Ba canh giờ sau, trong cung A Phòng.
Trường An rút quân, các tướng lĩnh cãi nhau ngất trời, nay kinh thành gặp dị biến, hoàng đế rơi vào tay kẻ khác, Vương Tử Dạ bắt cóc Phù Kiên và công chúa Thanh Hà, vụ việc kinh hãi này hầu như chưa từng xảy ra.
Trong chính điện cung A Phòng, Phù Dung, Mộ Dung Thùy, Diêu Trường và con trai Phù Kiên là Phù Phi tranh cãi dữ dội, binh mã rút khỏi Trường An thì hạ trại ở ngoài cung. Con trưởng của đường huynh được Phù Kiên phong Thái tử hiện giờ không ở Trường An, chuyện xảy ra quá đột ngột, chư tướng như rắn mất đầu, nhất thời không biết nên nghe ai.
“Thác Bạt Diễm đâu rồi?!” Mộ Dung Thùy nổi giận, “Thân là thống lĩnh cấm quân, lúc xảy ra chuyện lại ngoảnh mặt làm ngơ, mặc bệ hạ bị bắt! Phải chém đầu tạ tội!”
Phù Phi can: “Chính bệ hạ sai hắn dẫn quân dẹp loạn, làm sao biết có yêu ma? Ta đã nói người Hán chẳng phải thứ gì tốt!”
Một nhóm Hán thần đứng trong điện, hiện trường hết sức hỗn loạn. Phù Kiên xưa nay luôn tin tưởng Vương Tử Dạ, nào có ngờ lần này gã lại bày mưu phản nghịch, sau khi Vương Mãnh chết, nhà Tần liền đưa Vương Tử Dạ lên đứng đầu. Phù Kiên không gặp gì còn đỡ, nếu xảy ra chuyện thì cả triều sẽ loạn lên mất.
Đương lúc khắc khẩu, ngoài điện có tiếng bước chân vọng vào.
“Đại Thiền Vu tới ——” nội thị cao giọng.
Cả đại sảnh yên tĩnh hẳn đi, Hạng Thuật vác cả người đẫm máu tiến vào, ném ‘cạch’ mũ giáp xuống đất, áo giáp còn chưa cởi đã nghênh ngang lướt qua mặt mọi người, bước lên bậc thang, ngồi vào đế vị trong chính điện cung A Phòng.
Mọi người: “…”
Hạng Thuật: “Nói đi, báo cáo tình hình.”
Cả triều nhà Tần bỗng chốc ý thức được một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, Phù Kiên bị bắt, Thuật Luật Không đúng lúc ở Trường An, theo danh nghĩa thì thằng oắt này là Đại Thiền Vu của chúng Hồ, người Hán có thể không hầu, nhưng chỉ cần có tổ tiên từng tham gia uống máu trong Sắc Lặc Cổ Minh đều phải nghe lệnh hắn, giờ phút này Hạng Thuật hoàn toàn có quyền thay thế Phù Kiên, tạm thời thực hiện trọng trách hoàng đế.
“Thế nào?” Hạng Thuật nghiêm giọng, “Có ý kiến?”
Bọn họ sôi nổi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, Phù Dung biết rõ quan hệ của Hạng Thuật và Phù Kiên, nói hắn mơ ước ngôi vị hoàng đế của Phù Kiên còn chưa tới mức, vậy nên gã tiến lên, bẩm: “Hồi bẩm Đại Thiền Vu, đã rút toàn quân, cũng đã thu xếp cho bá tánh trong thành ở bờ tây Tạo Hà rồi ạ.”
“Thái tử đâu?” Hạng Thuật hỏi.
“Đã sai người ra roi thúc ngựa tới Đông Hải thông báo rồi.” Diêu Trường bước ra khỏi hàng, cúi người thưa.
Hạng Thuật hỏi tiếp: “Mộ Dung Xung đang ở đâu?”
Mộ Dung Thùy trầm ngâm không đáp, Hạng Thuật nhíu mày: “Mộ Dung Thùy, ngươi không nói được à?”
Mộ Dung Thùy thấy vậy đành tiến lên đáp: “Mộ Dung Xung đang trên đường, có lẽ chạng vạng mai sẽ tới.”
Hạng Thuật phát giác có điều bất ổn từ một thoáng chần chờ này, song không tiếp tục truy hỏi, biến cố xảy ra vào tối qua, Mộ Dung Xung từ Bình Dương tới đây nhanh nhất cũng phải mất ba ngày, giờ bớt đi một ngày, chắc hẳn có người đã thông báo trước cho y. Khi đó chưa xảy ra Bạt loạn, nếu đã thông báo trước, thì chẳng khó đoán ý đồ của Mộ Dung gia.
“Mộ Dung Thùy dẫn binh bảo vệ bốn cổng Trường An,” Hạng Thuật ra lệnh, “nghiêm phòng không cho hoạt thi thoát ra.”
“Vâng” Mộ Dung Thùy đáp.
Hạng Thuật lại căn dặn: “Quân của Diêu Trường và Phù Dung đợi lệnh của cô vương, tiến công từ cổng nam, tây và bắc, đợi khi Vương Tử Dạ đền tội, thì từ ba hướng công kích vào hoàng thành, chừa lại một lối ra để xua Bạt tới bình nguyên Tạo Hà, quyết chiến một trận.”
“Vâng” bọn họ đồng thanh.
Hạng Thuật: “Những người còn lại phụ trách mang dầu hỏa, máy ném ra, dựng thành tuyến phòng thủ, đợi viện quân của Mộ Dung Xung… Ngươi xong việc rồi à?”
Trần Tinh đi tới cầm theo một mảnh vải đầy máu, thở hồng hộc vì mệt.
“Nghỉ một lát đi.” Hạng Thuật khuyên.
Trần Tinh xua tay, nói: “Nói xong thì ta đi, các vị đại nhân…”
Trần Tinh đưa mắt nhìn mọi người, lại liếc sang Hạng Thuật, có chút do dự.
“Thực sự phải nói sao?” Trần Tinh hỏi.
Hạng Thuật bực mình nhíu mày: “Kêu ngươi nói thì cứ nói.”
Trần Tinh đành kể lại toàn bộ quá trình, cả điện lặng ngắt như tờ, nói xong, Trần Tinh đột nhiên nhớ ra một chuyện hết sức nghiêm trọng.
“Công chúa Thanh Hà…” nghe xong nội tình, Diêu Trường khiếp đảm không thôi, lập tức nhìn Mộ Dung Thùy, Mộ Dung Thùy sầm mặt, quát: “Ngậm máu phun người! Chứng cứ đâu!”
“Cô vương chính là nhân chứng.” Hạng Thuật hời hợt đáp, “Nếu các ngươi không tin, đợi sau khi Thanh Hà thoát ra thì đối chất với nàng. Nhưng Kiên đầu ắt đã biết chuyện này từ lâu.”
“Việc này…” Phù Dung nhận ra mọi chuyện rắc rối hơn gã tưởng, đây chẳng khác nào ép Mộ Dung Thùy làm phản hay sao? Chuyện này không hề nhỏ, nói cho họ biết kế hoạch của Vương Tử Dạ, chẳng khác bảo công chúa Thanh Hà cũng can dự vào việc mưu phản phục quốc, Mộ Dung gia không thoát nổi tội này. Mặc dù hầu hết người trong triều đều biết Mộ Dung gia có ý đồ mưu phản, song một khi sự thật được phơi bày, Mộ Dung Thùy còn lựa chọn nào khác nữa đâu?
Nghe xong, Hạng Thuật vẫy tay với Trần Tinh, kêu cậu tới chỗ mình.
Trần Tinh bước lên bậc thang.
Hạng Thuật giục: “Gần thêm chút nữa.”
Trần Tinh: “???”
Trần Tinh liền bước lên thêm một bậc nữa.
“Đứng cạnh cô vương này!” Hạng Thuật mất kiên nhẫn, “Ta cũng chẳng ăn ngươi, sợ cái gì!”
Mọi người: “……”
Quần thần trong điện đều đưa mắt nhìn sắc mặt của Mộ Dung Thùy, không biết gã sẽ quyết định thế nào, liệu sẽ lập tức rút kiếm hét to “Ông phản” sau đó lao ra dựng cờ khởi nghĩa, hay quỳ xuống nhận tội với Đại Thiền Vu đang nắm giữ đế quyền, ấy vậy mà Hạng Thuật lại ngang nhiên cùng một tên người Hán mắt đi mày lại trên điện.
Rốt cục ngài ấy muốn làm gì?
“À… à.” Trần Tinh đến gần Hạng Thuật hơn.
Hạng Thuật nóng nảy kéo tay Trần Tinh, giơ cho chúng thần xem chiếc nhẫn trên tay cậu.
“Nhận ra chiếc nhẫn này chứ?” Hạng Thuật bực bội hỏi.
Mọi người dồn dập cúi đầu.
“Cô vương dùng quyền đặc xá của Đại Thiền Vu,” Hạng Thuật nói, “đặc xá cho công chúa Thanh Hà của Mộ Dung thị.”
Các vị quan trong triều đồng loạt thở phào, trong phút chốc chưa kịp nghĩ vì sao một người Hán lại đeo nhẫn của Đại Thiền Vu, mà chỉ lo cảm tạ trời đất, làm vậy sẽ không xảy ra nội loạn.
“Cũng đặc xá cho Phùng Thiên Dật của Phùng gia,” Hạng Thuật nói tiếp, “xóa bỏ tội mưu nghịch của hai người, không được tiếp tục truy cứu, không được bịa đặt sinh sự, bằng không chính là làm trái với minh ước Sắc Lặc, các Hồ cùng trừng phạt.”
Trần Tinh thầm nhủ kẻ bị mưu nghịch cũng chẳng phải huynh, coi chừng Phù Kiên bị huynh chọc tức chết, mà thôi, ai kêu gã xui xẻo làm chi.
Vì vậy ngoại trừ chủ mưu Vương Tử Dạ, cả Phùng gia và công chúa Thanh Hà đều được an toàn. Mọi người đều biết đây là cách ổn thỏa nhất, bằng không nếu muốn tính toán rành mạch sẽ chỉ ép Mộ Dung thị làm phản mà thôi.
Trần Tinh không cầm lòng được mà nhìn Hạng Thuật trong chiếc áo giáp lấm lem máu đen và vết bẩn, trong mắt ánh lên vẻ ngưỡng mộ, thầm nhủ người này làm hoàng đế cũng không tệ.
Hạng Thuật nói: “Cứ vậy đi, tản thôi. Ngươi tính đi đâu?”
“Ta đi thăm Thác Bạt Diễm,” Trần Tinh đáp, “hắn bị thương.”
“Ta đi với ngươi.” Hạng Thuật đứng dậy khỏi đế vị, rời điện cùng Trần Tinh trước mặt mọi người.
Chiều tà dần buông, Thác Bạt Diễm nằm trong phòng, Tạ An, Tiêu Sơn cùng Phùng Thiên Quân thì ngồi trông, Tiêu Sơn còn ôm chó của Trần Tinh.
Mà trên chiếc giường còn lại là Phùng Thiên Dật đang nằm hôn mê bất tỉnh.
Thác Bạt Diễm bị Bạt vương rạch một miệng máu trên ngực, kéo dài từ xương sườn tới rốn, Tiêu Sơn hỗ trợ đè vết thường, còn Trần Tinh thì phụ trách khâu lại, tay dính đầy máu, nhìn mà chóng mặt.
Hạng Thuật đứng bên cạnh quan sát, may mà thương thế không quá nặng, nhưng miệng vết thương bốc lên hắc khí rất nhẹ. Trần Tinh dùng ánh sáng Tâm Đăng cầm máu cho hắn, khâu tới đâu oán khí tiêu tán tới đó, miệng vết thương thâm đen dần đỏ trở lại.
“Ổn rồi.” Trần Tinh đút Thác Bạt Diễm uống thuốc hoạt huyết, dặn, “Ngươi cần nghỉ ngơi cho tốt, đừng di chuyển lung tung.”
Mặt Thác Bạt Diễm không còn chút máu, suy yếu chìm vào giấc ngủ.
Trần Tinh lau mồ hôi, không biết đây là bệnh nhân thứ bao nhiêu trong ngày hôm nay, từ lúc tới cung A Phòng, cậu tất bật trong quân danh không hề ngơi nghỉ, khám cho tướng sĩ và bá tánh bị Bạt cắn và cào.
May mà khi lũ Bạt được thả ra thì nhao nhao tập trung trước hoàng cung, không cắn xé người phàm chung quanh. Bá tánh Trường An vừa trông thấy quái vật liền tháo chạy, quân đội cũng rút lui ngay tắp lự.
Chỉ có Thác Bạt Diễm dẫn theo cấm quân liều chết xông vào hoàng cung hòng giành lại Phù Kiên nên mới bị trọng thương. Những người còn lại như gia binh của Mộ Dung thị thì hầu như đều rút lui ngay khi có thể, trốn thoát còn nhanh hơn bất kỳ ai, ngay cả Phù Dung cũng chỉ lo giữ mạng mình trước.
“Vẫn cứng đầu như thế,” Trần Tinh khá là bất đắc dĩ, “đôi khi Thác Bạt Diễm như một kẻ ngốc vậy.”
“Đệ đã trị cho bao nhiêu người rồi?” Tạ An hỏi, “Tiểu sư đệ, đệ nghỉ một lát đi.”
Trần Tinh mệt rã rời, Vạn Pháp phục sinh cung cấp linh khí hùng hậu cho Tâm Đăng, song cũng tiêu hao tâm thần của cậu hơn trước. Cậu lau mồ hôi, ngồi bên giường con và nói: “Đệ nằm nghỉ một lúc. Mệt quá, mệt chết mất.”
Nói đoạn cậu vuốt ve cún con, dựa vào người Hạng Thuật rồi ngồi ngủ thiếp đi luôn.
Hạng Thuật: “……”
Mọi người: “……”
Thế là mọi người ngồi trong phòng đưa mắt nhìn nhau.
“Việc này…” Phùng Thiên Quân chăm sóc cho anh mình xong liền bảo, “để ta giới thiệu nhé. Vị này là… tiểu huynh đệ Tiêu Sơn, là bạn cũ của bọn ta, cũng tới đây trừ tà.”
Tiêu Sơn: “?”
Phùng Thiên Quân nháy mắt lia lịa với Tiêu Sơn, Tiêu Sơn ù ù cạc cạc, nhìn Tạ An có ý dò hỏi, sau đó lia mắt sang Phùng Thiên Quân, Phùng Thiên Quân chớp mắt thiệt mạnh, Tiêu Sơn cái hiểu cái không nhưng vẫn gật đầu.
Tạ An nhận ra Hạng Thuật không nhớ chuyện trước đây, bèn gật đầu tự giới thiệu: “Ta tên Tạ An Thạch.”
Hạng Thuật rõ ràng nhận thấy hai người họ dường như đã biết nhau từ trước, song không thể nhớ đã gặp nhau ở đâu, đành đáp: “Đã là bạn cũ của Trần Tinh thì quỳ an thôi, muốn ở đâu ngoài kia cũng được, cứ nói là lệnh của ta. Để Trần Tinh tạm thời nghỉ ngơi trước đã.” Nói xong hắn ngẫm lại mới thấy không ổn, phòng này vẫn còn Thác Bạt Diễm và Phùng Thiên Dật, vì vậy hắn bế Trần Tinh tìm một chỗ khác cho cậu.
Hạng Thuật rời đi, Phùng Thiên Quân cùng Tạ An và Tiêu Sơn trao đổi thông tin với nhau, Phùng Thiên Quân cảm thán: “Đến tận lúc này mà ta vẫn sợ đây chỉ là một giấc mộng, không phải là sẽ… Ta nghe nói trước khi chết, mọi việc lúc còn sống sẽ giống như đèn kéo quân, ngươi xem, Tiêu Sơn hay các ngươi, đều đã gặp đại ca ta, cũng như Thác Bạt Diễm.”
“Cảnh tượng này,” Phùng Thiên Quân nghi hoặc không thôi, ra hiệu cho Tạ An nhìn quanh hoàng cung, “ngươi có thấy giống đèn kéo quân không?”
Tạ An đáp: “Thiên Quân, ngươi chỉ là mệt mỏi hoa mắt mà thôi, nghỉ ngơi là được. Ta cũng từng hoài nghi, nhưng liệu ngươi có phát hiện? Có một điều đủ để chứng minh chúng ta không phải đang nằm mơ, mà thực sự trở về ba năm trước.”
Tiêu Sơn: “?”
Tạ An cười ranh mãnh: “Con phượng hoàng kia, ngươi từng thấy hình người của nó chưa? Lẽ ra yêu vương phải có hình người chứ? Cho dù không có, ngươi đã từng
gặp phượng hoàng chưa? Ngươi có biết nó trông thế nào không? Phượng hoàng mà chúng ta thấy, giống nhau không?”
Phùng Thiên Quân được Tạ An gõ tỉnh, quả là vậy thật, nếu tất thảy chỉ là ảo giác trước khi chết, thì nhất định phải lặp lại kiếp trước, toàn bộ hồi tưởng đều là người và diện mạo trong ký ức, hoặc mờ nhạt không rõ. Song phượng hoàng có dáng dấp thế nào, từ trước tới nay họ chưa bao giờ thấy!
“Ta đã thấy hình người của hắn!” Phùng Thiên Quân đã có thể chắc chắn rằng đây không phải ảo giác.
Tạ An gật đầu: “Lần này Vương Tử Dạ đã chiếm được Bất Động Như Sơn trước, vụ này nan giải rồi đây, phải tìm cách cướp nó về trả lại cho Võ thần, mới có thể phá vỡ mắc xích sau cùng trong cuộc chiến Phì Thủy.”
Phùng Thiên Quân có nghe Trần Tinh kể về tế đàn trên chiến trường, hắn lầm bầm: “Chỉ có Hạng huynh đệ mới biết lối vào cung Huyễn Ma, sao hắn lại là người quên cơ chứ?”
Tạ An nói: “Đừng lo, trước khi tới ta đã thu xếp người tới Phì Thủy, đào sâu trong phạm vi vài dặm trên chiến trường, chỉ cần nhẫn nại thì dù có đào hai ba năm cũng sẽ đào ra.”
Phùng Thiên Quân không ngờ lại có biện pháp cồng kềnh này, đành phải gật đầu.
Tiêu Sơn chợt bảo: “Đợi đến lúc chúng ta quay về cứu Lục Ảnh, Lục Ảnh nói y sẽ có cách giúp Trần Tinh.”
Cảnh vật trong vườn đẹp như tranh vẽ, trải đầy sắc xanh mùa hè, chuông gió trên hành lang khẽ reo trong gió, hình thành chốn bồng lai được ngăn cách với Trường An rợn ngợp trong oán khí bởi một bức tường.
Trần Tinh ngủ mê mệt, giờ này mới bò dậy, đánh ngáp một cái.
“Còn tưởng ngươi sẽ không tỉnh.” Hạng Thuật mặc áo chiếc ngồi ở gian ngoài, đánh đàn trong ánh nắng sáng rực và khung cảnh đẹp như tranh.
Trần Tinh thảng thốt: “Ta ngủ bao lâu rồi? Đây là đâu?”
Trần Tinh hoảng sợ, nghĩ tới ba tháng hôn mê lần trước, chẳng lẽ mọi chuyện lại theo chiều hướng không thể kiểm soát, Trường An thất thủ, và họ đã tới Giang Nam rồi ư?!
“Tròn một đêm,” Hạng Thuật đáp, “vẫn còn ở cung A Phòng, đã tống Phùng Thiên Dật và chó đi trước rồi, miễn cho Kiên đầu quay về tính nợ cũ.”
Trần Tinh vừa tỉnh dậy thiếu chút nữa bị dọa cho hư thoát, cũng còn may, cậu chỉ quá mệt mà thôi.
“Ngươi đã cứu hơn một ngàn người thật sao?” Hạng Thuật hỏi với vẻ khó tin.
Vào ngày sơ tán tới cung A Phòng, Trần Tinh nhận thấy có nhiều bá tánh và binh lính bị Bạt cào cắn, vậy nên ở lại thanh tẩy oán khí giúp họ, bất giác đã chữa cho hơn một ngàn người. Điều đáng mừng là sau khi Vạn Pháp phục sinh, cậu có thể mượn sức mạnh từ linh khí đất trời, dùng Tâm Đăng để làm sạch miệng vết thương, cũng tức là không cần sợ sẽ có người bị thi biến nữa.
Trần Tinh ngơ ngác, cũng chẳng hơi đâu đi đếm, chỉ hỏi: “Giờ thì sao? Chúng ta nên làm gì?”
“Đại Thiền Vu,” vài thị vệ lại đây, thưa, “áo giáp của ngài.”
Hạng Thuật buông đàn đứng dậy, nói: “Sư huynh ngươi xung phong đi giết Vương Tử Dạ, Phùng Thiên Quân muốn cứu công chúa Thanh Hà.”
Trần Tinh nói: “Sự tình nghiêm trọng hơn họ nghĩ, phải thương lượng thật kĩ.”
Hiện giờ Vương Tử Dạ đã chiếm đóng hoàng cung, còn bắt Phù Kiên và công chúa Thanh Hà làm con tin, Hạng Thuật chỉ có mười vạn binh mã, muốn bao vây Trường An thôi cũng hết sức bất lực rồi, trước tiên cần giải cứu con tin, còn lại cứ để Phù Kiên tự lo liệu.
Hạng Thuật nhìn Trần Tinh, muốn nói lại thôi.
“Huynh sao đấy?” Trần Tinh hỏi.
Trông Hạng Thuật có vẻ nghi hoặc lắm, hắn suy ngẫm một thoáng thì lắc đầu, bảo: “Không có gì.”
Trần Tinh: “???”
Trần Tinh tự hỏi có phải Hạng Thuật đã nhớ ra gì không, thật ra từ khi gặp lại, Hạng Thuật thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt này, như thể đắm chìm trong hồi ức.
Trần Tinh thay đồ xong thì bước lên bệ cao trong cung A Phòng, cùng mọi người dõi mắt về Trường An, nhìn cung Vị Ương cách đó hàng chục dặm bị một bức tường hình cầu màu đen bao phủ, mây đen giăng đầy.
“Khó xử rồi đây,” Trần Tinh nhíu mày, “đó là thủ ngự tường của Bất Động Như Sơn.”
Triều đại trước còn gọi thủ ngự tường này là ‘kết giới’, được dựng lên bởi sức mạnh của pháp bảo. Vương Tử Dạ dùng thủ ngự tường này thứ nhất để chứa oán khí dày đặc bên trong, thứ hai nhằm ngăn người phàm bên ngoài, không cho ai tiến vào.
Phượng hoàng bay tới, đậu trên đỉnh mái hiên, hỏi cậu: “Cần giúp không?”
Hạng Thuật: “Ai đang nói đó?”
“Tạm thời không cần.” Trần Tinh vẫn còn ý tưởng khác cho nguyện vọng cuối cùng của mình, không thể dùng dễ dàng như vậy, cậu giải thích với Hạng Thuật: “Đây là một con… ầy, yêu vương.”
“Ngài có thể biến thành người cho ta xem không?” Tạ An lễ phép hỏi.
“Ngươi kêu Trần Tinh nói đi,” phượng hoàng đáp, “y nói gì, ta cũng đồng ý.”
Hạng Thuật: “…”
Hạng Thuật nhìn phượng hoàng với vẻ mặt nguy hiểm, Trần Tinh nhanh chóng giải thích: “Không phải như huynh nghĩ, mà thôi, khi nào có thời gian sẽ giải thích với huynh.”
Thác Bạt Diễm đè lên miệng vết thương, gắng gượng ngồi dậy, Phùng Thiên Quân vội vàng đỡ hắn lên.
“Ta thử rồi,” Thác Bạt Diễm nói, “bức tường đen kia vô cùng hung hiểm, có quái vật canh giữ.”
“Ồ…” Trần Tinh cau mày suy tính, làm sao để phá vỡ thủ ngự tường đây, hôm nay dù thế nào cũng phải tiêu diệt Vương Tử Dạ, cậu nhịn lâu lắm rồi.
Tạ An cân nhắc, bảo: “Theo lý thì chỉ cần công kích kịch liệt bức tường này, đến khi oán khí bên trong hao sạch, tự dưng nó sẽ sụp thôi.”
“Không dễ thế đâu,” Trần Tinh nói, “kết giới mà Trương Lưu từng dựng lên trong Âm Dương giám bằng Bất Động Như Sơn, ròng rã mấy trăm năm qua Thi Hợi còn chẳng phá được nó.”
“Bất Động Như Sơn là gì?” Hạng Thuật chợt cảm thấy cái tên này hơi quen.
“Đáng lẽ nó là kiếm của huynh,” Trần Tinh đáp, “bây giờ nằm trong tay Vương Tử Dạ.”
Tạ An hỏi: “Lần trước các ngươi vào bằng cách nào?”
Lần trước quyết đấu với Phùng Thiên Dật, cung Vị Ương vẫn chưa có thủ ngự tường, khi đó Trần Tinh đã dùng Âm Dương giám để ra vào cung Vị Ương, bây giờ Âm Dương giám đã vỡ, đau đầu quá đi mất.
“Có cách nào không,” Trần Tinh lầm bầm, “có thể lừa thủ ngự tường, cứu Phù Kiên và công chúa Thanh Hà ra? Làm thế nào Vương Tử Dạ lừa được Bất Động Như Sơn rồi lấy nó ra? Nhất định có cách… Có rồi! Tư Mã Vĩ đâu?! Mau! Gọi Tư Mã Vĩ đến!”
Chập tối hôm đấy, cả nhóm tập trung trên núi Tùng, không ngừng tiến về cung Vị Ương.
Tạ An thổn thức: “Tiểu sư đệ thật thông minh.”
“Suỵt.” Trần Tinh căng thẳng hết sức, nhìn bóng dáng màu đen của cung Vị Ương ở cuối thành Trường An đang từ từ gần hơn.
“Chưa chắc sẽ thành công.” Trần Tinh hạ giọng.
Hạng Thuật nói: “Một khi nó sụp đổ, ta và Trần Tinh sẽ xử Khắc Gia Lạp, các ngươi đối phó với Bạt quân.”
Trần Tinh gật đầu, ngước lên nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật bắt lấy mu bàn tay cậu, hai người nắm chặt tay nhau.
Tay Trần Tinh tản ra hào quang, dọc theo kinh mạch bên tay phải truyền vào cơ thể đến tâm mạch của Hạng Thuật, phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Trước hết phải giật được cây thương trong tay Vương Tử Dạ,” Trần Tinh dặn dò, “ưu tiên lấy thần binh của huynh.”
Hạng Thuật gật đầu.
Tư Mã Vĩ vác Sâm La Vạn Tượng của Phùng Thiên Quân, đẩy lui đám Bạt nhốn nháo trên đường, xuyên qua thủ ngự tường một cách dễ dàng, đi thẳng vào sâu trong cung Vị Ương.
Giữa lầu cung Vị Ương đặt một cây thương đen, oán khí trào dâng chung quanh, phù văn đỏ như máu trên thân lóe lên, tản ra hết vòng này tới vòng khác như sóng biển, dựng nên pháp trận phòng ngự kiên cố không thể phá vỡ.
Vương Tử Dạ cùng Phù Kiên đứng trước đài cao, Phù Kiên dõi mắt nhìn đám hoạt thi dày đặc chen chúc trong hoàng cung ở phương xa.
Vương Tử Dạ: “Cái chết không bao giờ là điểm dừng của nhân gian, bệ hạ nhìn xem, các tướng sĩ kia khi còn sống làm thống lĩnh cho ngài, đến lúc chết lại tiếp tục chiến đấu vì ngài.”
Năm Bạt vương vây quanh đài cao, Vương Tử Dạ đi tới tháo mũ giáp của một tên trong số họ, ra hiệu cho Phù Kiên xem.
“Bệ hạ nghĩ xem, bọn họ trước và sau khi chết có gì khác nhau?”
Phù Kiên lạnh lùng nói: “Chỉ biết nịnh hót, Vương Tử Dạ, ngươi chẳng qua muốn dụ trẫm uống thuốc độc của ngươi, trở thành hoạt thi mặc ngươi thao túng!”
Vương Tử Dạ cười đáp: “Bệ hạ, ngài không ngại nhìn ta, rồi nhìn họ xem, ta đã sống mấy ngàn năm, tiêu dao khắp nhân gian, ngài cho rằng ta bị ai khống chế ư?”
Phù Kiên sửng sốt, Vương Tử Dạ lại nói: “Nếu ép người sống uống máu Ma thần, không sai, kẻ đó tất biến thành cái xác không hồn đần độn, không có ý thức. Nhưng nếu ngài cam tâm tình nguyện, cống hiến cả đời cho ngô chủ, ngô chủ sẽ giúp ngài bất tử, ung dung tự tại, giống như ta vậy.”
“… Bằng không, hiện giờ mạng ngươi đang nằm trong tay ta,” Vương Tử Dạ cười lạnh, “ta cần gì phí lời với ngươi?”
Công chúa Thanh Hà đứng một bên, nhìn Vương Tử Dạ với vẻ sợ hãi và nghi ngờ.
Vương Tử Dạ: “Chỉ cần ngươi gật đầu, ngô chủ sẽ cho ngươi đại quân bất tận, tặng ngươi tấm thân bất tử.”