựa vào một tảng đá cách đó không xa.
"Khi còn sống cha ta từng bảo, người Hồ hay Hán đều như nhau cả." Trần Tinh từ tốn nói, "Họ đều là con dân sinh sống trên Thần Châu bao la này, Ngũ Hồ xuôi Nam, tử thương quá nhiều, các lão bách tính vô tội chết trong chiến hỏa. Chẳng phải tranh đoạt Bát Vương thời Tấn cũng trong tình trạng đó ư? Người Hán áo mũ chỉnh tề vượt Nam đã có ý niệm báo thù trong đầu, đổi lại binh lính cùng bách tính chết trong loạn Bát Vương, họ phải đi đâu, tìm ai đòi lí lẽ đây?"
"Xét đến cùng, cũng chỉ là hai chữ ngừng chiến mà thôi." Trần Tinh thở dài, "Huống chi, nếu không trừ tận gốc Bạt loạn lần này, tới ngày mà nó bùng nổ quy mô lớn, ta thấy Hồ Hán chẳng cần tranh cãi nữa làm chi, kết cục đều chỉ có chết."
Phùng Thiên Quân im lặng không đáp, cúi đầu nhìn, áng chừng Sâm La đao trong tay.
"Ngươi định cùng Đại Thiền Vu lên phương Bắc à?" Phùng Thiên Quân hỏi.
"Ta không rõ nữa." Hàng mày Trần Tinh lộ ra vẻ ưu sầu, "Thời gian không còn nhiều, nguyên nhân Vạn Pháp Quy Tịch vẫn chưa rõ, trong ba năm tiếp theo, ít nhất ta cũng phải tìm lại pháp lực vì mọi người, dù rằng ta không quản không hỏi, chí ít vẫn có người có thể đối kháng với chủ nhân trong lời Phùng Thiên Dật. Thầy trừ tà trên thế gian tuyệt đối không chỉ có hai ta, nhất định vẫn còn người kế thừa... "
Trần Tinh đã biết được manh mối đầu tiên có liên quan đến Định Hải châu. Mặc dù cậu vẫn chưa rõ nội tình, nhưng trong sách có ghi, năm thứ hai Vạn Pháp Quy Tịch, Định Hải châu chứa đựng pháp lực vô biên, chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới nó.
Thế nhưng đất trời bao la, biết đi đâu mà tìm?
Phùng Thiên Quân nói: "Chuyện điều tra Bạt loạn cứ giao cho ta, sáng mai ngu huynh sẽ lên đường ngay."
Trần Tinh: "Ngươi định đi đâu?"
Phùng Thiên Quân đáp: "Có lẽ sẽ bí mật về Trường An, có lẽ sẽ tới Lạc Dương một chuyến, hoặc đi tìm mộ của Bát Vương, điều tra xem khi còn sống đại ca ta đã qua lại với những ai, có được bí quyết điều động oán khí bằng cách nào. Ngươi chỉ cần chuyên tâm tìm Định Hải châu của mình là được."
Trần Tinh nói ngay: "Phùng đại ca, chuyện này không thể nóng vội..."
Phùng Thiên Quân suy tư rồi đáp: "Cơ bản ta vẫn dùng được Sâm La đao, mặc dù dùng cách khác."
Trần Tinh cũng không ngờ, pháp bảo từng được khởi động bằng linh khí thiên địa giờ đây phải hấp thu oán khí mới dùng được, tựa như bị vận mệnh sai sử, dùng hắc ám chống ngược lại hắc ám, bụi gai bạt ngàn san dã, dây leo đen kịt cùng thụ yêu khô héo trái lại mang đến hiệu quả mạnh mẽ hơn, thân phận của Phùng Thiên Quân, cũng từ thuật dẫn dắt Sâm La Vạn Tượng trong lịch sử, đánh thức thụ nhân khắp núi biển, dẫn dắt sinh mệnh sinh sôi không ngừng, rồi sản sinh thay đổi khắp nơi.
Trở thành một thầy trừ tà hắc ám.
Tùy tiện dẫn oán khí, dùng cách này cưỡng ép phát động Sâm La đao, nhất định sẽ gây thương tổn nặng nề cho cơ thể. Trần Tinh bèn nhắc nhở Phùng Thiên Quân, hắn giải thích rằng: "Ngươi yên tâm, nơi không có oán khí sẽ không dùng được pháp thuật."
Hắn nói cũng phải, Phùng Thiên Quân muốn khởi động Sâm La đao, điều kiện tiên quyết để triệu hồi thụ yêu khô quắt cùng dây leo khát máu phải ở nơi tràn ngập oán khí, chỉ cần quanh hắn không có quá nhiều người chết, chuôi đao này thiếu sức mạnh của oán khí sẽ không phát động được.
"Ngươi cho... ta chút thời gian," Trần Tinh đáp, "để ta nghĩ thật kĩ."
Phùng Thiên Quân thấy không lay chuyển được Trần Tinh, vì vậy gật đầu, ra hiệu cho Trần Tinh về nghỉ ngơi, Trần Tinh định ngủ dưới tàng cây này luôn, Phùng Thiên Quân lại khều cậu, kêu cậu qua chỗ Hạng Thuật.
Trần Tinh bèn băng qua bãi đất trống tới bên cạnh Hạng Thuật, Hạng Thuật không ừ hử câu nào, nhắm nghiền hai mắt, phương xa truyền tới tiếng quạ kêu quác quác, Hạng Thuật tỉnh ngay lập tức, ánh mắt lộ ra sợ hãi và kinh hoàng, nhìn hướng đàn quạ bay qua.
Trần Tinh tò mò quan sát hắn, thấy hắn lấy lại bình tĩnh rất nhanh, bèn thấp giọng bảo: "Ta phải đi tìm Định Hải châu, không khéo là ghi chép mang ra từ Âm Dương giám mất hết rồi."
"Ta biết chỗ đó," Hạng Thuật nói, "theo ta đi."
Trần Tinh: "!!!"
Tấm bản đồ được vẽ ở trang cuối có tên là "Đại trạch". Trần Tinh từng suy đoán đủ điều, có lẽ là Đại trạch Vân Mộng, nhưng nơi này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, bây giờ muốn tìm địa điểm chính xác thì khó lắm.
"Ở phía Nam ư?" Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật không đáp, hơi dịch ra nhường chỗ cho Trần Tinh.
Trần Tinh bèn dựa vào, Hạng Thuật nói tiếp: "Về Sắc Lặc xuyên trước, rất nhiều chuyện cần có người trong tộc hỗ trợ."
Trần Tinh nhẩm tính thời gian, lúc rời khỏi Hoa Sơn mình còn bốn năm, hiện giờ Thần Châu đã vào hạ, chỉ còn ba năm có lẻ nữa thôi. Thời gian khá gấp rút, nhưng cậu không hề giục Hạng Thuật, đành phải gật đầu.
Đêm khuya, trên vùng bình nguyên tĩnh lặng, Hạng Thuật đột nhiên mở to mắt, trông về phương xa.
Phùng Thiên Quân đứng dưới tàng cây, ôm tro cốt của huynh trưởng phi người lên ngựa, lúc vòng qua doanh địa dựng tạm thì vẫy tay với Hạng Thuật.
Hạng Thuật tiếp tục nhắm mắt, cứ thế, Phùng Thiên Quân hòa vào màn trời xâm xẩm.
Giờ Tý, trong cung Huyễn Ma tràn ngập ánh sáng đỏ như máu.
Một quả tim to như tòa nhà lơ lửng giữa không trung, chầm chậm đập, mạch máu uốn lượn quấn bện, giăng kín trái tim khổng lồ quỷ dị kia, lan ra khắp mọi ngóc ngách của cung Huyễn Ma.
Hàng nghìn hàng vạn mạch máu ngấm vào vách tường, tẩm bổ bằng oán khí hấp thu từ đại địa, ánh sáng địa mạch bị luyện hóa thành hơi thở tím đen ùn ùn không dứt, dọc theo mạch máu truyền vào trong tim.
Một tên đeo mặt nạ mặc văn sĩ hắc bào, ôm ngang thi thể công chúa Thanh Hà trong tay, thong thả tiến vào cung Huyễn Ma.
"Phàm nhân này," trái tim khàn giọng nói, "cuối cùng lại không thể kiểm soát."
Văn sĩ nói: "Phùng Thiên Dật sốt ruột báo thù, lại bị người nắm giữ Tâm Đăng phá vỡ sắp đặt, làm rối loạn kế hoạch của chúng ta."
Giọng trái tim đột nhiên giận dữ: "Quá ngu xuẩn! Đã không được gì còn chôn vùi ma binh ngươi tốn bao nhiêu sức mới luyện ra."
Văn sĩ đáp: "Phùng Thiên Dật đã bị đốt thành tro, xem như đó là trừng phạt dành cho hắn, ngô chủ, xin hãy bớt giận. Người tìm đâu mà chẳng có, bên trong Sắc Lặc Cổ Minh có hơn mười vạn mục dân, cứ lấy chúng bổ sung là đủ thôi. Thế nhưng, tên Thuật Luật Không kia..."
Sau một lúc im lặng ngắn ngủi, văn sĩ thản nhiên nói: "Võ sĩ đứng đầu ở tái ngoại... dù có được chọn làm hộ pháp của thầy trừ tà cũng không nên mạnh tới mức đó, đúng là kỳ lạ, vì sao Tâm Đăng lại chọn hắn?"
"Một kẻ phàm tục," trái tim chầm chậm nói, "có mạnh đến đâu cũng có hạn, há gì phải sợ?"
Văn sĩ cung kính đáp: "Ngô chủ có điều không biết, mặc dù nhân số bộ minh Sắc Lặc xuyên ở tái ngoại có hạn, nhưng vẫn là lực lượng không thể xem thường, bằng không năm đó đã không phí sức nhiều như thế. Nếu có thể chiêu dụ Thuật Luật Không về phe ta, chắc chắn sẽ bớt đi rất nhiều phiền phức không cần thiết."
"Đây không phải việc ngươi nên lo, Vạn Linh trận phải tính sao đây?" trái tim rít lên, "Ngủ đông nhiều năm, trẫm tuyệt đối không muốn chỉ vì chút bất trắc lại thất bại trong gang tấc. Tính cả Chu Dực, tên trừ tà kia đã gϊếŧ hai tên bộ hạ của ngươi."
Văn sĩ nói: "Hiện giờ Phù Kiên tự hủy Trường Thành, trục xuất Thuật Luật Không, trong thời gian ngắn Trường An không còn gì uy hiếp. Chúng ta vẫn ở trong tối, Trần Tinh đã theo Thuật Luật Không trốn ra tái ngoại, tạm thời sẽ không về Trung Nguyên, giờ chỉ cần phái Chu Chân loại trừ cả hai người họ, sẽ không còn gì có thể uy hiếp ngô chủ phục sinh.