Mặc dù đèn trong quán tương đối mờ mịt, nhưng Thành Nham ở ngay trước mắt Giang Mộ Bình, ở khoảng cách gần như vậy hắn không đến nỗi không nhìn thấy rõ mặt anh.
Thành Nham có một đôi mắt đa tình, ngay cả khi đeo kính, đôi mắt của anh vẫn rất phong tình khi nhìn người khác.
Cặp kính trên mặt của Thành Nham càng giống như đồ trang sức, khi đeo kính vào anh cho người ta cảm giác anh là kiểu người ngả ngớn nhưng lại rất tinh anh, trên người cũng nhàn nhạt toát ra một chút phong trần.
Thành Nham cho rằng Giang Mộ Bình đeo kính rất gieo vạ cho người, nhưng Giang Mộ Bình cảm thấy anh càng hại người hơn một chút.
Không đến vài giây, Thành Nham tháo kính xuống, dùng sức chớp chớp mắt, "Có chút chóng mặt..."
"Giáo sư, anh cận bao nhiêu độ vậy?" Thành Nham hỏi Giang Mộ Bình.
"Mắt trái là 525, mắt phải là 500 (*)." Giang Mộ Bình đã đưa ra một con số rất chính xác.
(*) Ở Trung Quốc thì tỷ lệ 100 tương đương với 1 đi-ốp ở VN.
Giáo sư Giang cận 5,25 độ (mắt trái) và 5 độ (mắt phải).
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham cười: "Chẳng trách em đeo kính vào thì không nhìn thấy gì.
Nhưng mà không đeo kính thì không biết anh cận đến 500 như vậy."
Thành Nham lại đeo kính vào cho Giang Mộ Bình, lẩm bẩm: "Thật tiếc khi không mang theo cặp kính có dây kia đến."
Anh quay đầu lại và báo tên của một loại rượu cho người pha chế.
Loại rượu rất đắt, người pha chế liếc nhìn Hạ Tuyên, cười nói: "Hôm nay tính cho Hạ sư phụ sao?"
Hạ Tuyên gật đầu.
Tửu lượng của Giang Mộ Bình rất thấp, hắn uống rất chậm, động tác nhã nhặn, tư thế ngồi ngay ngắn, nhìn qua quá mức đoan trang, không hợp với bầu không khí lười biếng, ám muội của quán bar.
Có lẽ khí chất của hắn không hợp với không khí ở đây nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Giáo sư Giang được quá nhiều người nhớ đến, Thành Nham không vui lắm và đã muốn rời đi.
Vốn dĩ, anh không thường đến quán bar, anh chỉ thích uống rượu trong không gian yên tĩnh, vì vậy anh thường đến các quán rượu hơn là quán bar.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Rượu trong ly của Giang Mộ Bình đã cạn, hắn liếc sang ly của Thành Nham và nói: "Tôi muốn nếm thử của em."
"Rượu của em là rượu mạnh, không giống của anh, anh đừng uống say."
"Chỉ một miếng thôi."
Thành Nham bật cười: "Sao anh cứ như trẻ con vậy?"
Thành Nham đẩy ly rượu đến trước mặt của Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nhấp một ngụm, sau đó đặt xuống, hơi cau mày: "Có chút cay." Vừa nói, hắn vừa uống thêm một ngụm.
Thành Nham bật cười, chặn miệng ly: "Rượu này dư vị rất nặng, uống mấy ngụm anh sẽ say."
"Rất mạnh." Thành Nham bưng ly rượu lên, đặt môi lên vị trí Giang Mộ Bình vừa ngậm qua, nhấp một ngụm.
Hạ Tuyên không muốn thấy họ bán cơm cho chó nên quay sang nhìn màn biểu diễn trên sân khấu.
Người pha chế đột nhiên mang đến cho Giang Mộ Bình một ly rượu, màu rượu nhạt, màu sắc còn phân tầng.
Giang Mộ Bình nghi ngờ liếc gã một cái, nhân viên pha rượu liếc nhìn sang bên cạnh mỉm cười: "Người ở bàn bên cạnh mời ngài."
Thành Nham liếc nhìn sang bến đó, thời đại này thật sự không có bao nhiêu người muốn đào góc tường nhà người khác, người này vẫn nở nụ cười rạng rỡ thiên chân vô tà, tựa hồ như đơn giản là muốn mời Giang Mộ Bình uống một ly, không có ý tứ gì khác.
Người pha chế này cũng không có nhãn lực nhìn thấy, hoặc gã là thiển cận.
Thành Nham hừ lạnh một tiếng từ đáy lòng, cầm ly rượu lên, hỏi Giang Mộ Bình: "Giáo sư, em có thể chiếm tiện nghi này anh không? Em cũng muốn uống rượu này."
Giang Mộ Bình không nói gì, tựa cười như không cười nhìn anh.
Thành Nham cũng chỉ là ra vẻ hỏi một câu, anh nâng ly của mình lên, hướng về người đàn ông ở ghế dài bên cạnh, dùng khẩu hình miệng nói "Cảm ơn", sau đó nhấp một ngụm trong ly.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khóe miệng người đàn ông co giật một cách máy móc, duy trì phong thái mặt ngoài.
Giang Mộ Bình không để ý đến người đó, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào hầu kết đang trượt của Thành Nham.
Sau khi uống xong, Thành Nham hơi liếc qua bên kia, phát hiện người đó vẫn đang nhếch mép cười, nên thấp giọng mắng một câu "ngu ngốc".
Anh không nói những lời thô tục, theo bản năng ngẩng đầu lên liếc nhìn Giang Mộ Bình.
"Tại sao lại nhìn tôi thế này?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Sợ rằng giáo sư Giang không thể chấp nhận mấy lời chửi thề."
"Ở trong mắt em tôi là người soi mói như vậy à?"
Thành Nham bật cười: "Không phải...!Đây là phản xạ có điều kiện, ai bảo anh là giáo sư?"
Lúc này, chuông điện thoại di động của Hạ Tuyên vang lên, y trả lời điện thoại: "Làm sao vậy?"
"Ở studio không có ai, tôi đang ở quán bar."
Y báo một cái tên và cúp máy.
Hạ Tuyên nói: "Một lát nữa sẽ có người qua đây."
"Học trò của anh?" Thành Nham hỏi.
Hạ Tuyên ừ một tiếng.
Mới chốc lát mà Triệu Thanh Lượng đã đến, thẩy chìa khóa xe thể thao lên quầy bar ,quen cửa quen nẻo hỏi người pha chế một ly rượu.
"Anh uống rượu sao không gọi cho tôi." Triệu Thanh Lượng oán giận Hạ Tuyên, cậu liếc nhìn Thành Nham và Giang Mộ Bình, nhướng mày, "Xin chào."
Triệu Thanh Lượng liếc nhìn sân khấu, soi mói nói: "Trình độ này mà cũng có thể là ca sĩ." Cậu đụng vào cánh tay của Hạ Tuyên, thúc giục y lên sân khấu: "Sư phụ, anh lên hát đi, tôi đệm nhạc cho anh."
Triệu Thanh Lượng vốn tưởng rằng Hạ Tuyên sẽ từ chối, nhưng không ngờ y cầm ly rượu trầm mặc vài giây, dĩ nhiên lại đồng ý.
"Mặt trời mọc từ phía bắc à?" Triệu Thanh Lượng rời quầy bar, bước lên sân khấu và nói điều gì đó với ca sĩ lúc đó, người kia liếc nhìn về phía Hạ Tuyên, gật đầu rồi bước xuống sân khấu.
Triệu Thanh Lượng xoay người ngoắc ngoắc ngón tay về phía Hạ Tuyên, sau đó cậu cầm cây đàn guitar trên sân khấu rồi ngồi xuống ghế.
Hạ Tuyên bước đến giữa sân khấu, Triệu Thanh Lượng cầm cây đàn và điều chỉnh âm thanh.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Âm thanh của Hạ Tuyên rất trầm thấp, sau khi uống chút rượu lại có chút khàn, đó là giọng của một người đàn ông rất trưởng thành, y hát một bài tình ca có tiết tấu rất chậm, y ngồi trên chiếc ghế cao với vẻ mặt điềm tĩnh và phẳng lặng, giọng hát rất bình thản và trầm ấm.
Thành Nham đắm chìm trong tiếng hát của Hạ Tuyên, trong lòng của anh trở nên rất bình yên.
Tửu lượng của Giang Mộ Bình chịu không nổi, mới vừa uống một ít rượu của Thành Nham, hơi men đã bắt đầu dâng lên, đầu có chút choáng váng, hình ảnh của Hạ Tuyên trên sân khấu trong mắt hắn cũng trở nên mờ mịt.
Giang Mộ Bình đặt ly rượu xuống, hỏi người phục vụ cho một ly nước đá.
Hắn nới chiếc cúc áo sơ mi đầu tiên ra, hơi nóng dần dần trào lên từ cổ họng.
Hắn cảm thấy hơi say, mà ánh mắt của Thành Nham vẫn tập trung vào sân khấu mà không để ý đến hắn.
Triệu Thanh Lượng chơi một bài nhạc rồi để guitar xuống, quay lại quầy bar và tiếp tục uống rượu.
Có nghệ sĩ biểu diễn khác bước lên vị trí của đàn guitar, Hạ Tuyên chuẩn bị bước xuống thì khán giả vỗ tay nồng nhiệt, hò hét yêu cầu y hát thêm bài nữa, Hạ Tuyên không cưỡng lại được thịnh tình của nhiều người như vậy nên đã ngồi xuống một lần nữa và bắt đầu bài hát thứ hai.
"Sư phụ của tôi hát rất hay, đúng không?" Triệu Thanh Lượng uống một hớp, nói: "Lão nam nhân thật tình cảm."
"Trước đây tôi không phát hiện anh ta nuốt mic như vậy (*)." Thành Nham nói.
(*) Gốc là 麦霸: có nghĩa là người hát hay khi hát karaoke hoặc người chiếm giữ micrô.
Có hai nghĩa trong karaoke: thứ nhất là người hát karaoke hay, người có thể hát nhiều bài liên quan đến nhiều thể loại (trong trường hợp này là lời khen); thứ hai dùng để chỉ những người giành micro khi hát karaoke và bài nào cũng dám hát, bài nào không biết hát thì có thể tự biên tự diễn, đây là một thuật ngữ mang tính mỉa mai.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Triệu Thanh Lương nói: "Trước đây không có như vậy.
Mỗi lần chúng tôi đến KTV, tôi bảo anh ta hát thì anh ta sẽ không hát.
Hôm nay...có lẽ là tình huống đặc biệt."
"Đặc biệt như thế nào?"
"Vấn đề tình cảm." Triệu Thanh Lượng ý vị thâm trường kéo kéo khóe miệng.
Thành Nham rõ ràng: "Bạn học Hướng?"
"À,