Khương Minh Chi xấu hổ mãi mới hỏi được một câu, nhận được câu hỏi ngược lại thì ngỡ ngàng ngẩng đầu lên.
Lúc này nhà tư bản đang mỉm cười như gió xuân hiu hiu, nhưng Khương Minh Chi lại ngửi thấy mùi nhất định phải có được từ nụ cười ấy.
Cô thấy hình như lớp vỏ ngụy trang của cô đã bị chọc thủng, bị nhìn thấy rõ rành rành.
Anh biết cô thích anh.
Mặt Khương Minh Chi bỗng chốc ửng đỏ, đặt đũa xuống vênh mặt lên, ngồi thẳng xuống đùi anh.
Cô cảm thấy bây giờ mình là một kẻ đáng thương bị nhà tư bản xấu xa lừa dối tình cảm: “Thế thì sao?”
Khương Minh Chi hầm hừ nói: “Em thấy anh không chỉ dụ dỗ thân thể của tiên nữ mà còn lừa gạt tình cảm của cô ấy, giờ em hối hận rồi, em tỉnh ngộ rồi, ngày mai chúng ta đi ly hôn.”
Lộ Khiêm thuận thế ôm eo Khương Minh Chi, đan mười ngón tay sau lưng cô.
“Anh nói rồi mà, trừ phi một trong hai vợ chồng có người vi phạm pháp luật nghiêm trọng phải chịu tội, hoặc là gặp phải thiên tai không thể dự tính trước mà chỉ còn một người còn sống, các thứ khác đều không phải lý do để ly hôn.”
Khương Minh Chi: “Không được! Em mặc kệ, em muốn ly hôn! Anh thế này là lừa cưới, anh lừa gạt tình cảm của em!”
Lộ Khiêm siết tay lại kéo Khương Minh Chi dán lên người anh: “Nào có.”
Khương Minh Chi chống tay trước ngực Lộ Khiêm, Lộ Khiêm nói: “Ngoại trừ bà Lộ ra, ai có thể khiến anh hai giờ sáng dậy nấu mì chứ?”
Khương Minh Chi bĩu môi: “Anh chỉ đang bỏ chút công sức lấy lòng em thôi, đừng tưởng em không biết, anh đối tốt với em là vì muốn làm chuyện kia thôi, anh chỉ muốn làm chuyện vợ chồng với em.”
Lộ Khiêm nghe xong cười: “Cái đó chẳng phải là minh chứng tốt nhất cho việc anh thích bà Lộ nhường nào sao?”
Anh hôn lên gò má trắng mịn của Khương Minh Chi, trước khi cô quýnh lên thì chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Không chỉ có chút xíu, ngài Lộ rất thích bà Lộ.”
Khương Minh Chi rúc đầu vào ngực Lộ Khiêm, cuối cùng cũng nghe thấy lời bày tỏ của anh, ý cười trên mặt không thể giấu được.
Cô cảm nhận được ngón tay Lộ Khiêm khẽ khàng vuốt eo cô, lúc mạnh lúc nhẹ khiến cô hơi ngứa.
Lúc này Khương Minh Chi mới phát hiện vị trí ngồi của mình hơi gần quá mức, cô vội vàng đứng lên: “Em còn chưa ăn mì nữa.”
Khương Minh Chi quay lại cái ghế vừa nãy cô ngồi, bưng bát mì lên, đưa ra đánh giá khiến anh không thể kiêu căng: “Vị không tệ.”
...
Phỏng vấn riêng cho tuần san nhân vật lên lịch vào tuần sau.
Phỏng vấn riêng này được lên kế hoạch từ sớm rồi, fan của Khương Minh Chi biết tin hôm nay có phỏng vấn riêng thì ai cũng khua chiêng gõ trống mong chờ.
#Hoan nghênh chờ mong chương trình “Cuộc sống mẹ góa con côi của nữ minh tinh” mùa hai vừa thương vừa cười vỡ bụng#
Khương Minh Chi nhìn thấy chủ đề mà fan spam trên quảng trường của cô thì mặt như ông cụ xem điện thoại trên tàu điện ngầm vậy.
Mấy cái đứa này toàn fan giả, thấy cô ế chỏng trơ mà lại vui thế à!
Bây giờ còn lâu cô mới ế nhé, cô có chồng!
Khương Minh Chi chia sẻ mấy bài Weibo cười nhạo cô ế vào trong nhóm phòng làm việc:
[Fan giả, tất cả đều là một đám fan giả!]
[Thấy em độc thân mà lại cười phớ lớ như thế.]
[Em phải công khai với chồng em cho bọn họ ghen tỵ chết luôn.]
Mao Mao: [Oa~~~]
[Công khai thật ạ? Mắt lấp lánh sao chờ mong.jpg]
[Đôi vợ chồng xã hội chủ nghĩa của chúng ta ngọt nhất lun!]
Khương Minh Chi: [?]
Cô không hiểu cụm từ “vợ chồng xã hội chủ nghĩa”.
Hàn Cần: [Khương Minh Chi em bình tĩnh.]
[Đương nhiên nếu bây giờ em sẵn sàng quỳ ở cửa nhà em xưng tội rồi thì coi như chị chưa nói gì.]
Khương Minh Chi nói cho sướng miệng xong lại phồng má bĩu môi.
Được rồi, bây giờ cô vẫn chưa quỳ trước cửa nhận tội đâu.
Hàn Cần gửi tin nhắn riêng cho Khương Minh Chi: [Em bàn bạc với Lộ Khiêm xong chưa.]
[Không đúng, em vẫn chưa nói cho cậu ấy biết à.]
Một giây trước Khương Minh Chi còn đang giận dỗi trong nhóm chat phòng làm việc, giây sau thấy hai tin nhắn Hàn Cần gửi cho mình thì bỗng ủ rũ.
Giống năm ngoái, phỏng vấn riêng sẽ tới quay ở nhà cô, quay lại một số cảnh sinh hoạt hàng ngày không đi đóng phim của cô.
Năm ngoái bảo tới quay thì quay luôn, Khương Minh Chi thể hiện ra mặt chân thật nhất của mình, nhưng còn năm nay, nhà cô có thêm một người đàn ông...
So sánh thiệt hơn, dựa theo nguyên tắc thông thường thì bây giờ chưa phải lúc thích hợp để Lộ Khiêm xuất hiện.
Nữ minh tinh yêu đương không có vấn đề gì hết nhưng chưa kết hôn mà ở chung, còn công khai thì không hay cho lắm.
Hơn nữa Khương Minh Chi biết Lộ Khiêm không thích phỏng vấn, gần đây cánh truyền thông vẫn dùng tấm ảnh mờ ảo của người đàn ông ấy từ mấy năm trước, anh cũng không thích xuất hiện trước công chúng.
Khương Minh Chi thử đề nghị: [Hay là bây giờ đi thuê nhà cho em làm giả một căn?]
Hàn Cần: [...]
[Em nghĩ hay nhỉ.]
Chương trình mùa năm ngoái nổi được, treo trên hot search suốt ba ngày chủ yếu là vì trạng thái ở nhà một mình của Khương Minh Chi quá chân thực, chân thực đến đáng yêu, dáng vẻ vừa trạch vừa ế, còn kiên cường rất hút fan.
Mọi người thấy nữ minh tình bình thường trên tivi, thảm đỏ lồng lộn phát sáng như thế mà khi ở nhà cũng giống hệt các cô gái bình thường khác, không có bạn trai, từ sáng đến tối cứ ở nhà, lò vi sóng không xoay thì dùng sức đập cho nó hai phát, ống nước hỏng thì xắn tay áo tự sửa.
Hàn Cần muốn Khương Minh Chi vẫn giữ được sự chân thực ấy như trước chứ không phải đi thuê một căn nhà trưng bày rồi diễn chương trình thực tế.
Năm ngoái nhà Khương Minh Chi công khai trên chương trình rồi nên không thể thay đổi, vậy thì phải đổi...
Khương Minh Chi không ngờ quay đi quay lại cuối cùng vẫn phải đến đoạn bảo Lộ Khiêm dọn ra ngoài hai ngày.
Hàn Cần gửi meme “Xông lên” qua: [Cho đủ lợi ích, việc này sẽ xong ngay.]
Khương Minh Chi: [?]
Cô vô cùng hoài nghi lời Hàn Cần chứa hàm ý sâu xa gì đó.
Quả nhiên một giây sau Hàn Cần: [Khuôn mặt nhỏ biến vàng.jpg]
...
Tối nay Lộ Khiêm tăng ca, về khá muộn.
Ban ngày Khương Minh Chi ra ngoài dạo phố, túi lớn túi nhỏ đặt hết ở phòng thay đồ.
Hôm nay cô lượn ở khu đồ nam cả ngày, nhân viên hướng dẫn mua hàng cho cô đều nhìn cô với biểu cảm đầy lời muốn nói.
Nhất là khi cô chọn số đo, báo cân nặng, chiều cao không hề giống mua vóc người của một bậc cha chú bình thường.
May mà chị bán hàng đã được đào tạo nghiêm ngặt, suốt
cả hành trình đều phục vụ chu đáo, giúp Khương Minh Chi chọn mỗi một thứ đồ đều rất tỉ mỉ, cuối cùng lúc quẹt thẻ, nụ cười trên mặt cô ấy càng hòa đồng thân thiện.
Lộ Khiêm về đến nhà thì Khương Minh Chi đã tắm xong, cô mặc đồ ngủ ngồi ở sofa xem tivi.
Khương Minh Chi đang buồn chán bấm điều khiển đổi kênh, nghe thấy tiếng động ở cửa lập tức tuột xuống sofa chạy ra.
Lộ Khiêm vừa vào cửa đã thấy Khương Minh Chi chạy về phía mình, cô thả tóc xuống, không trang điểm, mặc váy ngủ màu hồng nhạt để lộ xương quai xanh tinh tế và đôi chân thon mảnh, cả người như con hồ ly nhỏ được trang sức nhã nhặn bao bọc.
“Chồng ơi.” Khương Minh Chi ôm cánh tay Lộ Khiêm, cong chân lên.
“Chồng ăn tối chưa?” Cô nghiêng đầu hỏi.
Lộ Khiêm nhíu mày trước sự nhiệt tình đột xuất của Khương Minh Chi, đáp lời: “Anh ăn rồi.”
“Em biết ngay là anh ăn rồi mà.” Khương Minh Chi cười ngọt ngào, “Em cũng ăn rồi, hôm nay em ra ngoài dạo phố mua rất nhiều quà cho anh, anh có muốn xem không?”
Khương Minh Chi nói hết câu thì kéo cánh tay Lộ Khiêm đi vào phòng thay đồ.
Quần áo của Lộ Khiêm, nhất là lễ phục hầu như đều được đặt làm riêng thủ công, Khương Minh Chi chỉ mua mấy kiểu áo sơ mi, áo bành tô mặc bình thường và mấy đồ phối kèm như caravat, kẹp caravat, khuy măng sét cài tay áo...
Các hộp cam đen to nhỏ chất thành một đống.
Tối nay ở cổ tay Lộ Khiêm còn đeo đồng hồ Nautilus Khương Minh Chi tặng.
Anh nhìn lướt qua các hộp trên đất, sau đó nhìn sang Khương Minh Chi vẫn luôn thân mật nhìn anh.
“Có chuyện gì?” Anh nói thẳng.
Nụ cười trên mặt Khương Minh Chi hơi cứng lại.
Không hổ là nhà tư bản xấu xa, nhanh thế đã nhận ra cô đang yên ổn lại lấy lòng, chắc chắn có mưu đồ gì đó.
Khương Minh Chi vẫn tỏ ra hơi rụt rè, vươn tay vén tóc ra sau tai, nhón mũi chân lên: “Ai da, có chuyện gì được chứ, em đi dạo phố thấy mấy thứ này hợp với anh nên mua thôi, không được hả?”
Lộ Khiêm: “Nếu em không nói thì anh không đồng ý đâu.”
Khương Minh Chi: “...”
Cô bèn nói thẳng: “Tuần sau em quay tuần san nhân vật, phỏng vấn riêng, phải đồng thời quay chương trình, anh biết đó.”
Lộ Khiêm: “Ừ.”
Khương Minh Chi: “Nhóm chương trình muốn tới nhà quay cuộc sống hằng ngày của em, quay từ sáng tới tối lận.”
“Vì thế...” Khương Minh Chi ngẩng đầu lên chớp mắt nhìn Lộ Khiêm, “Em thì không sao hết, chắc anh không muốn xuất hiện trên ống kính nhỉ?”
Lộ Khiêm gật đầu, đăm chiêu: “Vậy là muốn anh dọn ra ngoài?”
Khương Minh Chi mỉm cười: “Không lâu đâu, chỉ hai ngày thôi, em đặt khách sạn cho anh luôn rồi!”
Lộ Khiêm nhìn lướt qua đống hộp quà trên đất lần nữa: “Những thứ này là bồi thường?”
Khương Minh Chi: “Chỉ là quà thôi!”
Cô cầm một hộp màu cam lên, nhắc lại: “Em đi dạo phố thấy đồ hợp với anh nên mua cho anh, không được sao?”
Trong cái hộp ấy là kẹp caravat, Khương Minh Chi cầm lên cài vào caravat của Lộ Khiêm, cảm thấy mắt nhìn của cô không tệ, rất hợp với anh.
Khương Minh Chi bắt đầu dắt Lộ Khiêm đi quanh phòng thay đồ đập hộp.
Từ kẹp caravat đến caravat, rồi lại mở áo sơ mi và áo khoác bành tô, Khương Minh Chi thấy cái nào mình mua cũng rất hợp với anh.
Nhưng cũng phải nói là dáng người Lộ Khiêm đẹp, hệt như cái móc treo đồ, treo gì lên cũng gánh được.
Cuối cùng đống hộp to nhỏ các loại cũng được mở ra hết, Lộ Khiêm cầm cái caravat cuối cùng lên, lại nhìn một đống vỏ hộp trên đất, tất cả đều là đồ mua cho anh.
Khương Minh Chi đứng trước mặt anh: “Thế nào? Thích không?”
“Chỗ này em chọn lâu lắm đó.”
Lộ Khiêm bỏ caravat vào ngăn tủ: “Em không mua gì cho mình hả?”
Nhưng có vẻ anh chỉ hỏi vậy thôi, Khương Minh Chi chưa trả lời anh đã nói tiếp: “Bà Lộ lại xả thân vì người vậy sao?”
Khương Minh Chi nhớ ra Lộ Khiêm vẫn chưa đồng ý yêu cầu của cô, giờ mở hết quà rồi, cô nhón chân lên ôm cổ Lộ Khiêm, dán lên người anh: “Ừ.”
Hai tay Lộ Khiêm khoát bên eo Khương Minh Chi, eo cô rất nhỏ, hai tay anh gần như có thể ôm chặt được.
Anh nhìn vào đôi mắt hồ ly hệt như yêu tinh của Khương Minh Chi, ngửi thấy mùi hương trầm nhàn nhạt trên người cô.
Khương Minh Chi giơ tay lên khiến cổ tay áo ngủ rộng rãi tuột xuống để lộ cánh tay trắng trẻo mảnh mai.
Mắt Lộ Khiêm rất sâu: “Nếu anh không đồng ý thì sao?”
“Có tặng anh mấy đồ kia nữa không?”
Khương Minh Chi: “Tặng anh mà.”
Cô nghe Lộ Khiêm không đồng ý thì hơi bĩu môi: “Quà là quà, chẳng qua thấy hợp với anh nên mua thôi, ai lại tặng rồi còn đòi.”
Lộ Khiêm mỉm cười.
Khương Minh Chi thấy Lộ Khiêm không đồng ý lại còn cười, ấm ức nói: “Nhưng anh không có bồi thường nữa!”
Lộ Khiêm: “Bồi thường?”
Không phải đống đồ này à?
Khương Minh Chi nhìn Lộ Khiêm.
Ai nói hôm nay cô ra ngoài không mua đồ gì cho mình, cô có mua đó.
Khương Minh Chi buông tay xuống, nhìn áo ngủ hồng nhạt trên người mình, đột nhiên cởi th4t lưng bên hông ra.
Váy ngủ khẽ khàng mở rộng.
Khương Minh Chi quay mặt nhìn sang chỗ khác, không dám nhìn lên người mình, vừa giận vừa xấu hổ nói: “Vốn dĩ bồi thường cho anh là cái này cơ.”
Cô mặc một bộ ren màu đen.