Định Luật Nhím

Chương 3


trước sau

Buổi tối, Tiền Đường bắt đầu mưa, nước mưa bắn vào cửa sổ phát ra âm thanh tí tách, giữa căn phòng yên tĩnh, tiếng mưa lại càng thêm rõ ràng.

Cùng với cơn mưa mùa thu, Lê Diễn lại càng thấy sốt ruột, anh cập nhật xong chương mới, thả chuột ra, ngồi trên xe lăn quay một vòng trong phòng, cuối cùng đi đến ban công, châm một điếu thuốc.

Trên bệ cửa sổ đặt một chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, cửa sổ bằng thủy tinh để mở, chỉ kéo rèm cửa, máng xối rỉ nước, nước mưa dội lên lớp gạch men bên ngoài bệ cửa sổ bắn tung tóe vào trong, gạc tàn thuốc bị ướt, đầu lọc thuốc nằm ngổn ngang đầy ấp ở bên trong, bốc lên mùi khó ngửi.

Lê Diễn nhìn đăm đăm vào gạt tàn thuốc, cố sức nét kích động muốn đập nát nó, cuối cùng anh rít một ngụm thuốc, ấn thật mạnh đầu lọc vào trong gạt tàn để dập tắt thuốc.

Sốt ruột, sốt ruột không ngừng… cả về mặt tâm lý, sinh lý, dường như mỗi tế bào trong người anh đều đang đấu tranh, nhưng lại mãi không tìm được lối thoát, hoàn toàn bất lực, chỉ có thể chịu đựng.

Ngồi đã lâu rồi, eo của Lê Diễn cảm thấy nhức, di chuyển xe lăn đi vào phòng, lê thân mình lên giường, lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn weixin mà Trương Hữu Hâm gửi vào ba tiếng trước.

[Tam Kim* là đứa trẻ ngoan]: Anh Diễn, trời mưa rồi [biểu cảm bĩu môi, uất ức, buồn]

*Chữ Hâm (鑫) trong tên Trương Hữu Hâm là ba bộ Kim (金) ghép lại nên đặt là Tam Kim.

Lê Diễn trả lời cậu.

[Có một chú nhím]: Đã ngủ chưa?

Trương Hữu Hâm mau chóng trả lời.

[Tam Kim là đứa trẻ ngoan]: Vẫn chưa.

[Có một chú nhím]: Lưng còn đau không?

[Tam Kim là đứa trẻ ngoan]: Vãi, em đã cố để quên đi mà anh lại nhắc đến, em nằm lên giường rồi, còn anh?

[Có một chú nhím]: Giống vậy, có thể chịu đựng.

Trương Hữu Hâm cũng là người Tiền Đường, nhỏ hơn Lê Diễn ba tuổi, hai người quen nhau khi luyện tập phục hồi chức năng ở bệnh viện, coi như là anh em cùng chung hoạn nạn, mấy năm nay vẫn luôn giữ liên lạc.

Lúc Trương Hữu Hâm bị thương thì vẫn còn là học sinh cấp ba, sau khi nghỉ học một năm thì tham gia thi đại học, bây giờ đã là sinh viên năm ba. Không giống với Lê Diễn, tính cách cậu ấy khá là tươi sáng, có nhiều bạn bè, còn thường xuyên đi du lịch, hay đăng nhật ký sinh hoạt lên vòng bạn bè.

Từ khi xa rời cuộc sống trước kia, bạn bè của Lê Diễn chỉ còn một người duy nhất là Trương Hữu Hâm. Chỉ là, từ sau khi xuất viện, hai người đã không còn gặp mặt thêm lần nào nữa, chỉ nói chuyện qua weixin.

Mặc dù là ở cùng một thành phố, nhưng sáu tầng lầu ở tiểu khu đều phải leo thang bộ, đối với họ mà nói, chính là cách cả bầu trời.

Sau khi trò chuyện vài câu với Trương Hữu Hâm, Lê Diễn nhớ đến lời Thẩm Xuân Yến, tìm weixin của Châu Tiếu: [Thời trang nam MI&IM – Tiếu Tiếu]

Cô nói cô làm ở tầng ba trung tâm thương mại, chắc là làm nhân viên ở cửa hàng chuyên về quần áo nam.

Lê Diễn tìm ba tệp văn bản trong điện thoại mình, gửi từng cái một cho cô, ngoài ra không nói gì hết.

Sau khi tan ca Châu Tiếu quay về nhà trọ, nhà có bốn phòng ngủ, một phòng khách và hai nhà vệ sinh, Châu Tiếu ở một mình, tính luôn cả cô thì trong nhà có bảy đứa con gái.

Năm cô gái tranh nhà tắm, mỗi ngày đều hệt như đang đánh trận, Châu Tiếu dùng hết mọi cách để đi tắm, sau đó giặt quần áo, rồi mới về phòng nằm dài trên giường.

Cảm thấy rất mệt, đứng gần như cả ngày, chân mỗi đến nỗi đã hơi tê liệt, Châu Tiếu lấy điện thoại ra, định lướt bảng tin đề cử một tí rồi sẽ đi ngủ sớm.

Mở weixin, vừa nhìn đã thấy tin nhắn của [Có một chút nhím].

Dường như Lê Diễn lập tức quên hết mọi mệt mỏi, thuận tay đổi tên ghi nhớ của Lê Diễn, sau đó xem tin anh gửi.

Tin nhắn đã gửi từ hơn một tiếng trước. Anh không nói gì hết, chỉ quăng vào ba tệp văn bản, tệp văn bản đánh dấu “1”, “2”, “3”.

Châu Tiếu: “?”

Cô nhận tin nhắn, trả lời anh.

[Thời trang nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Anh Lê à, đây là gì thế?

Lê Diễn trả lời rất nhanh.

[Lê Diễn]: Đây là sách do tôi viết, cô dành thời gian đọc sơ đi, tôi nói với mẹ tôi cô là đọc gải của tôi, bà muốn gặp mặt cô.

Châu Tiếu: “!”

[Thời trang nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Quao! Anh còn biết viết sách hả?? Lợi hại thật!! [biểu cảm đỉnh]

[Lê Diễn]: Tổng cộng hơn bảy triệu chữ, cô xem sơ qua để biết nhân vật chính là được rồi.

Châu Tiếu: “…”

[Thời trang nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Vâng ạ!

[Lê Diễn]: Tối thứ bảy cô có rãnh không?

[Thời trang nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Rãnh!

[Lê Diễn]: Sáu giờ đến nhà tôi ăn cơm, có ba người, cô, tôi, mẹ tôi, không cần mua đồ đến.

[Thời trang nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Vâng ạ, đến lúc đó gặp mặt!

[Lê Diễn]: Tôi nói với mẹ cô và tôi yêu nhau qua mạng hai năm rồi, cô đừng để lộ.

[Thời trang nam MI&IM – Tiếu Tiếu]: Vâng ạ!

Lê Diễn không trả lời nữa, Châu Tiếu lập tức nhắn tin cho quản lý, xin được đổi ca. Vốn dĩ thứ bảy cô phải làm ca chiều, nhưng Lê Diễn đã gọi cô đến nhà ăn cơm, cô nhất định phải đi!

Châu Tiếu thức mấy đêm liền để xem ba tác phầm của Lê Diễn. Tất nhiên trong vòng ba, bốn ngày cô không thể xem hết, cô chỉ có thể lên mạng tra trên cách app đăng tải tiểu thuyết, muốn tìm thử xem có tóm tắt tiểu thuyết hoặc bình luận nào dài dài có thể tham khảo không.

Tìm kiếm mới phát hiện, Lê Diễn lấy tên tác giả là Tạc Nhật Sương Giáng (Tiết Sương Giáng vào ngày hôm qua), trang đăng tải là một website tập trung các nam đại thần. Những lúc Châu Tiếu rãnh rỗi cô cũng sẽ đọc tiểu thuyết, nhưng thường chỉ xem những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả nữ, những truyện bá đạo tổng tài, vương gia phúc hắc, đa số đều là xem bản lậu, không hiểu nhiều về những trang web của nam đại thần.

Tìm được chuyên mục của Tạc Nhật Sương Giáng, Châu Tiếu mém tí đã ngất xĩu rồi.

Lê Diễn đã viết truyện ba năm rồi, tổng cộng đã hoàn thành ba bộ truyện dài, bộ thứ tư vẫn đang trong quá trình đăng tải, cũng đã viết hơn một triệu chữ rồi. Truyện đã viết xong ngắn nhất cũng hơn một triệu chữ, dài nhất hơn ba triệu chữ, nhưng so sánh với tần suất cập nhật mười ngàn chữ một ngày như này, quả thật thành tích của anh có hơi ảm đạm.

Lượt lưu trữ lác đác, lượt bình luận lác đác, lượt đánh giá cũng lác đác…

Thật sự chỉ là một tác giả đầu đường xó chợ.

Châu Tiếu vỗ vỗ lên mặt mình, ép bản thân ghi nhớ tên nhân vật chính trong ba bộ tiểu thuyết.

“Dạ… Dạ cái gì?” Châu Tiếu tra những từ mình không biết, “Dạ Uy Nhuy? Nguyệt…”

Lại đi tra một hồi.

“Nguyệt Chỉ Uyển.”

Đặt tên gì mà khó nhận ra vậy, hay là muốn thể hiện mình là người học cao?

Châu Tiếu xem tóm tắt nội dung, gãi gãi đầu, hết sức lo lắng cho người chồng tương lai của mình, cũng không biết có phải do Lê Diễn ở nhà lâu quá không, đầu óc xuất hiện vấn đề, viết cái gì mà kỳ lạ, có thể nổi mới sợ.

Xế chiều ngày thứ bảy, trời lại đổ mưa, Châu Tiếu mua ít trái cây đến nhà Lê Diễn.

Mặc dù Lê Diễn kêu cô không cần mua đồ đến, nhưng lễ nghi cơ bản cô vẫn hiểu, phải gặp mặt mẹ anh đó! Sao mà đi tay không đến được?

Mưa rất lớn, khi cô lên đến tầng sáu, ống quần đã bị ướt nước mưa, cô gấp dù, giơ tay gõ cửa.

Thẩm Xuân Yến cũng đã đến, mở cửa nhìn thấy Châu Tiếu, bà đơ mất mấy giây.

Châu Tiếu cột tóc đuôi ngựa gọn gàng, mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu cà phê, phía dưới là một chiếc quần jeans, giày thể thao, gương mặt không trang điểm, nở nụ cười, là kiểu các cô gái trẻ sạch sẽ gọn gàng, trắng trẻo mịn màng, đáng yêu dễ thương.

Vẻ ngoài vượt xa dự kiến của Thẩm Xuân Yến!

Bà quay đầu nhìn lại đứa con trai đang ngồi trên xe lăn của mình, anh vẫn giữ bộ dạng lôi thôi lếch thếch, yêu ma quỷ quái đó, trước đó Thẩm Xuân Yến đã yếu ớt nhắc anh sửa soạn lại một chút, ít nhất cũng thay bộ đồ đi, nhưng anh không chịu, anh bảo mình và Châu Tiếu là bạn tâm giao, cô sẽ không để ý đến bề ngoài của anh đâu.

Lấy đâu ra tự tin đó vậy!

Thẩm Xuân Yến đánh giá Châu Tiếu, trong bụng nghĩ đến một câu: Bông hoa lài cắm trên đó đó.

“Cháu chào dì ạ, cháu là Châu Tiếu, Tiếu trong chữ Tiếu Bì (xinh đẹp) ạ.” Châu Tiếu đưa trái cây cho Thẩm Xuân Yến, ngay lúc đó cô còn hơi le lưỡi, cả người nhìn ngây thơ hồn nhiên, đừng trách Thẩm Xuân Yến cứ nhìn chằm chằm cô, ngay cả Lê Diễn ngồi trên xe lăng cũng ngơ ra rồi.

“Chào cháu chào cháu, mau vào, mau vào đi, hôm nay mưa lớn quá.” Lần đầu tiên Thẩm Xuân Yến gặp mặt bạn gái con do con trai dẫn về nhà, nhất thời không kịp chuẩn bị tình thần làm mẹ chồng, tay chân không biết phải để đâu, vừa cầm dù giúp Châu Tiếu, rót nước, lấy trái cây, vừa quan sát cô gái Châu Tiếu này.

Trong lòng còn biết bao cái nghĩ không thông, làm sao mà để ý đến Lê Diễn được?

Châu Tiếu vẫy vẫy tay với Lê Diễn: “Hi, A Diễn.”

Chữ “Diễn” thanh ba, bị cô kéo dài đến nỗi âm thanh bay lượn lòng vòng, Lê Diễn lạnh lùng nhìn cô, mở miệng đáp: “A Tiếu.”

Châu Tiếu: “…”

Nhân lúc Thẩm Xuân Yến đi vào phòng bếp, Châu Tiếu nhích sang thấp giọng nói với Lê Diễn: “Gọi tôi là Tiếu Tiếu, không thì gọi cả tên.”

Lê Diễn gật gật đầu, làm ổ trên xe lăn lướt điện thoại, không để ý đến cô.

Châu Tiếu phát hiện Lê Diễn đã gội đầu rồi, mái tóc bóng dầu lần trước đã trở nên bồng bềnh hơn, lúc nhích lại gần nói chuyện còn ngửi được mùi dầu gội đầu hương chanh, quần áo trên người thìn không đổi, vẫn là bộ đồ thể thao hàng tạp kém chất lượng, nhưng mà trong mắt Châu Tiếu, người này nhìn kiểu gì cũng thấy thuận mắt.

Lúc Thẩm Xuân Yến ra món, thì thấy Châu Tiếu đang ngồi trên ghế, đang nhìn Lê Diễn đến say mê. Tay Thẩm Xuân Yến run lên, nước canh sánh ra ngoài một ít, Châu Tiếu lập tức đứng dậy: “Dì ơi, để con phụ dì.”

Cô đi vào bếp với Thẩm Xuân Yến, thật ra đồ ăn đã nấu gần xong rồi, Thẩm Xuân Yến cũng muốn tìm cơ hội nói chuyện với Châu Tiếu, nên gòi Châu Tiếu đến giúp bà lấy chén đũa, dành thời gian hỏi cô: “Châu Tiếu, sao cháu và A Diễn quen nhau thế?”

Châu Tiếu cười mỉm đáp: “Dì ơi, dì gọi cháu là Tiếu Tiếu là được ạ, cháu là fan của A Diễn ạ, tất cả sách anh ấy viết cháu đều xem rồi, rất là thích ạ!”

Đối với lần gặp mặt này, Châu Tiếu đã chuẩn bị đầy đủ, những vấn đề có thể gặp phải cô đã viết ra và học thuộc lòng, lúc này trả lời vô cùng lưu loát.

“Thật sao?” Thẩm Xuân Yến cảm thấy hổ thẹn, “Mắt dì yếu rồi, không đọc được
mấy chữ nhỏ tí đó, sách của Thẩm Xuân Yến dì chưa từng đọc quyển nào cả, hóa ra nó được yêu thích vậy à?”

Mắt Châu Tiếu lấp lánh: “Đúng vậy ạ, cháu và anh ấy nói chuyện trên mạng đã lâu, cháu vẫn luôn muốn gặp mặt anh ấy! Anh ấy rất giỏi, cháu thật sự vô cùng sùng bái anh ấy!”

Thẩm Xuân Yến cẩn thận hỏi: “Vậy… trước đây cháu có biết tình hình sức khỏe của A Diễn không?”

Châu Tiếu gật gật đầu: “Biết ạ, anh ấy không có giấu cháu.”

Thẩm Xuân Yến thầm thở nhẹ một hơi, lại hỏi: “Vậy… vậy ba mẹ cháu biết chuyện này không? A Diễn nói hai đứa muốn kết hôn, kết hồn… làm gì đơn giản vậy, cũng phải để ba mẹ hai bên gặp nhau đã.”

Châu Tiếu nói: “Dì cứ yên tâm, chuyện này con có thể tự mình làm chủ. Con không có mẹ, tuổi ba con cũng đã lớn, quê lại ở xa, ông biết con có thể gả đến Tiền Đường là đã rất vui rồi, không có yêu cầu gì đâu ạ.”

Không chỉ không yêu cầu gì, mà còn phải bỏ ra năm mươi ngàn…

Thẩm Xuân Yến suy cho cùng vẫn không yên tâm: “Khi nào cháu gọi điện cho ba cháu, để dì nói chuyện với ông ấy, dù sao kết hôn cũng là chuyện lớn mà.”

Châu Tiếu mỉm cười gật đầu: “Vâng ạ vâng ạ, nhưng mà ba cháu không có điện thoại, điều kiện ở quê cháu không tốt, muốn gọi cho ông thì phải liên lạc nhờ người lớn trong thôn, đợi cháu hẹn xong rồi sẽ nói với dì ạ.”

“Vậy, cháu và A Diễn kết hôn, những thứ như hình cười này, hôn lễ này, vòng vàng này, sinh lễ nữa, cháu có yêu cầu gì không?

Thẩm Xuân Yến đã nghĩ rồi, những chuyện hôn nhân chớp nhoáng cũng chả hiếm gì, hiếm là có cô gái nhìn trúng Lê Diễn… nếu nói cô gái đó không có ý đồ gì, ch dù thế nào thì Thẩm Xuân Yến cũng không tin. Cho nên bà nói hết những chuyện có thể nghĩ đến, nếu như Châu Tiếu thật sự có đưa ra yêu cầu nào quá đáng, vậy bà nhất định sẽ không đồng ý, dù sao hộ khẩu cũng nằm trong tay bà, bà chả có gì phải sợ.

Nếu như yêu cầu mà Châu Tiếu đưa ra không cao… Thẩm Xuân Yến sẽ cân nhắc nghiêm túc một tí, dù sao thì Lê Diễn kiếm được vợ cũng chẳng dễ gì.

Xếp mấy mâm rượi, mua một cặp nhẫn, chụp hình cưới, Thẩm Xuân Yến đều có thể bỏ tiền lo, đây là giới hạn của bà.

Ai mà ngờ rằng, Châu Tiếu lắc đầu, nghiêm túc đáp: “Dì ơi, con và A Diễn đã thương lượng rồi, chúng con chỉ đăng ký kết hôn thôi.”

Thẩm Xuân Yến gấp gáp: “Là do A Diễn không đồng ý sao? Cháu đừng quan tâm đến nó, cháu nghĩ thế nào cứ nói với dì, dì sẽ nói với nó, làm sao để con gái người ta uất ức gả vào nhà được?”

“Không không không, không phải là ý của A Diễn, là ý của cháu.” Châu Tiếu binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, miệng nói nhanh như xe lửa chạy, “Kết hôn tốn kém quá, con và A Diễn chỉ muốn sau khi kết hôn sẽ cố gắng làm việc, dành tiền, sau này có thể mua nhà cho mình. Còn về hôn lễ, sau này điều kiện khá hơn, có thể làm bù.”

Thẩm Xuân Yến đơ ra một lúc lâu, cảm động đến sắp khóc rồi; ‘Tiếu Tiếu à, cháu thật sự là một cô gái thấu hiểu lòng người. Cháu yên tâm, cháu gã cho A Diễn nhà dì, nó nhất định sẽ đối xử với cháu thật tốt, sau này có con rồi, chỉ cần đi làm, dì sẽ chăm giúp hai đứa!”

Xe lửa trong miệng Châu Tiếu chạy hơi nhanh, buột miệng nói: “A Diễn vẫn sinh được con ạ?”

Thẩm Xuân Yến: “???”

Châu Tiếu phát hiện tình hình không đúng, lắp bắp nói: “Anh ấy… không phải anh ấy… bại liệt sao ạ?”

Dì Lưu không nói tường tận, chỉ nói chân của anh Lê đó không tốt, ngồi xe lăn, có lẽ cả dì Lưu cũng không rõ tình hình sức khỏe của Lê Diễn.

Ở quê Châu Tiếu có một anh bà con xa, mấy năm trước bị ngã từ mái nhà xuống lúc xây nhà, gãy xương cột sống, nửa thân dưới bại liệt. Bác sĩ nói anh không đi lại được nữa, hơn nữa cũng không thể sinh con, chưa đến hai năm, vợ anh đã ly hôn với anh. Châu Tiếu có ấn tượng với việc này, vẫn luôn cho rằng tình hình của Lê Diễn giống với anh bà con của mình.

Đột nhiên bên ngoài cửa sổ phòng bếp chớp một tia sấm, tiếp đó là một đợt đinh tai nhức óc.

Sấm rền vang dội…

“A Diễn!” Thẩm Xuân Yến không trả lười câu hỏi cảu cô mà đột nhiên kêu thành tiếng.

Châu Tiếu vừa quay đầu, đã thấy xe lăn của Lê Diễn dừng ngay cửa phòng bếp, cặp mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô.

Giọng anh âm trầm như những kẻ biến thái giết người hàng loạt: “Hai người nói gì trong đây? Không cho con nghe sao?”

Châu Tiếu nuốt một ngụm nước bọt.

“Không phải không phải, mẹ chỉ trò chuyện với Tiếu Tiếu thôi! Tiếu Tiếu cháu mau chóng ra ngoài đi, mình dì trong bếp là được rồi, cháu ra chơi với A Diễn đi.” Thẩm Xuân Yến nháy mắt với Châu Tiếu, Châu Tiếu đành ngoan ngoãn ra khỏi bếp.

Lê Diễn di chuyển xe lắn đến bên bàn ăn, lại quay trở về trạng thái cúi đầu rụt cổ lướt điện thoại, Châu Tiếu lặng lẽ ngồi lên ghế, một lúc sau, Lê Diễn không thèm ngẩng đầu hỏi: “Tôi nói với cô tôi bị bại liệt lúc nào?”

Châu Tiếu: “…”

“Trí tưởng tượng của cô phong phú thật đó.”

“Tôi …”Châu Tiếu càng đè thấp giọng hơn, “Có phải tôi làm lộ rồi không?”

“Tí nữa tôi sẽ giải thích.” Lê Diễn nâng mắt nhìn cô, giọng nói có phần lạnh lẽo, “Tôi không bị bại liệt, tôi không có chân.”

Anh gõ lên đùi của mình, vang lên tiếng “cộp cộp”, “Hai chân đều không còn nữa, chỉ còn lại một tí xíu thôi, hiểu chưa?”

Châu Tiếu cúi thấp đàu, ngón tay níu chặt vạt áo, các đốtt ngón tay đã trắng bệt, ngượng đến nỗi không thể hình dung được.

Ăn cơm thôi, Thẩm Xuân Yến làm rất nhiều món, ba người ngồi quanh bàn ăn.

Thẩm Xuân Yến cười haha bảo Châu Tiếu ăn nhều lên, Châu Tiếu cười thẹn thùng đáp lại.

Lê Diễn nhìn người con gái đối diện, đột nhiên mở miệng: “Châu Tiếu, xin lỗi em, có chuyện này anh gạt em.”

Toàn thân Thẩm Xuân Yến căng cứng, Châu Tiếu căng thẳng nhìn Lê Diễn, hỏi: “Chuyện gì thế?”

“Thật ra anh… không bị bại liệt, anh… anh bị cắt cụt chi.” Biểu cảm của Lê Diễn vô cùng đau khổ, mắt sâu mày rậm, cúi đầu níu chặt quần của mình, giọng nói trở nên nghẹn ngào, “Trước đây anh chỉ nói với em anh ngồi xe lăn, là sợ dọa em, mới gạt em thôi, xin em tha thứ cho anh.’

Châu Tiếu: “…”

Câu nói này không dễ đáp lời.

Động não, cô giả bộ vui sướng: “Thật, thật vậy sao? A Diễn! Ý anh là, anh có thể sinh con sao? Vậy thì tốt quá rồi!”

Thẩm Xuân Yến: “…”

Lê Diễn: “…”

Thẩm Xuân Yến run rẩy gắp thức ăn vào chén cho Châu Tiếu: “Ơi… Tiếu Tiếu, chắc chắn không phải do A Diễn muốn giấu cháu, coi như cháu nể mặt dì đừng trách nó. Cơ thể A Diễn không tốt, cháu đừng để ý, có thể chấp nhận nó, dì đã… đã…” Nói đến đây đã bắt đầu lau nước mắt.

Lê Diễn quét mắt nhìn bà, thầm nghĩ bữa cơm này đừng có giống như phỏng vấn ở học viện điện ảnh chứ? Người này thi diễn xuất với người kia, còn diễn nữa thì cả ba người bọn họ có thể debut luôn rồi đó.

Nếu so sánh thì, diễn xuất của Châu Tiếu vẫn còn hơi phô, Lê Diễn cảm thấy phản năng lực phản ứng tại hiện trường của cô còn không bằng mẹ anh.

Châu Tiếu đã nắm chặt tay Thẩm Xuân Yến, mắt đỏ lên nói: “Dì ơi, tất nhiên là con không trách A Diễn rồi, anh ấy cxung khổ tâm lắm mà! Cháu hứa với dì, về sống với anh ấy, cháu sẽ chăm sóc anh ấy cẩn thận, nuối cho anh ấy trắng trẻo mập mạp, đảm bảo không để dì lo lắng!”

Lê Diễn vuốt mặt, thật sự không thể xem nổi nữa, lạnh giọng nói: “Được rồi được rồi, ăn cơm.’

Kết thúc hoạt cảnh, ba người lặng lẽ ăn cơm.

Ăn được một lúc, Châu Tiếu lại không nhịn nổi, không ngừng tâng bốc, khen Thẩm Xuân Yến nấu ăn rất ngon, lại khen Lê Diễn viết văn vừa hay vừa logic, tiểu thuyết mà anh viết chỉ có trên trời không có dưới đất, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đoạt giải noben văn học.

Những câu thoại cực khổ chuẩn bị! Cuối cùng đã nói hết rồi!

Thẩm Xuân Yến không hiểu gì hết, cả gương mặt vui như nở hoa.

Lê Diễn lại cảm thấy Châu Tiếu đang chế giễu anh, ánh mắt càng ngày càng âm u, chỉ biết vùi đầu vào bát cơm, không thèm để ý đến hai người phụ nữ ấy nữa.

Lần đầu gặp mặt của mẹ chồng nàng dâu, kết thúc trong bầu không khí “vui vẻ hòa thuận”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện