Thành Nham nằm trong bồn tắm sửng sốt hồi lâu, anh vốn chỉ muốn nghe thấy Giang Mộ Bình thừa nhận hắn đang ghen với Hạ Tuyên, nhưng không ngờ lại nghe được lời này.
Anh im lặng hồi lâu, đột nhiên chìm vào trong bồn tắm, nửa khuôn mặt vùi dưới nước.
Giang Mộ Bình nâng mắt liếc anh một cái, phát hiện ánh mắt của anh vẫn kinh ngạc, giống như là sắp điên.
Giang Mộ Bình nghiêng người, thò tay xuống nước, sờ soạng từ cổ đến sau gáy của anh.
Thành Nham giật mình, phục hồi tinh thần, quay đầu nhìn Giang Mộ Bình.
Thành Nham ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, tóc hai bên thái dương ướt đẫm.
"Cổ lại đỏ rồi sao?" Giang Mộ Bình đưa tay sờ gáy anh.
Chóp mũi của Thành Nham còn đọng nước, khi nói chuyện giọt nước ở khóe môi còn nhẹ nhàng rung động: "Nguyên nhân dị nguyên ở đây, có thể không đỏ sao?"
Giang Mộ Bình mỉm cười, thu tay lại.
Bởi vì câu "thích" của hắn mà Thành Nham hơi choáng váng, anh lại giật mình, đột nhiên ngồi bật dậy khỏi bồn tắm, vừa rồi đã thẳng thắn với Giang Mộ Bình, quan hệ giữa hai người đã tiến thêm một bước dài, trước mặt Giang Mộ Bình, Thành Nham lại càng thêm tùy ý.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham bước ra khỏi bồn tắm, nước trên thân thể vẫn chảy ròng ròng, Giang Mộ Bình sửng sốt, vội vàng đứng lên đỡ anh: "Em làm sao vậy?"
Mặc dù phòng tắm tràn ngập khí nóng, nhiệt độ còn cao hơn bên ngoài, nhưng không mặc quần áo vẫn sẽ lạnh, chưa kể trên người Thành Nham còn dính nước.
"Em hơi chóng mặt." Thành Nham có chút đáng thương nhìn Giang Mộ Bình, muốn dựa vào trong lồng ngực hắn.
Thật là một đêm tuyệt vời, Thành Nham cảm thấy đời này mình sẽ không bao giờ quên.
Giang Mộ Bình chỉ mặc một chiếc áo thun lót mỏng, quần cũng là quần ở nhà, quần áo ướt đẫm mồ hôi, quần cũng bẩn, thân thể của Thành Nham lại trắng nõn, sạch sẽ, Giang Mộ Bình lo lắng quần áo trên người mình sẽ lại làm bẩn Thành Nham, nhưng lại sợ anh bị cảm lạnh, cuối cùng hắn vẫn ôm anh vào trong lòng.
"Không thấy trên người tôi rất bẩn sao?" Giang Mộ Bình trầm giọng hỏi.
Cái cằm ẩm ướt của Thành Nham xoa xoa bả vai của Giang Mộ Bình, nói: "Lát nữa lại tắm."
Quần áo của Giang Mộ Bình đều ướt sũng, Thành Nham như một đứa trẻ đổ thừa cho hắn.
Thật hiếm khi Thành Nham làm nũng, đối với chuyện này Giang Mộ Bình cũng không thể làm gì được.
Giang Mộ Bình nói: "Một lát nữa trời sẽ sáng."
"Vậy để tiết kiệm thời gian, anh có thể tắm cùng em."
Giang Mộ Bình không khỏi cười khẽ, "Sao uống rượu vào em lại không cần thể diện như vậy, lúc đầu mới gặp nhau còn rất hướng nội cơ mà?"
Thành Nham trả lời: "Lần đầu tiên gặp mặt anh cũng không có không đứng đắn như vậy."
Giang Mộ Bình sờ soạng bắp đùi của Thành Nham, thân thể Thành Nham liền run lên.
Vừa rồi khi Thành Nham bước ra khỏi bồn tắm, Giang Mộ Bình đã nhìn thấy hình xăm ở đùi trong của anh, thật ra lúc nãy ở trong phòng hắn cũng đã thấy, chẳng qua là hai người tình nồng đến nơi, Giang Mộ Bình không còn chút tinh lực nào để quan tâm đến hình xăm đó.
Hình xăm ở đùi của Thành Nham là một con mắt còn thiếu đuôi mắt, kỹ thuật trúc trắc, đường nét trông không được mượt mà.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
"Có phải hoa văn con mắt kia là của em không?"
"Anh nhìn ra rồi?"
Giang Mộ Bình ừ một tiếng, hỏi: "Tại sao lại xăm ở chỗ này?"
"Bởi vì chỉ có em mới có thể nhìn thấy nó." Thành Nham không thích xăm hình lên những bộ phận dễ thấy trên cơ thể.
Lúc đó anh tương đối trung nhị (*), anh đã tự tay vẽ một bản nháp đôi mắt của chính mình, và con mắt này chính là hình xăm đầu tiên trong đời của anh.
(*) Trung nhị: Chūnibyō (中二病) là một từ lóng xuất phát từ Nhật Bản, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì ở khoảng năm 2 của trung học Nhật Bản (tương đương lớp 8 ở Việt Nam).
Tại Việt Nam, chūnibyō đôi khi còn được gọi là "hội chứng tuổi dậy thì", "hội chứng tuổi teen" hay "hoang tưởng tuổi dậy thì".
Bộ dáng của Giang Mộ Bình trông không giống như đang say, dù có say thì tác dụng của rượu bây giờ cũng đã tiêu tan, nhưng hiện tại trông hắn như thể đã say quá mức, đột nhiên nói với Thành Nham một lời rất thô tục: "Lẳng lơ."
Thành Nham tưởng mình nghe lầm, anh sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình.
Lời thô tục của người nhăn văn nghe rất hăng hái, đặc biệt còn là từ miệng của Giang Mộ Bình.
"Xin lỗi." Giang Mộ Bình ra vẻ đạo mạo mà xin lỗi.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham vẫn rất hứng thú, không những không cảm thấy bị xúc phạm mà trong nội tâm còn đang suy nghĩ lung tung.
Anh không biết hai từ "lẳng lơ" mà Giang Mộ Bình nói là hình xăm của anh hay chính bản thân anh.
"Anh nói em hay là nói hình xăm?"
Giang Mộ Bình không muốn nói dối: "...Em và hình xăm."
Thành Nham khẽ cắn một cái trên mặt của hắn, trên mặt của Giang Mộ Bình không có thịt, anh lại dùng đầu lưỡi liếm liếm, "Không phải em chỉ muốn tự cho mình xem sao? Sao lại lẳng lơ?"
Giang Mộ Bình ôm eo anh, nghiêng đầu hôn lên môi anh, "Xăm ở chỗ này mà không lẳng lơ sao? Hiện tại tôi cũng nhìn thấy rồi."
Giang Mộ Bình ôm eo Thành Nham, trực tiếp ôm anh vào trong bồn tắm, "Đứng một lúc nữa sẽ cảm lạnh đấy.
Em tắm lại đi, tôi ra ngoài."
Giang Mộ Bình mở cửa đi ra ngoài, để lại cho Thành Nham một bóng lưng.
.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
.
Ngày thứ hai, một ngày trước khi Giang Mộ Bình và Thành Nham rời đi, họ đến thị trấn để mua một số đặc sản của địa phương, Giang Châu thực ra không có đặc sản gì, vì vậy đi dạo nửa ngày họ chỉ mua một số đồ lưu niệm tương đối thực dụng.
Tuy nhiên, dì của Thành Nham lại làm rất nhiều điểm tâm của địa phương, để mấy ngày cũng sẽ không bị hư, trước khi đi, dì gói cho họ rất nhiều, kêu họ mang về để hiếu kính cho ông bà thông gia.
Khi rời đi, Triệu Thanh Ngữ đưa cho một họ một đôi gấu bông bằng nỉ len do cô tự tay đan, một con là cừu nhỏ và con còn lại là sư tử nhỏ, đồ thủ công rất tinh xảo và vô cùng dễ thương.
Học kỳ sau Triệu Thanh Ngữ sẽ thi tốt nghiệp, Thành Nham không biết khi nào mình sẽ lại về đây, cho nên trước khi đi, anh nói với Triệu Thanh Ngữ: "Chúc em thuận lợi thi đậu Đại học."
Triệu Thanh Ngữ mím môi cười: "Vâng, em dự định thi vào trường đại học ở Bắc Thành, sau này có lẽ sẽ gặp lại anh ở Bắc Thành."
Thành Nham ừm một tiếng: "Em cứ việc học thi, đến lúc đó ăn ngủ anh đều bao hết."
Vẫn là Triệu Tĩnh đưa bọn họ tới sân bay, ngày bọn họ đến trời nắng đẹp, ngày bọn họ rời đi bầu không khí cũng rất tốt.
Thành Nham vẫn nhớ như in ngày anh rời Giang Châu nhiều năm trước, khi ấy trời có mưa phùn, đó là đặc trưng của mùa đông ở phương nam.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Trước khi lên máy bay, Thành Nham gửi tin nhắn cho Hạ Tuyên.
[Tôi đi đây, Tuyên ca.]
[Được, lên đường bình an.]
Thành Nham tắt điện thoại, bỏ vào túi, quay đầu nhìn Giang Mộ Bình, Giang Mộ Bình nghiêng đầu dựa vào trên ghế ngồi, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hai ngày nay hắn đều ngủ không ngon, vành mắt hiện ra quầng thâm nhàn nhạt.
Thành Nham đến gần, nhỏ giọng hỏi: "Anh có muốn đeo bịt mắt không?"
Giang Mộ Bình mở mí mắt, khàn giọng ừ một tiếng.
Giang Mộ Bình không giống Thành Nham, hắn làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, ngày nào cũng đảm bảo ngủ đủ giấc, đôi khi đi ngủ muộn một chút thì sẽ không đủ tinh thần.
Thành Nham đeo dây thun của bịt mắt lên tai của Giang Mộ Bình, kề sát vào tai hắn thì thầm: "Anh nhìn quầng thâm của anh này, người không biết còn tưởng mấy ngày nay anh và em làm chuyện gì nữa, không chịu nhận mình già là không được đâu giáo sư Giang.
"
Giang Mộ Bình mở mắt ra trước khi Thành Nham đeo bịt mắt cho hắn, "Sau khi về nhà em có thể thử xem, thử xem tôi có già không."
Nói xong, Giang Mộ Bình nhắm mắt lại, biểu tình như kiểu "ai cũng không yêu".
Những lời này thực sự tràn đầy mị lực nam tính, Thành Nham rất thích.
Anh giúp Giang Mộ Bình đeo bịt mắt, cúi người hôn lên môi hắn giống như hắn đã làm với anh khi hai người trên máy bay đến đây vậy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Đến Bắc Thành đã là buổi trưa, hai người liền gọi về nhà.
Tủ đồ của nhà họ ở tầng dưới của chung cư chất đống đồ chuyển phát nhanh, khi hai người bước vào, bảo an của tiểu khu đã cố ý nhắc nhở Thành Nham, bảo anh nhanh chóng nhận chuyển phát nhanh.
Thành Nham ở Giang Châu xa xôi cũng không quên mua đồ trên mạng, khi ở Giang Châu, anh đã chuyển mười nghìn tệ tiền mừng tuổi của Giang Mộ Bình cho mình vào thẻ ngân hàng.
Giang Mộ Bình bật cười: "Tiền mừng tuổi tôi đưa em có phải hết rồi không? "
"Em nào có hoang đàng như vậy." Thành Nham phủ nhận ngay lập tức, "Vẫn còn nguyên đấy."
Giang Mộ Bình bấm nút thang máy, "Năm mới mà chuyển phát nhanh vẫn làm việc sao?"
"Còn phải xem là công ty chuyển phát nhanh nào nữa." Thành Nham đẩy vali vào thang máy.
Giang Mộ Bình hiếm khi mua hàng trực tuyến, những chiếc tủ đồ dưới đại sảnh chung cư trước đây về cơ bản đều bỏ không.
Sau khi kết hôn với Thành Nham, công suất sử dụng của những chiếc tủ này đã tăng lên một cách tuyến tính.
Đã mấy ngày không về nhà, trong nhà có một mùi vị khác lạ, Thành Nham rất nhạy cảm với mùi hương, vừa bước vào nhà anh đã ngửi thấy, vội vàng ra ban công mở cửa sổ cho thông gió.
"Em xuống lầu lấy chuyển phát nhanh." Thành Nham nói rồi bước ra ngoài.
Giang Mộ Bình kéo tay anh, nói: "Để tôi đi cho."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sau khi Giang Mộ Bình rời đi, Thành Nham thu dọn nhà cửa một chút, vứt hoa héo ở trong bình, mở vali, lấy quần áo bẩn bỏ vào máy giặt.
Một lúc sau, chuông cửa vang lên.
Thành Nham bước đến cửa nhìn qua mắt mèo, ngoài cửa là ba của Giang Mộ Bình, trên tay ông còn cầm một bó hoa nhỏ.
Thành Nham mở cửa, gọi một tiếng, "Ba."
Cha Giang ừ một tiếng, thay dép lê bước vào nhà, đưa hoa cho Thành Nham.
Thành Nham nhận lấy, có chút nghi hoặc: "Sao đột nhiên ba lại mua hoa?"
"Quà ra mắt, không phải mua, mà là hái ở sân trước nhà.
Nghe mẹ con nói con thích hoa, ba liền hái cho con một ít cắm vào bình."
"Cảm ơn ba."
"Sao hôm nay ba lại đến đây ạ?"
Nếu Thành Nham nhớ không nhầm thì đây phải là lần đầu tiên Cha Giang đến nhà của bọn họ.
"Mẹ con nói hôm nay hai đứa về, hôm nay cũng vừa vặn là cuối tuần, bệnh viện không có chuyện gì, ba đến xem một lúc." Cha Giang đi tới phòng khách, hỏi Thành Nham: "Mộ Bình đâu?"
"Anh ấy xuống lầu lấy chuyển phát nhanh."
Thành Nham cầm hoa đi