Giang Mộ Bình không ngờ đến những lời này của Thành Nham, dù rằng việc Thành Nham hỏi vặn lại đã chỉ rất rõ người đó là hắn, thế nhưng hắn vẫn do dự mất một lúc.
Giang Mộ Bình và Thành Nham hồi cấp ba không tính là thân thiết, chỉ là bạn cùng lớp bình thường.
Năm đó Giang Mộ Bình là lớp trưởng nên phải tiếp xúc với anh nhiều hơn bất kỳ bạn học nào khác trong lớp, thế mà Thành Nham vẫn không thân thiện hơn với hắn.
Thành tích học tập của Thành Nham năm đó được xem là xuất sắc, nhất là khoa học tự nhiên, bất kể là kỳ thi lớn hay nhỏ, lần nào cũng đều có thể đứng trong top 3 của lớp.
Trí nhớ của Giang Mộ Bình không phải là quá tốt, hắn không nhớ rõ tên của rất nhiều bạn học cấp ba, vậy mà lại ấn tượng sâu sắc với Thành Nham, và một trong những lý do chính là thành tích nổi bật của anh.
Khi đó, tuy rằng Thành Nham có hơi lầm lì nhưng đúng thật là học rất giỏi, anh không nói chuyện với người khác, cho nên mang đến cho người cảm giác bướng bỉnh không chịu phục tùng.
Bao gồm cả Giang Mộ Bình năm đó cũng không được đối xử khác biệt.
Thành Nham lạnh nhạt với những bạn học khác ra sao, thì cũng sẽ lạnh nhạt với hắn y như vậy.
Vì vậy giờ đây Thành Nham bỗng nhiên nói như vậy, Giang Mộ Bình càng có lý do hoài nghi anh đang lấy lòng hắn.
Thế nhưng Giang Mộ Bình biết Thành Nham sẽ không nói dối để lấy lòng mình.
"Anh." Giang Mộ Bình đáp.
Thành Nham cười, thầm nghĩ nếu Giang Mộ Bình giả vờ không biết hoặc không biết thật, có lẽ còn có thể đùa anh ấy thêm một lát.
"Thật sao?" Giang Mộ Bình đột nhiên hỏi.
Thành Nham sững sờ, anh cho rằng Giang Mộ Bình sẽ không hề hoài nghi lời anh nói.
"Mười bảy tuổi em lớp 11, ngoài anh ra em còn có thể sùng bái ai đây..." Thành Nham tự dưng buồn cười, "Anh nghĩ trong lớp còn có ai có thể so sánh với anh sao?"
Lời này thật xuôi tai làm sao, đặc biệt là khi được nói ra từ miệng của Thành Nham.
Ba mươi năm qua Giang Mộ Bình được người ta tâng bốc quen rồi, đã miễn dịch với những lời khen đó từ lâu, nhưng được Thành Nham khen như thế, trong lòng không nhịn được càng tăng thêm một chút đắc ý.
Lúc về đến nhà, Triệu Tĩnh và dì đang dán câu đối tết ở cửa, dì nhìn thấy câu đối đỏ trong tay Thành Nham, hỏi: "Mấy đứa mua à? Nhiều quá đi, không có chỗ dán."
"Không phải mua..." Thành Nham nói, "Là giáo sư viết."
Nét mặt dì thay đổi, đi tới xem chữ trên câu đối đỏ, "Đây là do tiểu Giang tự viết hả? Viết đẹp ghê nơi!" Bà vội ra hiệu cho Triệu Tĩnh dừng lại, "Triệu Tĩnh đừng dán, dán cái của tiểu Giang nè, viết tay đẹp hơn mua nhiều."
Triệu Tĩnh cười nói: "May mà con chưa bôi keo."
Thành Nham đưa câu đối tết cho anh ta, Triệu Tĩnh nhận lấy ngắm nghía rồi không khỏi cảm thán: "Đúng là người có ăn học..."
Con gái học lớp sáu của Triệu Tĩnh từ trong nhà chạy ra, "Ba ơi, dán câu đối tết chưa? Có cần con phụ không ạ?"
"Con nhỏ xíu giúp được gì đâu." Triệu Tĩnh giới thiệu với Giang Mộ Bình, "Đây là con gái anh."
Triệu Tĩnh chỉ Thành Nham, nói với con gái của anh ta: "Đây là Thành Nham, chú họ của con, gọi chú họ đi."
Cô bé đỏ mặt gọi "chú họ", đôi mắt to nhìn chằm chằm Thành Nham không chớp mắt, "Chú họ ơi, chú đẹp trai quá."
Triệu Tĩnh cười xoa nhẹ đầu cô bé, "Sao trước giờ con chưa từng nói như vậy với cha?"
"Cha, cô giáo nói con nít không được nói dối." Cô bé tỏ ra trầm tư.
Triệu Tĩnh chậc tiếng: "Tiền lì xì năm nay dẹp nhé."
"Không được!" Cô nhóc cuống lên, "Cha đẹp trai nhất, cha đẹp trai nhất vũ trụ luôn ý."
Triệu Tĩnh cố tình không để ý tới cô bé, nghiêm mặt tằng hắng một cái, tiếp tục giới thiệu: "Đây là —— "
Anh ta nhìn Giang Mộ Bình rồi khựng lại, nhất thời không biết nên xưng hô người em rể này như thế nào với con gái, dù gì cũng không thể nói là thím họ được.
Triệu Tĩnh dừng lại một lát, nói: "Vị này là người yêu của chú họ con, con cũng gọi là chú ấy là chú họ."
Cô nhóc tỏ vẻ bối rối: "Người yêu?" Cô rối ren, "Cha, cha có nhầm không?"
Con gái của Triệu Tĩnh còn nhỏ, không có điện thoại di động, lúc thường cũng không thích xem tin tức, ít tiếp cận thông tin xã hội nên không biết về chính sách hợp pháp hoá hôn nhân đồng giới.
"Ba không nhầm..." Triệu Tĩnh kiên nhẫn giải thích, "Hiện tại kết hôn đồng giới là hợp pháp, có nghĩa là con trai không chỉ có thể kết hôn với con gái mà còn có thể kết hôn với con trai.
Tương tự, con gái có thể kết hôn với con trai, cũng có thể kết hôn với con gái."
Cô nhóc bị sốc: "Tại sao con trai lại muốn kết hôn với con trai ạ?"
Triệu Tĩnh xoa đầu cô bé: "Thích thì có thể kết hôn.
Giờ con còn nhỏ, sau này sẽ biết.
Không được vô lễ, mau gọi chú họ đi."
Cô nhóc ngoan ngoãn nhìn Giang Mộ Bình, nhỏ giọng gọi "Chú họ".
Giang Mộ Bình gật đầu: "Chào cháu."
Cô nhóc mím môi khẽ cười.
Triệu Tĩnh tiếp tục dán câu đối tết, đến lúc dán băng rôn thì anh ta với không tới, kiễng chân hồi lâu, trầy trật đỏ cả mặt.
Dì vỗ vào lưng anh ta, "Con để tiểu Giang làm đi, nó cao."
"À, con quên mất trong nhà còn một trụ cột." Triệu Tĩnh đưa băng rôn cho Giang Mộ Bình, "Em rể ăn gì mà cao thế, người ở chỗ mấy đứa đều cao thế hả?"
"Cũng được...!" Giang Mộ Bình nói, "Xấp xỉ với Giang Châu thôi."
"Vậy sao em lại cao thế? Em chắc phải cỡ một mét chín ha?"
Giang Mộ Bình thoa keo, dễ dàng dán băng rôn lên phần cửa trên cùng, nói: "Chắc do di truyền, cha em rất cao."
Dì kéo cánh tay Thành Nham, cười nói: "Tiểu Nham của chúng ta cũng cao mà đứng cạnh con lại thấp hơn rất nhiều."
Ở nông thôn không cấm đốt pháo, chạng vạng phía chân trời đã vang lên tiếng pháo rập rà rập rờn.
Nhà dì tuy ít người nhưng không khí cũng rất náo nhiệt.
Cả nhà cùng nhau bắt tay vào chuẩn bị bữa tối giao thừa, Thành Nham và Giang Mộ Bình muốn giúp đỡ nhưng bị từ chối.
"Mấy đứa là khách, nào có đạo lý để khách chuẩn bị cơm nước." Vợ của Triệu Tĩnh rất dịu dàng, chị đẩy Thành Nham và Giang Mộ Bình ra khỏi nhà bếp, cười nói: "Ra phòng khách nghỉ ngơi đi, lát nữa gọi mấy đứa ăn cơm."
Bọn họ không ra phòng khách, mà trở về