Khương Minh Chi nghe Lộ Khiêm hỏi cô xong thì thấy một hiện thực “mỗi một hạt gạo trong nhà địa chủ không bao giờ miễn phí”, cứ như bị số phận siết sau gáy, ngoại trừ nghe theo thì không thể làm gì.
Lộ Khiêm ôm eo, bế cái người đang cảm thấy như bị túm sau gáy đi về phòng ngủ.
Ở thời khắc sống còn ấy, Khương Minh Chi vẫn chưa hết hi vọng, cố bám vào khung cửa.
Lộ Khiêm vô cùng kiên nhẫn, lật từng ngón tay trên khung cửa của người phụ nữ chưa chịu từ bỏ ra, sau đó anh đóng cửa lại.
...
Hôm sau Khương Minh Chi dậy vì đói bụng.
Bây giờ cô càng ngày càng nghi ngờ bát mì kia có phải âm mưu quỷ kế gì của Lộ Khiêm hay không, hay là ngay từ đầu anh đã không muốn cho cô ăn, chẳng phải chỉ ăn có một bát mì của anh thôi sao, lượng vận động lớn như thế, ăn chưa ấm bụng đã bị cô tiêu hóa hết rồi còn gì.
Khương Minh Chi ngủ dậy thì ngồi trên giường lướt vòng bạn bè, thấy trong vòng bạn bè có người cho em bé ra sưởi nắng, kháu khỉnh bụ bẫm đáng yêu lắm luôn.
Khương Minh Chi nhớ ra trước đó Lộ Khiêm từng bảo em gái anh cũng vừa sinh con, anh hỏi cô có muốn đi thăm không.
Cô gái bé nhỏ đáng thương bị anh trai xấu xa gả ra ngoài ngày trước cũng đã sinh em bé rồi.
Không biết tại sao, cứ ngồi nghĩ mãi Khương Minh Chi dần chuyển tầm mắt xuống bụng mình.
Với tần suất này, ngày nào Hàn Cần cũng lo lắng không phải không có lý.
Khương Minh Chi nhận ra mình đang nghĩ gì thì cả người căng cứng, cô nhanh chóng chấm dứt suy nghĩ nguy hiểm ấy, vội vã vươn mình xuống giường.
Nhưng quả thực Khương Minh Chi rất thích trẻ con, trước kia quay phim trong đoàn có mấy bé diễn viên đều rất thân thiết với cô, đứa nào đứa nấy đều gọi “chị Minh Chi”, thời thiếu nữ, khi mà chưa có ý định vào giới giải trí, Khương Minh Chi từng nghĩ mình hai mươi lăm tuổi là kết hôn sinh con rồi.
Sáng nay Hàn Cần gửi một thư mời cho Khương Minh Chi.
Trong chuyện của Khâu Minh Đức trước đó, ở ngoài mặt đều do tổng giám đốc của Truyền hình Quân Cảng - Lý Viễn đứng ra, Khương Minh Chi chưa từng đóng phim của Quân Cảng, trước kia cũng không có quan hệ qua lại gì với tổng giám đốc, sắp tới Lý Viễn tổ chức tiệc mừng sinh nhật bốn mươi tuổi, anh ta gửi thiệp mời cho Khương Minh Chi.
Mặc dù cô biết người phía sau tạo áp lực thật sự là Lộ Khiêm nhưng Khương Minh Chi vẫn vô cùng biết ơn Lý Viễn, người ta mừng sinh nhật bốn mươi đã chủ động gửi thiệp mời, cô không tham gia thì không hay cho lắm.
Khương Minh Chi lật sổ tay mua hàng tìm quà sinh nhật cho tổng giám đốc, bỗng nhớ ra Lộ thị có 49% cổ phần của Quân Cảng.
“Anh có đến tiệc sinh nhật của tổng giám đốc Lý không?” Khương Minh Chi hỏi Lộ Khiêm.
Lộ Khiêm nhìn Khương Minh Chi đang nghiêm túc lật sách: “Không chắc, rảnh sẽ đi.”
“Ờ.” Khương Minh Chi tiếp tục cúi đầu chọn quà, sau đó thầm than thở trong lòng đúng là người bận rộn.
Hiện giờ tổng doanh thu phòng vé trong nước cũng mấy chục tỷ, quy mô của một công ty phim đứng trước Lộ thị cũng chẳng đáng nhắc đến, Khương Minh Chi đoán chừng nếu không phải chuyện của cô thì Lộ Khiêm cũng chẳng muốn nhớ đến chuyện bọn họ có cổ phần ở Quân Cảng.
Tiệc sinh nhật của tổng giám đốc vào thứ Bảy, Khương Minh Chi chọn tới chọn lui cuối cùng cũng chọn được một cái đồng hồ đeo tay làm quà tặng.
Lúc mua đồng hồ, cô còn nghĩ thêm một lúc.
Tốt xấu gì cô và Lộ Khiêm cũng kết hôn được ba năm rồi, năm đó Lộ Khiêm vung tay một cái đã tặng cô một căn nhà, hình như cô chưa tặng Lộ Khiêm món đồ gì cả.
Khương Minh Chi tặng tổng giám đốc kiểu kinh điển không thể xảy ra sai sót, còn Lộ Khiêm, Khương Minh Chi lật qua lật lại cuốn sách, dừng mắt tại chiếc Patek Philippe Nautilus có mặt đồng hồ màu xanh đen.
Không kể đến kiểu này đắt nhất trong mẫu, thậm chí có thể nói cái này vô cùng “gần gũi với mọi người” trong mẫu này.
Khương Minh Chi muốn tặng nó cho Lộ Khiêm.
Tính cách của nhà tư bản Lộ Khiêm không chỉ được thể hiện khi anh mua lại bất cứ thứ gì anh thấy thích một cách xa xỉ, mà còn được thể hiện ra trong bộ sưu tập của anh.
Số đồng hồ anh sưu tầm riêng chắc chắn có thể mở một triển lãm cá nhân hoặc viện bảo tàng quy mô nhỏ, gồm có các loại đồ cổ và bản giới hạn quý hiếm, vì thế bây giờ bạn mà tặng một cái Graff* nạm đầy kim cương cho anh có khi anh cũng chỉ “Ồ” một tiếng chẳng chút dao động rồi tiện tay để nó qua một bên.
*Graff Diamonds là thương hiệu trang sức Anh Quốc được thành lập năm 1960 bởi Laurence Graff, đứng hàng đầu thế giới về chất lượng trang sức kim cương, là nơi tạo ra hàng loạt những viên kim cương đắt nhất thế giới.Khương Minh Chi vừa ý chiếc đồng hồ này là vì cô cũng có một cái cùng mẫu, nhưng là kiểu nữ tinh xảo hơn.
Bốn bỏ lên năm cũng coi như là đồ đôi?
Dù sao cũng là quà cô tặng, có thích hay không, đeo hay cất là chuyện của anh, Khương Minh Chi nghĩ vậy nên dứt khoát quẹt thẻ luôn.
...
Tối thứ Bảy, Khương Minh Chi gói quà xong xuôi thì xuất phát đến tiệc sinh nhật tổng giám đốc.
Bữa tiệc được đặt tại một khách sạn năm sao, tổ chức vô cùng riêng tư, không có quá nhiều khách mời, nhưng mỗi một vị khách đều có thân phận cao, gần như chẳng thua kém lễ trao giải tam kim, diễn viên lưu lượng hô mưa gọi gió ở bên ngoài như Khương Minh Chi hôm nay đến buổi tiệc này cũng chẳng đáng được chú ý gì lắm.
Còn Lộ Khiêm thì quả thực không có thời gian mà nể mặt tổng giám đốc đến tiệc sinh nhật này.
Hôm nay Khương Minh Chi mặc chiếc váy rất khiêm tốn, bộ váy đen đúng mực vừa phải kết hợp với mái tóc xoăn dài, chào hỏi với tổng giám đốc và vợ anh ta xong thì ra chỗ ngồi của khách mời, chạm mặt một tiền bối quen biết thì nói chuyện đôi ba câu.
Hiện trường ngoại trừ tổng giám đốc là người tổ chức sinh nhật thì ở đây không bao giờ thiếu người đến nịnh hót các ông tổng và đạo diễn trong giới, thường thì mục đích tiệc sinh nhật của người trưởng thành chẳng hề đơn thuần mà giống một cái lưới các mối quan hệ và trận địa danh lợi rắc rối phức tạp hơn.
Khương Minh Chi không muốn tham gia trò vui ấy, vì từ trước đến nay cô không dính líu gì đến phạm vi quan hệ của tổng giám đốc Quân Cảng, vì thế hôm nay không có nhiều người quen biết với cô, một mình cô uống hai ly rượu vang sủi vị không tệ, đột nhiên cô nghe thấy có người gọi cô ở phía sau: “Minh Chi.”
Khương Minh Chi quay người lại, Tô Ngạn đang giơ Champagne, mỉm cười đứng trước mặt cô.
Khương Minh Chi nhìn thấy Tô Ngạn thì lặng lẽ bĩu môi, sau đó ngoài cười nhưng trong không cười gọi một tiếng: “Anh Tô.”
Khương Minh Chi không quá ngạc nhiên khi thấy Tô Ngạn xuất hiện ở buổi tiệc sinh nhật này, có lẽ tổng giám đốc mời tới thật, cũng có thể là anh ta giành được thiệp mời.
Nhưng đôi lúc bạn nhìn thấy một người nào đó thì tâm trạng không tốt tẹo nào.
Nhạc công ở sảnh tròn đã tấu nhạc, khách mời bắt đầu tràn vào sàn nhảy, chính giữa là tổng giám đốc và vợ.
Tô Ngạn vươn tay với Khương Minh Chi: “Tôi có vinh hạnh mời em nhảy một bài không?”
Khương Minh Chi thản nhiên nhìn bàn tay Tô Ngạn: “Cái này mà truyền ra ngoài, anh không sợ cô Phí sẽ ghen sao?”
Gần đây scandal của Phí Âm và Tô Ngạn càng ngày càng mạnh, đồ đôi các kiều đều bị soi ra, có người còn nói từng thấy hai người cùng nhau đi mua sắm ở trung tâm thương mại, fan cp mừng muốn điên luôn, rõ ràng chỉ thiếu một cú sút vào gôn nữa thôi, vậy mà hai người họ vẫn không công khai chính thức.
Còn lâu Khương
Minh Chi mới tin hai người này vừa mắt đối phương thật, Tô Ngạn có thể cho Phí Âm những nguyên mà cô ta không giành được, việc đơn giản cần làm chính là bắt tay xào danh tiếng, không công khai là vì một khi công khai độ hot sẽ giảm ngay, đâu thể như bây giờ lúc nóng lúc lạnh, chỉ có dùng đồ giống nhau thôi cũng lên hot search một cách hợp tình hợp lý.
Tô Ngạn thấy Khương Minh Chi không nhận lời mời thì vỗ tay cái bốp rồi rụt tay lại.
“Tiểu Chi vẫn kiêu ngạo như thế.” Anh ta nhìn chằm chằm vào Khương Minh Chi mà nói.
Lúc trước Khương Minh Chi từ chối đề nghị phim giả tình thật của anh ta vô cùng dứt khoát, làm như không thấy mấy lần ám chỉ của anh ta, cho dù Khương Minh Chi không nói thẳng nhưng trong lòng Tô Ngạn có một loại cảm giác.
Đó là Khương Minh Chi không vừa mắt anh ta.
Từ ngày đầu tiên cô vào đoàn đóng phim, giơ tay nhấc chân thôi cũng biết không phải người bình thường, đứng trước đạo diễn danh tiếng nhường nào hay tiền bối địa vị cao ra sao vẫn luôn giữ đúng chừng mực, khác hoàn toàn với một số người mới non nớt bảo sao nghe vậy trong giới.
Đó là điều một người đàn ông từ nhỏ đến lớn luôn thuận buồm xuôi gió nhờ vẻ ngoài, được hầu hết người khác giới đối đãi tốt khó mà chấp nhận được, thậm chí lý do đối phương từ chối anh ta không phải cô không thích anh ta mà anh ta chẳng lọt nổi vào mắt cô.
Có thể thấy điều kiện gia đình của Khương Minh Chi rất tốt.
Sau đó khi anh ta thấy cô chiêu kiêu căng tự cao tự đại ấy đứng trên sân khấu bị hàng vạn người hô cút ra ngoài, vừa khóc vừa hát, trong lòng anh ta thấy vui vẻ khó mà diễn tả bằng lời.
Khương Minh Chi nghe Tô Ngạn bảo cô kiêu ngạo thì cười lạnh một tiếng: “Cũng có người này người kia.”
Nụ cười trên môi Tô Ngạn dần tắt: “Tiểu Chi kiêu ngạo như công chúa thế, không biết ai mới xứng với em đây.”
“Vị kia thế nào?” Anh ta đột nhiên giơ Champagne chỉ về một phía: “Xứng không?”
Khương Minh Chi nhíu mày, nhìn theo hướng Tô Ngạn chỉ, cô thấy tổng giám đốc và phu nhân tổng giám đốc đang đón tiếp Lộ Khiêm.
Thế mà Lộ Khiêm lại tới.
Ngay lúc này, khi người đàn ông đó xuất hiện tại đây, rất kỳ diệu cũng rất hợp với tình hình thực tế, mọi người xung quanh đều lấy anh làm tâm mà sáp dần lại, có người ở gần có người ở xa, dù vẫn đang nói chuyện cười đùa với bạn bè trước mặt nhưng khóe mắt vẫn nhìn về cái tâm ấy.
Lúc này tất cả mọi người ở hiện trường nhìn thấy Lộ Khiêm đều ngạc nhiên hệt như Khương Minh Chi, cậu hai Lộ thị Lộ Khiêm đến Bình Thành nhậm chức chưa xuất hiện công khai lần nào, vậy mà hôm nay lại có mặt trong tiệc sinh nhật của tổng giám đốc Quân Cảng.
Không ai không thầm cảm thán trong lòng rằng tối nay Lý Viễn đúng là nở mày nở mặt.
Lộ Khiêm quả thực không tầm thường, dù gương mặt giống bên ngoại hơn nhưng vẫn có phong thái vốn có của người nhà họ Lộ từ thế kỷ trước, chính là hào quang lâu đời mà quý giá, không qua ba đời thì không rèn lên được.
Tô Ngạn cười nhìn Khương Minh Chi vẫn cứ nhíu lông mày, nghiêm túc nhìn về phía Lộ Khiêm.
“Không biết vị đó có đủ tư cách trong mắt cô Khương không? Có xứng nhảy với quý cô đây một bài không?”
Giọng điệu Tô Ngạn nói ra câu này có thể nói là châm chọc.
Ở đây có ai không biết Lộ Khiêm là ai, tư bản cỏn con của Khương Minh Chi cũng chỉ có thể ngang ngược trong giới giải trí, dù gia đình có chút vốn làm ăn kinh doanh gì đó nhưng đụng tới Lộ Khiêm thì nhà cô cũng chỉ là giun dế trong mắt anh.
Khoảng thời gian trước Lộ Khiêm gửi cho cánh truyền thông một thông báo nói rõ anh và Phí Âm không có quan hệ gì hết, chuyện ấy vẫn còn sờ sờ trước mắt, dường như có thể thấy rõ sự chán ghét của anh về lời đồn thổi trong bản thông báo ấy, có thể thấy rõ rằng cậu hai Lộ thị vô cùng coi thường diễn viên giới giải trí, ngay cả viết tên cạnh nhau cũng cảm thấy đó là một loại sỉ nhục.
Thậm chí không riêng gì diễn viên, bao nhiêu năm qua, dù truyền thông đưa tin hay tin tức trong ngành, không có bất cứ người phụ nữ nào ở cạnh Lộ Khiêm, Herbert hunters đụng phải vách tường mà lòng như tro tàn.
Tô Ngạn nhìn đôi mắt hồ ly câu hồn đoạt phách người ta của Khương Minh Chi, đã lâu vậy rồi mà trong một giây nào đó, khi thấy con người này và gương mặt này trái tim anh ta vẫn ngứa ngáy.
Nhưng anh ta muốn thấy dáng vẻ nhếch nhác khi gương mặt kiêu ngạo ấy rơi xuống vũng bùn hơn, giống bữa tiệc tối ở ba năm trước vậy.
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm rồi quay đầu lại, thấy vẻ mặt mỉa mai và u ám của Tô Ngạn ở bên cạnh.
“Nếu là anh ấy thì cũng được.” Khương Minh Chi cười trả lời câu hỏi vừa rồi của Tô Ngạn.
Tô Ngạn nghe Khương Minh Chi nói vậy thì hơi sững sờ, sau đó nhếch khóe môi: “Tiểu Chi vẫn luôn rất can đảm và tự tin.”
Anh ta thấy phản ứng này của Khương Minh Chi thì nghĩ có lẽ cô không biết Lộ Khiêm là ai. Dù sao thì cậu hai nhà họ Lộ không hay xuất đầu lộ diện, bức ảnh gần nhất mà truyền thông đưa ra cũng từ mấy năm trước rồi.
Tô Ngạn: “Nếu Tiểu Chi thấy được, chi bằng qua chào hỏi làm quen xem sao?”
Khương Minh Chi liếc Tô Ngạn, gật đầu dứt khoát: “Được thôi.”
Cô nói xong thì đi thẳng về hướng Lộ Khiêm.
Tô Ngạn hơi ngạc nhiên khi thấy Khương Minh Chi đột nhiên dứt khoát như thế, thậm chí anh ta còn chưa nói khích gì, nhưng anh ta lại thoải mái ngay, chăm chú nhìn bóng lưng Khương Minh Chi, nụ cười dần nở trên môi.
Tiếp theo có thể nhìn thấy gì đây?
Dẫu sao những người ở đây không ai không biết Khương Minh Chi.
Dưới tầm mắt mọi người, diễn viên lưu lượng đang nổi muốn ké fame cậu chủ nhà họ Lộ nhưng bị vả mặt vô cùng thê thảm, hoặc nếu như trong phim thì trực tiếp bị bảo vệ lôi đi trở thành trò cười.
Sau đó anh ta nhìn thấy Khương Minh Chi xuyên qua đám người, từng bước tới gần Lộ Khiêm.
Anh ta không nghe thấy bên đó nói gì, chỉ thấy Khương Minh Chi quay lưng về phía anh ta, Lộ Khiêm ở đối diện, trên mặt anh không hề có chút không vui hay phiền chán gì hết.
Tiếp đó, Lộ Khiêm đưa Champagne cho phục vụ, vươn tay ra với thiếu nữ trước mặt.
Phép lịch sự xã giao vô cùng đơn giản, mời quý cô đây nhảy một bài.
Khương Minh Chi được Lộ Khiêm dắt tay xoay người lại, mỉm cười với anh ta.
Ly Champagne trong tay Tô Ngạn rơi xuống đất cộp một tiếng.