Biên tập: Lẩu
Cha mẹ Giang Mộ Bình đến muộn hơn bọn họ, sau khi hai ông bà đến thì những thân hữu khác cũng lần lượt đến, ngoài cả nhà của cô Giang Mộ Bình, còn có cả một số họ hàng cạp váy quan hệ không mật thiết với hắn cũng đến.
Mặc dù trước đó Giang Mộ Bình đã nhắc với Thành Nham rằng những bạn bè thân thích này cơ bản đều là chạy đến vì anh, nhưng trên bàn ăn mấy người lớn cũng không quá hướng trọng tâm cuộc trò chuyện về phía anh.
Không phải trải qua các loại vặn hỏi như dự đoán, trong lòng Thành Nham thoải mái hơn không ít.
Mọi người rôm rả trò chuyện, cũng không coi Thành Nham là một thành viên mới của gia đình, mà cứ như thể anh đã vào đại gia đình này từ rất lâu rồi vậy.
Dĩ nhiên, Giang Mộ Bình cũng đã nói, trong số những thân hữu của gia đình hắn có một vài người "không biết điều", chung quy Thành Nham vẫn không thể yên lặng mà ăn xong bữa cơm này.
Trên bàn ăn thoáng yên tĩnh lại, có người tận dụng triệt để mà dẫn đề tài lên người Thành Nham.
"Tiểu Thành này, nghe nói con với Mộ Bình là do Tư Tri giới thiệu hả?"
Vừa nãy Giang Mộ Bình có giới thiệu với Thành Nham, người đang nói là em gái của dượng hắn, quan hệ với Giang gia không tính là gần, nhưng hàng năm đều sẽ dựa hơi dượng hắn đến tham gia họp mặt gia đình, thỉnh thoảng còn kéo cả nhà theo.
"Đúng ạ." Thành Nham đáp.
"Hai đứa cũng mới quen được một hai tháng nhỉ, sao lại kết hôn vội thế?"
"Hôn nhân chớp nhoáng đang phổ biến trong giới trẻ bây giờ mà." Bác gái nói.
"Hôn nhân chớp nhoáng cũng không thể chớp nhoáng như thế được, thế là qua loa chứ, chưa biết gì về nhau hết mà."
Giang Mộ Bình múc canh, mí mắt cũng không nhấc lên, "Tụi con biết nhau lâu rồi."
Lý Tư Tri bổ sung: "Bọn họ là bạn học cấp ba."
"Hả? Chuyện này..." Bà dì đó ngượng ngùng cười cười, "Có duyên đến vậy cơ à?"
Có lẽ thấy đề tài này không bàn được nữa, bà ta lại khơi lên chuyện mới: "Mộ Bình à, mấy đứa kết hôn mà sao không tổ chức hôn lễ? Chuyện này nói ra cũng kỳ cục ha, con để ngoài người nhìn vào nghĩ thế nào đây?"
"Hôn nhân là con tự mình kết, tại sao con phải lo người khác nghĩ như thế nào?" Giang Mộ bình đáp.
"Không phải là ý đó, con để ba mẹ con ăn nói làm sao với bên ngoài, còn có Tiểu Thành..." Bà dì nhìn về phía Thành Nham, "Con để Tiểu Thành người ta nghĩ thế nào mà kết hôn rồi đến cả hôn lễ cũng chẳng làm."
Thành Nham nói: "Việc này là con cùng bàn với Mộ Bình."
Bà dì đó vẫn còn muốn mở miệng, bị bác cả chấm dứt câu chuyện.
"Ăn cơm thì ăn cơm, cứ nhìn chòng chọc tụi nhỏ hỏi cái gì, tụi nó kết hôn là chuyện riêng của hai đứa nó, chúng ta quản nhiều vậy làm gì."
Người lớn nhất đã lên tiếng, lúc này em gái của dượng Giang Mộ Bình mới ngưng miệng.
Cơm nước xong xuôi, thế hệ trước của Giang gia tụ tập lại uống trà trò chuyện ở phòng khách, những người còn lại ra ngoài sân nướng thịt.
Con trai nhỏ của Giang Nhuế rất dính Giang Mộ Bình, bước hai cái chân ngắn nhỏ đi theo sau hắn đòi ôm ôm, Giang Mộ Bình ôm bé như ôm búp bê, luồn tay dưới nách rồi nhấc lên là đã bế được nhóc con.
Nhóc con ôm cổ hắn bi ba bi bô mà gọi cậu ơi, bởi vì có nhóc dính chặt lấy mà Giang Mộ Bình vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với Thành Nham.
Con trai Giang Nhuế là một bé nhiều chuyện, nói mau kinh khủng, hăng hái mà lải nhải với Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình ôm nhóc liếc nhìn Thành Nham bị một đám họ hàng vây quanh, cười đến có hơi cứng đờ, Thành Nham nâng mắt, ánh mắt nhìn lướt qua hắn.
Vẻ mặt Thành Nham mờ mịt, hiển nhiên là mất tập trung, nhưng sau khi va phải ánh mắt Giang Mộ Bình, lại hơi hơi nhướng mày với hắn.
"Viên Viên." Giang Mộ Bình gọi tên mụ của cháu trai.
"Sao dạ cậu?"
"Cậu muốn đi tìm mợ chơi, Viên Viên có thể cho cậu nghỉ không?"
Cháu trai liếc nhìn về phía Thành Nham, rất hiểu chuyện mà gật gật đầu: "Vậy cậu chơi với mợ xong rồi trở về tìm con nhá."
Giang Mộ Bình hôn lên cái má đầy thịt của nhóc, ngồi xổm ôm nhóc xuống đất.
Cháu trai vẫn cứ ôm cổ hắn, chớp đôi mắt to tròn, hỏi: "Cậu ơi, tại sao mợ là con trai ạ?"
"Bởi vì cậu kết hôn với con trai."
"Sao cậu muốn kết hôn với con trai ạ?"
"Vì cậu thích con trai."
"Con cũng là con trai nà, cậu thích con hông?"
Giang Mộ Bình xoa tóc của nhóc, cười nhẹ: "Thích."
"Vậy cậu cũng có thể kết hôn với con á."
Logic không sai, nhưng Giang Mộ Bình đoán nhóc con này thậm chí còn chẳng biết kết hôn là gì.
"Không được..." Giang Mộ Bình véo véo mũi nhóc, "Cậu chỉ có thể kết hôn với mợ."
"Cậu chỉ thích mợ thôi ạ?" Vẻ mặt cháu trai chợt hoang mang.
Giang Mộ Bình sắp bị nhóc quần chóng mặt, không biết nên nói thế nào, chỉ có thể trả lời qua loa: "Có rất nhiều kiểu thích, có một kiểu thích nhất định phải kết hôn, thích của cậu đối với Viên Viên không phải kiểu này."
"Cậu đối với mợ là kiểu thích này ạ?"
Giang Mộ Bình im lặng vài giây, không biết nên mỏi mệt mà giải thích tiếp hay sao, hắn không nghiêm cẩn lắm mà gật đầu: "Đúng vậy."
Giang Mộ Bình xoa xoa gáy Viên Viên, "Về sau chú ấy cũng sẽ là cậu của Viên Viên."
"Không phải là mợ ạ?"
"Vừa rồi là cậu thuận miệng nói thôi, Viên Viên phải gọi chú ấy là cậu nhé.
Chú ấy cũng là con trai như cậu ý."
"Vậy thì cậu có gọi chú ấy là vợ hông ạ?"
Giang Mộ Bình sững người, tư duy của nhóc con này nhảy số nhanh quá, hắn suýt theo không kịp.
"Cái đầu nhỏ này của con chứa cái gì trong đó vậy hả?" Giang Mộ Bình vỗ vỗ trán nhóc, "Ai dạy con?"
"Ba con gọi mẹ con vậy mà!" Giọng nói của cháu trai trong vắt.
"Cậu không gọi chú ấy như thế." Giang Mộ Bình nói, "Chú ấy tên Thành Nham, cậu gọi chú ấy là A Nham."
Giang Mộ Bình bị nhóc con quấn quá lâu, lúc quay đầu lại Thành Nham đã mất tiêu.
Hắn đi tới hỏi, mấy họ hàng đó nói anh đi cùng Lý Tư Tri vào nhà bếp chuẩn bị xiên thịt.
"Em mau ngồi xuống ăn đi..." Cháu gái của bác gái nói, "Bên đây có nhiều đồ nướng rồi này."
"Mọi người ăn đi." Giang Mộ Bình định đi gọi điện thoại, cầm điện thoại di động đi ra ngoài.
"Mộ Bình, em đi đâu vậy?"
"Em đi gọi điện thoại."
Cuộc gọi này là gọi cho studio nhiếp ảnh.
Hôn nhân của Giang Mộ Bình với Thành Nham đã hơn một lần bị nghi ngờ là ẩn hôn, hôm nay Lý Tư Tri lại nhắc đến, Giang Mộ Bình không vui lắm, hắn không muốn gây ra hiểu lầm như vậy.
Hắn cảm thấy mình với Thành Nham quả thực cần chụp ảnh cưới, còn phải đóng khung rồi treo chính giữa phòng khách.
Cuộc gọi được kết nối.
"Xin chào, tôi muốn chụp một bộ ảnh cưới."
Thành Nham bị Lý Tư Tri gọi vào nhà bếp xiên thịt, cô đi đằng trước anh, nói mỉa: "Phiền nhất là ở cùng mấy bả, cứ líu ra líu ríu nói mãi.
Vừa nãy em cùng bị hỏi đến phiền nhỉ, đừng để ý tới bọn họ, càng nói càng hăng, Mộ Bình cũng thật là, có chuyện gì mà lại bỏ một mình em ở đây vậy?"
"Không phải cậu ấy đang chơi với Viên Viên à?"
Lý Tư Tri mở tủ lạnh lấy hai lon coca, thảy một lon cho Thành Nham, "Không chơi với vợ, lại đi chơi với con nít."
Thành Nham sững sờ, dồn hết lực chú ý lên chữ "vợ", suýt nữa không tiếp được coca.
"Không phải nói là xiên thịt à?" Thành Nham nói.
"Không xiên..." Lý Tư Tri bật nắp dễ dàng, "Chị đưa em đi trốn cho thanh tịnh, em còn muốn xiên thịt cho bọn họ thật hả?"
"Ít nhiều gì cũng phải xiên một ít chứ." Thành Nham cầm một cái que kim loại, "Nếu không thì lấy gì mà báo cáo kết quả đây?"
Lý Tư Tri dựa lên bàn nấu ăn, không rõ ý tứ mà nhìn Thành Nham: "Kết hôn rồi có khác, ngoan quá đi, Thành Nham."
Lời này có hơi trào phúng, động tác trên tay Thành Nham dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô.
"Trước đây em ngầu bao nhiêu chứ, nào giống như bây giờ..." Vậy nên Lý Tư Tri không muốn kết hôn, đối với cô hôn nhân là xiềng xích trói buộc, "Chị hơi hối hận vì đã giới thiệu em cho Mộ Bình."
Thành Nham xiên nguyên liệu nấu ăn vào que, "Vậy thì tại sao lúc đầu chị lại muốn tác hợp tụi em, không cảm thấy rất mâu thuẫn à?"
"Ai biết hai đứa sẽ kết hôn sớm như thế." Lý Tư Tri vỗ lưng anh một phát, "Lúc đó chị cũng là thật lòng thật dạ mà, Mộ Bình độc thân nhiều năm rồi, đúng lúc chị lại gặp được em, chị kể em nghe từ nhỏ chị đã lớn lên cùng với Giang Mộ Bình, chị biết rõ em ấy thích mẫu người thế nào."
Lý Tư Tri dừng lại, khẽ thở dài: "Kết hôn quả thực không phải chuyện của hai người."
"Đúng vậy..." Thành Nham đặt xiên vào một cái đĩa sạch, "Cho nên em mới ngoan như vậy, em phải để lại ấn tượng tốt cho bậc bề trên."
"Phiền chết em rồi..." Lý Tư Tri cười rồi lại vỗ anh một phát, "Chị chỉ là phiền mấy người bên ngoài, bọn họ cũng không phải họ hàng chính thức của Giang gia, đều là một vài râu rìa bên thông gia muốn dựa thế nhà họ Giang, Giang gia đều là người phúc hậu, những người kia mặt dày tự chạy đến, bác cả bọn họ