Biên tập: Lẩu
"Dị ứng à?" Mẹ Giang đi tới, "Ăn phải cái gì rồi? Trong nhà có thuốc dị ứng không?"
Thành Nham có hơi ngượng ngùng: "Không sao ạ, lát nữa sẽ ổn thôi."
"Để mẹ xem nào." Mẹ Giang đi ra đằng sau Thành Nham để kiểm tra cổ của anh.
Đỏ một mảng lớn, nhưng không giống dị ứng.
Mẹ Giang cũng không ngốc, vừa đi vào đã thấy Giang Mộ Bình với Thành Nham đứng gần như vậy, đương nhiên có thể đoán được chút gì đó.
Xem ra có chút tiến triển.
Mẹ Giang cười trong lòng, ngoài mặt bình tĩnh, vỗ nhẹ hai cái vào gáy Thành Nham, làm như có thật nói: "Khá nặng đó con, cổ nóng thế này."
"Mẹ, thực sự không sao mà." Thành Nham tiến lên một bước, vội chạy trốn, động tác của anh có chút hoảng hốt, một bước này suýt nữa đã bước vào trong lồng ngực của Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình trực tiếp kéo anh đến cạnh mình, tránh được sự soi kĩ của mẹ Giang.
Mẹ Giang nhướng mắt nhìn Giang Mộ Bình, hơi giật mình: "Đổi kính khi nào thế?"
"Không đổi, đeo chơi thôi."
"Cũng nên đổi rồi, cái kính trước của con đã đeo biết bao nhiêu năm rồi còn gì.
Cái này không phải cũng rất đẹp sao?"
Bất kỳ sự thay đổi nào trong sinh hoạt của Giang Mộ Bình đều sẽ khiến mẹ Giang vui mừng, bà vẫn luôn cảm thấy Giang Mộ Bình là một người không có nhiệt độ, lần duy nhất bộc phát cảm xúc là khi tuyên bố mình thích đàn ông.
Đến cả khi nói thật về xu hướng tính dục, trông Giang Mộ Bình vẫn vân đạm phong khinh(*), nhưng mẹ Giang biết đó là lần đầu tiên hắn chân thành giãi bày bản thân.
(*) vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt, không màng đến điều gì khác
Khi đó Giang Mộ Bình vẫn còn nhỏ, mới ngoài đôi mươi, sắp sửa ra nước ngoài du học.
Hắn đột nhiên come out, làm cho ông Giang tưởng con trai ông không phải đi du học, mà là cuốn gói bỏ nhà theo trai.
Giang Mộ Bình không có bỏ nhà theo trai, nhưng vẫn trúng một cái tát của ông Giang một cách vững vàng.
Tức giận đương nhiên là phải đánh, huống chi Giang Mộ Bình đã chọn thời điểm không đúng lúc nhất để thú thật xu hướng tính dục của mình.
Năm đó dân phong(*) nào có được cởi mở như bây giờ, trong số họ hàng của nhà họ Giang cũng có một đứa nhỏ thích đàn ông, là anh họ của Giang Mộ Bình, bởi vì chuyện đó mà đứa nhỏ này ầm ĩ với gia đình rất nhiều lần.
Sau đó không biết trải qua chuyện gì mà y nhốt mình trong phòng ngủ, một mình âm thầm nuốt thuốc tự sát.
(*) dân phong: những phong tục và đạo đức của người dân
Khi đó người được đưa đến bệnh viện của ông Giang, ông đã trông thấy đứa bé kia trước khi qua đời.
Phong thanh truyền đến nhà họ Giang, Giang Mộ Bình đã come out ngay tại thời khắc mấu chốt này.
Thấm thoát đã hơn mười năm, hắn lại làm bọn họ trở tay không kịp, Giang Mộ Bình quyết định kết hôn cũng không hề báo trước y như lần bộc bạch tính hướng năm đó.
May mắn thay, lần này mang đến chính là kinh hỉ.
"Bức tranh ở cửa mua khi nào vậy? Treo lên trông ra dáng lắm."
"Là Thành Nham vẽ đấy." Giang Mộ Bình nói.
"Con vẽ à?" Mẹ Giang nhìn về phía Thành Nham, "Vẽ đẹp lắm."
Thành Nham nói: "Con vẽ ngẫu hứng thôi, trang trí nhà cửa."
"Được lắm đấy." Mẹ Giang nhìn lên, mới phát hiện bức tường sau TV treo một bức ảnh, nền tường không giống trước, đã được thiết kế lại, kết hợp ăn ý với bức ảnh đó.
Mẹ Giang kinh ngạc nhìn bức ảnh, lẩm bẩm nói: "Chết mất thôi..."
"Mộ Bình, đây là ảnh cưới của mấy đứa à?"
"Dạ."
"Con học hút thuốc từ khi nào hả? Để ba con thấy được bức ảnh này thì sao?"
"Con tạo dáng chụp ảnh thôi."
"Tạo dáng thì tạo dáng, con rửa to tấm nào chả được, cứ phải rửa tấm này à?"
"Tấm này đẹp mà."
Mẹ Giang trách cứ: "Đẹp thì đẹp chứ có nhà ai chụp ảnh cưới như thế đâu."
"Nhà chúng con ạ."
Mẹ Giang liếc hắn, sau đó quay đầu hỏi Thành Nham: "Còn ảnh nào nữa không? Cho mẹ xem nào, trước đó nói muốn xem mà vẫn luôn không có thời gian để sang đây."
"Có, để con đi lấy."
Mẹ Giang gọi anh lại: "Lát rồi xem, mấy con ăn cơm chưa?"
"Đang định ăn ạ."
Mẹ Giang đi theo họ vào phòng ăn, liếc nhìn nước canh nhạt nhẽo trên bàn, ghét bỏ nói: "Hôm nay là Mộ Bình làm cơm à? Cơm này ăn làm sao được, Tiểu Nham à, tội nghiệp con."
Giang Mộ Bình ngồi xuống, "Tự mình con ăn hơn mười năm rồi đấy."
"Ai mà sống như hòa thượng được như con, tự mình ăn mà không biết có ngon hay không à?"
Giang Mộ Bình cau mày: "Con không học được nấu ăn mà mẹ."
"Rất tốt, ít nhất là quen rồi." Thành Nham cười giải vây cho Giang Mộ Bình, chỉ là lời này khiến người ta không vui nổi.
Hôm nay mẹ Giang đem thêm đồ ăn đến cho bọn họ, còn mang theo rất nhiều món ăn kèm bà tự tay làm, lấy từ trong bình giữ ấm ra đặt lên bàn ăn.
Bày xong chén dĩa, mẹ Giang đứng lên, nói: "Mấy con ăn trước đi, mẹ đi toilet cái."
Giang Mộ Bình nhìn bóng lưng mẹ Giang rời đi, hỏi Thành Nham: "Chúng ta có nên đổi mật mã không?"
Thành Nham chưa phản ứng kịp: "Hả?"
"Mật mã khóa cửa."
"Không cần đâu, em sợ mẹ không vui, bà sẽ nghĩ nhiều."
Giang Mộ Bình im lặng chốc lát, thản nhiên hỏi: "Hôm nay là dị ứng, lần tới vẫn là dị ứng à?"
Thành Nham nhìn chằm chằm đồ ăn trên mâm, gắp rất tuỳ ý, hơi nhếch khoé miệng: "Em vốn dị ứng mà, tự anh nói anh là chất gây dị ứng còn gì."
Giang Mộ Bình cụp mắt, mỉm cười nói: "Anh cảm thấy hôm nay lão phu nhân hẳn là sang đây để kiểm phòng."
Thành Nham nhìn lên, ánh mắt vô tình cố ý rơi trên đôi môi của Giang Mộ Bình.
Mẹ Giang hình như đến kiểm phòng thật, vừa nãy suýt nữa đã bắt gặp một pha "kìm lòng không đậu" của bọn họ rồi.
Nãy chắc là Giang Mộ Bình muốn hôn anh nhỉ? Dù sao anh cũng rất muốn hôn Giang Mộ Bình.
Giang Mộ Bình đoán không sai, mẹ Giang thực sự đến để kiểm phòng.
Bà cụ rửa tay ở phòng vệ sinh xong liền đi tới cửa phòng ngủ dành cho khách, nhẹ nhàng mở cửa, để lộ một cái khe cửa rồi nhìn vào bên trong.
Thành Nham và Giang Mộ Bình ngủ chung giường chưa được bao lâu, đệm chăn của Giang Mộ trong phòng ngủ dành cho khách còn chưa kịp dọn dẹp.
Mẹ Giang hiểu lầm, tưởng đâu bọn họ vẫn còn ngủ riêng, vốn đang rất vui vẻ, nhưng giờ lại thất vọng rồi.
Có một số việc nói nhiều mất hay, bà cũng không muốn cứ càm ràm trước mặt hai đứa con: Phải ngủ chung, phải ngủ chung.
Dưa hái xanh không ngọt, thì ra vừa nãy những tưởng hai đứa nó có tiến triển đều là ảo giác của bà cả.
Mẹ Giang khẽ thở dài, đóng cửa phòng lại.
Trên bàn cơm mẹ Giang không để lộ ra sự khác lạ nào, bà không muốn can thiệp quá nhiều vào hôn nhân của Giang Mộ Bình.
Ăn cơm xong, Thành Nham đưa ảnh cưới cho bà xem, mẹ Giang chưa từng