Trên mô đá cao núi Long Môn, Phùng Thiên Quân hít sâu, đối mặt với công chúa Thanh Hà.
“Ngươi không phải nàng ấy,” Phùng Thiên Quân lạnh lùng nói, “ta biết ngươi không phải, rốt cuộc ngươi là ai?”
Công chúa Thanh Hà nhắm mắt, lầm bầm: “Ta có được tất cả ký ức khi còn sống, huynh nói xem ta là ai? Thiên Quân?”
Phùng Thiên Quân gầm lên: “Ngươi khiến người chết không cách nào ngủ yên! Ngươi… ngươi làm chuyện táng tận lương tâm, mau cút khỏi cơ thể nàng ấy!”
Phùng Thiên Quân rút Sâm La đao, ánh đao lóe lên, vụt nhanh tới!
Công chúa Thanh Hà bay trên không, thì thầm: “Thiên Quân, đến đây, không phải huynh muốn ca ca mình sống tốt ư? Vì sao còn u mê không tỉnh ngộ? Mấy ngày qua, ta biết huynh vẫn luôn hối…”
Phùng Thiên Quân giận dữ gầm lên, Sâm La đao hút lấy oán khí từ Bạt doanh dưới chân núi, vạn vật khô héo tàn lụi, từ trong núi xuất hiện dây leo khổng lồ, bay vụt lên cao cuốn lấy công chúa Thanh Hà, kéo nàng xuống!
Tiêu Sơn không thể không lùi, cúi người, hủ lang nọ há mồm, từ cổ họng phát ra âm thanh mơ hồ, sau đó Tiêu Sơn chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình như sông cuộn biển gầm, bị một cái móc mạnh mẽ câu lấy hồn phách, cưỡng chế lôi ý thức ra khỏi cơ thể!
Tiêu Sơn kêu lên đau đớn, hai tay đeo vuốt sói run rẩy không ngừng, thậm chí không còn chỗ để trốn.
Thế rồi, ánh sáng Tâm Đăng đột nhiên lóe lên từ ngực nó, tuy yếu nhưng kiên cường chống lại lực nhiếp hồn của Thương Lang, một lần nữa kéo linh hồn về với cơ thể!
Tiếng tên kêu từ trung tâm hồng lư ở đằng xa vang vọng khắp vùng hoang vu!
Tiêu Sơn thở hổn hển, giương cung cài tên, Thương Lang gầm lên giận dữ, lao tới ngoạm vào vai nó, sau đó ném nó xuống vách núi!
Tiêu Sơn bị ném xuống, cơ thể ngửa ra sau lơ lửng giữa không trung, song vẫn giữ chặt cung tên, bắn một mũi tên lên trời.
Tên mang theo tiếng huýt bén nhọn, cắt ngang bầu trời.
Sâm La Vạn Tượng trong tay Phùng Thiên Quân phóng ra bụi gai đen, kéo công chúa Thanh Hà ngược về đỉnh núi. Hai tiếng tên kêu lần lượt vang lên, công chúa Thanh Hà chợt cười thê lương, oán khí đen tuôn ra từ cơ thể truyền vào Sâm La đao của Phùng Thiên Quân.
“Tới đây… đừng giãy giụa nữa…” công chúa Thanh Hà đánh văng mớ dây leo, bay về phía Phùng Thiên Quân.
Phùng Thiên Quân thình lình vứt đao, giương cung lên: “An nghỉ đi!”
Thế mà nét mặt công chúa Thanh Hà toát lên vẻ thống khổ, Phùng Thiên Quân cắn răng, nước mắt tràn ra, đau đớn hét lên, vô thức làm chệch cung tên, một tiếng tên kêu chói tai vang lên, xuyên thủng bụng công chúa Thanh Hà, kéo theo máu đen rời khỏi cơ thể nàng rồi tiếp tục bay chếch lên trời.
“Huynh vốn, còn rất nhiều cơ hội…” công chúa Thanh Hà lao về phía Phùng Thiên Quân, đẩy hắn xuống dốc núi, Phùng Thiên Quân giãy giụa muốn đẩy nàng ra, chợt bị nàng hôn lên môi.
Sau khi tiếng tên kêu thứ ba vang lên, trời chiều mây mù cuồn cuộn, núi Long Môn chấn động, mặt đất rung chuyển, hàng ngàn giác lửa được ném vào Bạt doanh, ngọn lửa nhấn chìm cả núi Long Môn! Bên cạnh Y Khuyết, dãy núi hùng vĩ tồn tại từ thuở khai thiên lập địa bị lửa bao trùm, ngọn lửa lan rộng, trở thành một con rồng lửa khổng lồ trườn bò mười dặm giữa đất trời!
Trong hồng lư, sau khi Hạng Thuật thét ‘ra tay’, ba người Tiểu Thú Lâm Vương, Thạch Mạt Khôn và Hạng Thuật cùng lúc giương cung, bắn ba mũi tên về phía Phù Kiên, Vương Tử Dạ vẩy quạt gấp trong tay, oán khí bốc lên từ hồng lư bắn thẳng lên trời.
Tuy nhiên, sau một tiếng tên kêu xuyên thủng tầng không, tiếng thứ hai, thứ ba lần lượt tiếp nối, núi Long Môn bùng cháy!
Gió âm càn quét khắp trời đất, Trần Tinh hét lên, ánh sáng muôn trượng soi khắp thiên địa, hệt như hai cơn lốc xoáy va chạm vào nhau, âm phong của Vương Tử Dạ bỗng chốc tán loạn.
“Xem ra ngươi bố trí cũng không được hoàn mỹ cho lắm.” Trần Tinh thu Tâm Đăng về, đối mặt với Vương Tử Dạ từ xa, “Để xem trí tuệ hơn một ngàn năm của ngươi lợi hại, hay vận may Tuế Tinh cho ta mạnh hơn?”
Vương Tử Dạ cười khẩy.
“Bắt Phù Kiên!” Hạng Thuật quát.
Quân đội các hướng bị kinh động, ba tiếng hiệu lệnh vừa vang lên, hẻm Long Môn bắt đầu bùng cháy, ngân kỵ của Mộ Dung Xung giết vào bình nguyên với thế đào núi lấp biển, theo sau là thiết kỵ Sắc Lặc Xuyên, kỵ binh Cao Câu Ly, tất cả đều xông vào!
Mộ Dung Xung rút trường kiếm, xông vào hắc khí, gầm lên rồi đâm tới, máu tươi đột nhiên văng khắp nơi, Phù Kiên tiếp kiếm của Mộ Dung Xung bằng một tay —
“Võ nghệ của ngươi vẫn do chính tay trẫm dạy đấy.” Phù Kiên trầm giọng, “Thực sự cho rằng trẫm không biết ý đồ của ngươi?!”
Mộ Dung Xung: “…”
Phù Kiên lập tức chưởng vào ngực Mộ Dung Xung, khiến y phun một ngụm máu, văng ngược ra ngoài như diều đứt dây.
“Đi thôi, bệ hạ.” Vương Tử Dạ không cho phép ý kiến, đứng cạnh Phù Kiên.
Phù Kiên xoay người, phẫn nộ nhìn Vương Tử Dạ, gầm lên: “Ngươi giải thích rõ cho trẫm…”
Vương Tử Dạ giơ tay, oán khí bùng phát lập tức cuốn lấy Phù Kiên.
“Nếu đã uống máu Ma thần,” Vương Tử Dạ nói, “giờ không phải do ngươi quyết nữa.”
Giọng Phù Kiên đột nhiên ngưng bặt, hai mắt bỗng chốc đỏ như máu, bị Mộ Dung Xung phản bội khiến cơn giận tràn ngập trong lòng, chẳng mấy chốc đã đánh mất lý trí.
“Vũ Văn Tân!” Vương Tử Dạ quát, “Triệu tập cấm quân, tập hợp ở Y Khuyết!”
Cấm quân của Phù Kiên trở nên hỗn loạn, trông như đang nội đấu.
“Nguy rồi,” Vương Tử Dạ đột nhiên nghĩ đến một người mà mình đã lơ là, “Thác Bạt Diễm…”
Trên mô đá cao tại hẻm núi Long Môn, Phùng Thiên Quân rơi xuống nước, còn công chúa Thanh Hà thì mất tích. Chỉ nghe xa xa tiếng vang rung trời, binh mã chấn động mặt đất như nổi trống trận, cờ của ba quân Cao Câu Ly, Sắc Lặc Minh và ngân kỵ Bình Dương hội hợp từ ba hướng, bắt đầu bọc đánh cấm quân của Phù Kiên.
Mà cấm quân do Vũ Văn Tân dẫn đầu lại chia thành hai phe, gần vạn người được Thác Bạt Diễm chỉ huy tiến hành hỗn chiến, quân Lạc Dương thủ sẵn bên ngoài không thể tiến vào. Trên bình nguyên, tính luôn cả Thác Bạt Diễm nữa là bốn quân — đồng loạt phát động chém giết Vũ Văn Tân, chẳng mấy chốc Vũ Văn Tân thất bại thảm hại, lập tức dẫn phát quân Lạc Dương bên ngoài giẫm đạp, trốn đến chân núi Long Môn!
“Gã thoát rồi!” Trần Tinh nói.
“Đừng lo,” Hạng Thuật đáp, “sẽ bắt được thôi, lên ngựa.”
Hai người phóng lên ngựa, Hạng Thuật cho hai ngón tay vào miệng, huýt sáo, tiếng này nối tiếp tiếng khác, dễ dàng khống chế nó lan rộng, bốn đội quân hợp thành một, Hạng Thuật rút đại kiếm sau lưng, giơ cao.
“Tâm Đăng.” Hạng Thuật quát.
Trên bình nguyên u ám, mây đen cuồn cuộn, Trần Tinh phát động Tâm Đăng, Bất Động Như Sơn trong tay Hạng Thuật lập tức tỏa sáng rạng rỡ!
“Tất cả các bộ trên thiên hạ, các bộ ở vùng đất Thần Châu hãy nghe lệnh ta!” Hạng Thuật quát, “Cuộc chiến trừ ma, một mất một còn! Chiến không sợ chết! Cùng ta xông lên!”
Trong phút chốc, núi reo biển gầm, bốn quân đồng loạt hô vang, năm vạn đại quân tập hợp, dưới sự lãnh đạo của Hạng Thuật, họ xông về phía cấm quân còn sót lại của Phù Kiên!
Giữa đàn ngựa đang phi nước đại, Trần Tinh không kịp hoàn hồn, chỉ biết phóng ngựa theo Hạng Thuật, lúc nhìn bóng lưng hắn, cậu chợt nhận ra cho dù Hạng Thuật không còn là chủ của tái ngoại, không còn thần dân, cũng chẳng còn lãnh thổ, song vẫn là vua của vùng đất phương Bắc.
Trần Tinh thầm nhủ, Tâm Đăng, cảm ơn mi đã giúp ta tìm được huynh ấy.
Vương Tử Dạ và Phù Kiên vội vàng rút lui đến chân núi Long Môn, Vũ Văn Tân và thủ hạ bị đánh cho tơi bời chạy tới đây, la lên: “Mau rút lui! Quốc sư! Mau rút! Thuật Luật Không mưu nghịch!”
Vương Tử Dạ lạnh giọng: “Phế vật, tránh sang một bên!”
Vũ Văn Tân: “Thác Bạt Diễm cũng phản! Không còn đường lui!”
Cấm quân đã không còn đường lui, đằng sau là núi Long Môn đang rực cháy, nếu tiến thêm chút nữa sẽ bị lửa thiêu thành than. Đương lúc lửa cháy hừng hực giữa đất trời, chung quanh là một vùng tăm tối, đội quân do Hạng Thuật chỉ huy liên tục xông lên, dồn bọn Phù Kiên về phía Y Khuyết đang bốc cháy. Đã có người bắt đầu nhảy sông chạy thoát thân.
Vương Mãnh cũng trốn ra, tới cạnh Vương Tử Dạ, Vương Tử Dạ thấy quân địch trên bình nguyên ngày càng nhiều, vòng vây dần khép lại, cuối cùng gã cũng giơ tay lên.
Một luồng oán khí vọt lên trời, vang rầm dữ dội, cây cối trên núi bị thiêu cháy lần lượt đổ gục, sau đó Bạt quân bị lửa đốt chạy ra khỏi hẻm núi, tán loạn khắp bình nguyên.
Dưới Y Khuyết.
Cuối cùng Phùng Thiên Quân cũng tìm thấy Tiêu Sơn, vai Tiêu Sơn bị nanh sói đâm thủng, tản ra hắc khí, nó vùng vẫy khó khăn đứng dậy.
“Ngươi không sao chứ!” Phùng Thiên Quân lo lắng.
Tiêu Sơn miễn cưỡng gật đầu, chỉ về phương xa, nói: “Ta… ta gặp…”
“Đi trước nói sau!” Phùng Thiên Quân nói, “Cháy rồi!”
Bốn phía đều là lửa, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn từ sông Y lên bờ, chung quanh đều là Bạt bị cháy đang trốn chạy, ba mươi vạn Bạt quân bị thiêu, hơn một nửa đã cháy thành than. Còn lại chưa tới mười vạn vẫn cố sức lê tay chân đứt lìa và cốt thịt đã bị nướng chín, khó khăn chống cự với thiết kỵ của Hạng Thuật, song chỉ qua vài đợt tấn công đã bị san bằng cả lũ.
Trên bình nguyên, Tiểu Thú Lâm Vương kinh hãi chứng kiến một màn này, cuối cùng nhận ra nếu không có trận chiến này, chẳng lâu sau Phù Kiên thành công xâm chiếm phía Nam, quốc gia của hắn cũng sẽ gặp nguy hiểm.
“Giao cho các ngươi!” Hạng Thuật chở Trần Tinh, hét với Thạch Mạt Khôn, “Bọn ta đi bắt Vương Tử Dạ!”
Trần Tinh: “Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đâu?”
Hạng Thuật: “Không đợi họ được!”
Kế hoạch cho tới giờ mới miễn cưỡng được xem là thuận lợi, Bạt quân của Vương Tử Dạ gần như bị tiêu diệt hoàn toàn, tiếp theo là thời khắc quan trọng nhất, Trần Tinh lo lắng trông về phương xa.
Vương Mãnh lùi ra sau, trăm trượng đằng sau là Y Khuyết, gã giơ tay lên, lấy ra một lá cờ gọi rách bươm. Cờ gọi lập tức thổi quét oán khí cuồn cuộn.
Trần Tinh thấy lá cờ gọi kia mới sực nhớ kẻ địch vẫn còn pháp bảo cất giấu sau cùng, lập tức hét lên: “Lui binh! Đừng hỏi nguyên do! Mau!”
Hạng Thuật phóng ngựa như tên bắn, giơ ngang Bất Động Như Sơn, ra hiệu, bốn quân lập tức quay lại, thanh đổi đội hình, lùi về bốn phương tám hướng, lúc này Vương Tử Dạ vẫy cờ gọi, rầm, một luồng khí vô hình cuốn tới.
“Cờ Bạch Hổ?! Là pháp bảo à?!” Tạ An theo sau lập tức nhận ra đây là một trong hai bảo vật của nhà đế vương, tương truyền đây là bảo vật trấn quốc do nhà Hán để lại, tượng trưng cho quyền khai chiến, thu binh của thiên tử.
Quân thiên hạ gặp cờ Bạch Hổ liền chiến, thấy cờ Sô Ngu liền dừng, nhiều năm trước, hai lá cờ này quả thật có pháp lực hùng mạnh, nhưng đến thời Vạn Pháp Quy
Tịch, người phàm không biết nguồn gốc, nên chỉ xem như biểu tượng cho đế quyền. Trần Tinh từng gặp chúng trong thư phòng của Phù Kiên, chẳng ngờ Vương Tử Dạ mang theo cả cờ Bạch Hổ tới đây!
“Vương Tử Dạ!” Tạ An nổi giận, “Bọn ngươi thế mà dùng pháp bảo của người Tấn, có biết xấu hổ không?!”
May mà Hạng Thuật lệnh cho mọi người rút lui nhanh chóng, toàn bộ kỵ binh đều tránh khỏi phạm vi của pháp bảo, bằng không trước sức mạnh của cờ Bạch Hổ, chắc chắn họ sẽ tàn sát lẫn nhau. Tuy nhiên cấm quân còn sót lại đứng cách Vương Tử Dạ hơn một dặm đã bị cờ Bạch Hổ tác động, ai cũng giết đến đỏ mắt, không theo đội hình, chỉ biết đơn thương độc mã xông ra ngoài.
“Ai mà chẳng có vài pháp bảo?” Trần Tinh chế nhạo.
Ngay sau đó, Tranh cổ “tùng” một tiếng, lại “tùng tùng” hai tiếng, lũ Bạt cháy rụi bị giẫm đạp nằm đầy đất, chợt biến thành xương trắng rồi bật dậy, lao thẳng về phía cấm quân mà đánh lén.
Hình ảnh đó chẳng khác nào địa ngục nhân gian, rừng núi bốc lửa cao ngút trời, mười dặm ngoài đều là đất khô cằn, mà trên những mảnh đất ấy, lại có hàng ngàn hàng vạn hài cốt đang tấn công chung quanh.
“Đừng dùng nữa!” Hạng Thuật cả giận, “Giữ lại quyết chiến! Các ngươi cách xa vòng chiến một chút!” Hạng Thuật quát: “Đừng tới gần Vương Tử Dạ!”
“Tìm cách thu pháp bảo kia về.” Trần Tinh thở dốc.
“Không kịp nữa.” Hạng Thuật bực bội cùng cực, cau mày, “Rốt cuộc Tiêu Sơn và Phùng Thiên Quân đi đâu rồi?”
Phùng Thiên Quân kéo Tiêu Sơn ướt dầm dề lên bờ, bắn phát tên kêu thứ tư lên trời.
Quân mai phục sau cùng cũng hành động, Phùng gia dùng vàng ròng bạc trắng mời sáu vạn viện quân, họ xông ra từ nơi bí mật ở hai bên bờ Y Khuyết, triển khai đợt chém giết sau cùng với quân của Phù Kiên và Vương Tử Dạ. Phù Kiên đích thân ra trận, công kích mọi hướng, ngặt nỗi phe gã hỗn loạn, mặc dù cờ Bạch Hổ thay gã chỉ huy thuộc hạ, chém giết chẳng màng tính mạng, nhưng cũng khiến gã nổi điên, bởi họ không nghe lệnh chủ soái.
Vương Tử Dạ nhìn tình hình chiến trường, bất giác lùi về sau.
“Dẫn họ lại đây,” Vương Tử Dạ nói, “đừng để bệ hạ xuất chiến!”
Sau đó, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đột nhiên phóng lên từ mặt nước, Phùng Thiên Quân chém vào tay Vương Mãnh, Tiêu Sơn thì tức giận tột cùng, lao thẳng về phía Vương Tử Dạ.
“Ta muốn giết ngươi!” Trần đời chưa bao giờ Tiêu Sơn phẫn nộ như lúc này.
Vương Tử Dạ lập tức rút lui, bỏ mặc Vương Mãnh, thế là tay Vương Mãnh cầm cờ Bạch Hổ bị Phùng Thiên Quân chém trúng.
Hạng Thuật dừng ngựa bên ngoài, cấm quân do Vũ Văn Tân chỉ huy lại đổ vỡ, Thác Bạt Diễm thở hổn hển dẫn quân xông tới, hội hợp với họ: “Bây giờ làm gì! Đánh tiếp ư?!”
Hạng Thuật: “Đợi đã… ta thấy Phùng Thiên Quân rồi!”
Phùng Thiên Quân cướp ngựa, chở Tiêu Sơn quay về trận địa của mình, giương cờ Bạch Hổ, hô: “Ta giành được rồi! Dùng như thế nào?”
“Không không!” Trần Tinh cản ngay lập tức, “Tuyệt đối đừng dùng! Không được dùng!”
Hạng Thuật dứt khoát hạ lệnh: “Toàn quân tập hợp! Xông lên!”
Cuối cùng Phù Kiên không thể chống cự được nữa, chạy theo Vương Tử Dạ về phía Y Khuyết, dọc theo bờ sông, xuyên qua cổng chính hẻm Long Môn đang cháy bùng.
Vương Tử Dạ xoay người bay lên không, trôi nổi giữa Y Khuyết chia đôi, nhìn xuống đại quân đang liên tục tấn công, quân bên ta ngày càng ít.
Thạch Mạt Khôn cùng Tiểu Thú Lâm Vương tách ra hai cánh, vòng qua bọc đánh sau núi Long Môn. Hạng Thuật cầm trọng kiếm, mang theo Trần Tinh lao vào Y Khuyết.
Vương Tử Dạ lầm bầm: “Vậy thì, để ta xem, có thực sự mở được không…”
“Cướp quạt của gã,” Trần Tinh hét lên, “cây quạt đó nhất định rất quan trọng!”
“Ngươi lên luôn đi?!” Hạng Thuật cả giận, “Đừng có mà sai ta! Gã bay trên trời, cướp kiểu gì hả?!”
Nói đoạn, Vương Tử Dạ tập hợp tất cả oán khí, vung quạt gấp trên không, biến thành hắc hỏa lưu tinh có thể sánh ngang núi, tiếp đó gào thét lao xuống, hòng giết sạch mọi người bằng sức mạnh thiên thạch rơi.
“Không kịp nữa rồi!” Trần Tinh nói.
Hạng Thuật đành dùng sức vung Bất Động Như Sơn, cơ thể bộc phát ánh sáng hùng mạnh, Bất Động Minh Vương giáng thế!
Thời khắc ấy, hàng vạn người trên chiến trường đều ngước mắt nhìn, Hạng Thuật đạp lên chiến mã đang phi nước đại, nghiêng người, hóa ra áo bào trắng ánh vàng, Bất Động Như Sơn trong tay biến ra sáu loại binh khí, kéo theo kim hỏa bắn về phía Vương Tử Dạ trên trời!
Tim Trần Tinh nhất thời đau đớn.
Mình vẫn chịu được, mình phải cầm cự… Trần Tinh tự nhủ.
Nhưng Vương Tử Dạ đột nhiên thu quạt, hắc hỏa lưu tinh thình lình biến mất.
Hạng Thuật ở giữa không trung, chẳng ngờ Vương Tử Dạ lại giở thủ đoạn này, hắn xuyên vào màn sương oán khí với tốc độ cao, chín phù văn trên Bất Động Như Sơn đồng thời sáng lên, Y Khuyết Long Môn đang cháy như có cảm ứng, từng đường lõm trên vách đá phát ra hào quang, giữa cánh cổng khổng lồ nơi hai núi chia đôi, phù văn hình rồng kỳ lạ phóng ra ánh sáng vàng rực rỡ.
Tức thì, một quầng sáng màu vàng xuất hiện giữa Y Khuyết, như thể mở ra cánh cổng pháp thuật!
“Đó là cái gì?!” Trần Tinh kinh hãi.
Biến cố đột ngột xảy ra, Vương Tử Dạ kịp thời dứt ra, không tiến vào cổng, nhưng Hạng Thuật vẫn tiếp tục bay tới, xông vào theo quán tính.
Phùng Thiên Quân: “Trần Tinh! Chúng ta nhất định trúng kế rồi!”
Hai mắt Trần Tinh bắt đầu tối sầm, ngay lúc Hạng Thuật lao vào cánh cổng phát sáng khổng lồ kia, liên hệ Tâm Đăng giữa hai người đột nhiên bị cắt đứt, quầng sáng lập tức mờ đi với tốc độ mắt thường có thể trông thấy, tiếp đó lóe lên, rồi vụt tắt hoàn toàn.
Trong khoảnh khắc biến mất ngắn ngủi ấy, Hạng Thuật và Vương Tử Dạ lại xuất hiện, như thể họ chỉ đơn thuần xuyên qua một bức tường, sức mạnh Tâm Đăng của Trần Tinh vừa rút, áo bào Võ Thần trên người Hạng Thuật cũng biến mất, Bất Động Như Sơn hóa thành sắt thường, rơi từ trên trời xuống.
Vương Tử Dạ được bọc trong hắc khí, rơi ầm ầm xuống đất.
Hạng Thuật lật người trên không, hạ xuống, hai người đã đến phía sau Y Khuyết.
Trần Tinh giục ngựa đuổi theo: “Hạng Thuật! Huynh không sao chứ!”
Hạng Thuật đứng thẳng, quay lưng về phía Trần Tinh, giơ tay lên, trong tay là quạt gấp của Vương Tử Dạ.
“Tốt quá rồi!” Trần Tinh hô lớn.
Phù Kiên thì không thấy đâu, cũng không biết Vương Mãnh đã trốn xó nào, chỉ còn Vương Tử Dạ gian nan bò lên từ sông, đột nhiên bật cười quái dị.
“Ta biết ngay,” Vương Tử Dạ trầm giọng, “ngươi ngu xuẩn hơn ta nghĩ, Thuật Luật Không! Ngươi sẽ hối hận!”
“Ngươi biết cái gì?” Trần Tinh ngạc nhiên, “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
Trần Tinh xoay người xuống ngựa, lo lắng hỏi Hạng Thuật, tầm mắt hai người giao nhau, Hạng Thuật có vẻ hơi thất thần, lảng tránh ánh nhìn của Trần Tinh.
“Không có gì.” Hạng Thuật lầm bầm, “Về… về sẽ giải thích với ngươi.”
Chắc chắn đã xảy ra gì đó lúc xuyên qua quầng sáng, nhưng bây giờ không phải lúc để hỏi. Ba người Phùng Thiên Quân, Tiêu Sơn cùng Tạ An đuổi tới, bao vây Vương Tử Dạ.
“Quả nhiên cơ thể này vẫn không được.” Vương Tử Dạ chậm rãi nói, “Hạng Thuật, nhớ cân nhắc kĩ lời ta.”
“Gã đã nói gì?” Trần Tinh nhíu mày, cảm nhận được nguy hiểm.
Hạng Thuật lại nâng Bất Động Như Sơn, chỉ về phía Vương Tử Dạ.
“Ta sẽ không cân nhắc bất kỳ lời nào của kẻ chết.” Hạng Thuật nói, “Ra tay!”
Ba người Hạng Thuật, Phùng Thiên Quân và Tiêu Sơn đồng thời lao về phía Vương Tử Dạ, Vương Tử Dạ luôn miệng cười quái dị, quát: “Không tiếp!”
“Vẫn còn chuyện hay… chờ ngươi mà!” Trần Tinh chờ đúng lúc này, hai tay tung Âm Dương giám.
Tiếng cười của Vương Tử Dạ đột ngột ngưng bặt, Âm Dương giám thình lình xuất hiện trên đầu mọi người, bộc phát lực hút mạnh mẽ, lôi tụt gã vào!
“Bọn ngươi…”
Vương Tử Dạ biến mất trước tiên, sau đó Trần Tinh hét lên: “Giao cho huynh! Tạ sư huynh! Bảo vệ gương!”
Bốn người vào trong gương, Tạ An lao về trước chộp lấy Âm Dương giám đang rơi xuống.