Biên tập: Lẩu
Nguyên đán vừa qua, nhiệt độ giảm mạnh, thời tiết càng lúc càng giá lạnh, lượng người đến xăm cũng không còn nhiều như khi trời ấm.
Mặc dù mùa đông mới là mùa thích hợp nhất để hình xăm lành, thế nhưng mùa đông quả thực là mùa ế hàng của xăm hình.
Lâm Vi Kính đến studio, hiếm khi thấy Thành Nham không xăm hình.
Anh ngồi trên ghế sô pha ngoài sảnh, bàn trà trước mặt trải một tờ giấy vẽ khổ lớn, phủ kín cả mặt bàn, Thành Nham đang cầm bút lông cúi người vẽ vời trên giấy.
Lâm Vi Kính không phát ra tiếng động, sợ quấy rầy Thành Nham.
Lúc tập trung làm việc Thành Nham luôn hơi cau mày.
Lâm Vi Kính đứng đó một lúc, Thành Nham bỗng nhấc mí mắt lên.
"Anh." Lâm Vi Kính cười toe toét.
Thành Nham đặt bút lông xuống, rút khăn giấy lau tay.
"Anh tiếp tục đi, không cần để ý đến em, em chỉ ghé qua thăm chút thôi."
"Mệt rồi, lát nữa vẽ tiếp." Thành Nham vô thức sờ thuốc trong túi, tay đút vào túi lại nhanh chóng dừng lại rồi rút ra.
"Sao tranh lớn thế?"
"Bản phác thảo của khách."
"Em nhớ lâu rồi anh không vẽ tranh bút lông."
Thành Nham cười: "Trả tiền nhiều."
Thành Nham là người mê tiền, cũng là kẻ hoang phí, kiếm được nhiều tiền mà cũng tiêu xài không chớp mắt.
"Trả bao nhiêu thế?" Lâm Vi Kính cười ngồi xuống bên cạnh anh, "Có thể để anh dành thời gian vẽ cái này."
Thành Nham liếc nhìn đồng hồ đeo tay, là giờ tan học.
"Em được nghỉ rồi à?" Thành Nham hỏi Lâm Vi Kính.
"Đúng vậy, hôm nay vừa mới thi xong môn cuối cùng."
"Thi xong rồi?"
Vậy thì chắc Giang Mộ Bình cũng được nghỉ rồi.
"Giáo sư Giang, thầy của em thì sao? Cậu ấy vẫn chưa tan tầm sao?"
"Chưa đâu, chắc là đang chấm bài thi ý, hôm qua thi môn của thầy ấy."
Chu Vũ đi ra từ phòng bên cạnh, trên mặt còn đeo khẩu trang, khách xăm xong theo sau cậu ta đi ra.
Chu Vũ tháo khẩu trang xuống, trên mặt có vết hằn do đeo khẩu trang, cậu ta nhìn Lâm Vi Kính, lịch sự mà hơi mỉm cười.
Lâm Vi Kính vốn đang xị mặt, nhưng sau khi vị khách phía sau Chu Vũ ló nửa khuôn mặt ra, nét mặt Lâm Vi Kính liền thay đổi.
"Đàn anh?" Vị khách kia ngạc nhiên, "Sao anh lại ở đây?"
Khách của Chu Vũ là đàn em của Lâm Vi Kính, chính là người đàn em từng nói Chu Vũ là bạn trai của y, và Lâm Vi Kính cũng đã nhiều lần nhìn thấy bóng dáng Chu Vũ và đàn em này đi cùng nhau ở trường học.
Lâm Vi Kính còn nhớ trước đây vô tình bắt gặp Chu Vũ ôm ôm ấp ấp với người đàn ông khác, lúc này nhìn thấy đàn em và Lâm Vi Kính đứng cùng nhau, không biết là nên tự lúng túng, hay là lúng túng thay bọn họ.
Chu Vũ hiển nhiên không biết ngọn nguồn trong đó, cậu ta có hơi ngỡ ngàng: "Anh Lâm, hai người quen nhau sao?"
Lâm Vi Kính gật đầu.
"Anh ấy là đàn anh cùng khoa của em." Đàn em nói.
Chu Vũ ồ một tiếng, đối mặt với Lâm Vi Kính, Lâm Vi Kính dời mắt, vẻ mặt thờ ơ.
"Đàn anh, anh cũng đến xăm hình à?" Đàn em hỏi Lâm Vi Kính.
"Không phải, anh trai anh là ông chủ của chỗ này."
"Thật á? Trên mạng rất nhiều người đề cử tiệm này, em ngưỡng mộ nên mới đến đó." Ánh mắt của đàn em dõi theo Chu Vũ đang rót nước trước bình đựng nước.
Lâm Vi Kính thầm nghĩ cậu là ngưỡng mộ chỗ này, hay là ngưỡng mộ người đây?
Chu Vũ tiễn đàn em ra cửa, hai người đứng ở cửa nói chuyện một lúc.
Thành Nham cầm bút lông vẽ tiếp, ánh mắt Lâm Vi Kính hướng ra cửa dừng lại một hồi, không vui nói: "Anh, sao anh lại coi vừa ý loại người như thế?"
"Hả?" Thành Nham ngẩng đầu lên, "Cái gì?"
Lâm Vi Kính cũng không giảm âm lượng: "Em biết trong hết thảy học viên mà anh dẫn dắt anh thích nhất là Chu Vũ, nhưng anh không cảm thấy nhân phẩm của cậu ta hơi có vấn đề sao?"
"Em..." Thành Nham có hơi mông lung, "Kết luận này từ đâu ra vậy?"
Lâm Vi Kính căm phẫn trào dâng: "Cậu ta khôn khéo, giỏi lấy lòng, anh xem đi lừa anh đến lục thân không nhận(*) rồi kia kìa."
(*) lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con
Thành Nham cười: "Lục thân không nhận? Nói tiếng người đi, nghe không hiểu em muốn nói gì."
Lâm Vi Kính ngữ điệu chua xót: "Ý của em là anh thân với cậu ta hơn em, em là em trai ruột của anh? Hay cậu ta là em trai ruột của anh?"
Trước đây Giang Mộ Bình đã thảo luận qua vấn đề này với Thành Nham, anh khiêm tốn nhận sai: "Là vấn đề của anh."
"Kệ chuyện này đi..." Lâm Vi Kính tiếp tục chủ đề vừa rồi, "Anh có biết người vừa nãy là bạn trai của Chu Vũ không?"
Thành Nham sững sờ, nhìn ra ngoài cửa, sau đó thu lại ánh mắt, nói: "Em nhầm rồi, Chu Vũ không có bạn trai."
"Sao anh biết? Cậu ta có bạn trai mà còn nói cho anh được hả?" Tai Lâm Vi Kính dần đỏ lên, "Với lại anh biết không, lúc trước em còn thấy cậu ta với người đàn ông khác ôm nhau đấy, không phải đàn em của em!"
"Ai?"
"Không biết, thấy ngay tại cửa của tiệm luôn, mặc âu phục, nhìn qua tuổi tác không nhỏ.
Anh nói xem con người cậu ta có phải có vấn đề hay không chứ? Vấn