“Tôi chưa từng gặp loại đàn ông ấy bao giờ! Cả đời tôi chưa từng gặp người đàn ông cạn lời như thế!”
“Có mấy đồng tiền rởm là ghê gớm lắm à, vẻ ngoài đẹp trai thì ghê gớm lắm sao, tưởng mình là Oreo ai cũng muốn chấm* chắc!”
*Chấm: là oreo chấm sữa ấy, nghĩa khác là tán tỉnh.
Khương Minh Chi quăng cái bút kẻ mắt khiến mình bị lem đi rồi vào cửa hàng tiện lợi mua nước tẩy trang, dùng bông tẩy trang lau đỏ cả mắt.
Vì lệch múi giờ, lúc này Tống Tinh mới ngủ dậy, ngáp một cái, mới sáng ra đã phải nghe Khương Minh Chi cằn nhằn phỉ nhổ qua điện thoại.
“Nhưng không phải lúc đầu bà muốn tán anh ta thật hả?” Cô ấy vừa vò tóc vừa mơ màng nói.
Khương Minh Chi: “...”
“...?”
“Thế mà bà lại nói giúp anh ta, bà không giúp tôi mà lại đi giúp một người đàn ông thối tha chẳng quen biết gì, còn đối xử cay nghiệt với bạn thân bà?”
“Người phụ nữ kia, tình hữu nghị giữa tôi và bà chấm dứt từ đây.”
Lúc này Tống Tinh mới tỉnh táo, nhận ra mình nói sai, mong ước muốn sống tăng cao, vội đổi giọng: “Vãi chưởng, tôi không có ý đó.”
“Ý tôi là người đàn ông đó chớ nên tự tin như thế, trong túi có mấy đồng bạc mà kiêu căng lên tận trời, công chúa nhỏ nhà họ Khương thèm gì mấy đồng bạc lẻ ấy của anh ta, đúng không?”
“Người như thế nên tới Đồng Nhân* khám mắt mới phải, nữ minh tinh nhìn anh ta thêm mấy lần là vinh hạnh của anh ta, thế mà anh ta còn kênh kiệu, đến lúc đó hối hận thì ai mà thèm để ý anh ta nữa, đúng là điển hình của kẻ có mắt mà không thấy Thái Sơn, thiếu mấy đòn của xã hội chủ nghĩa.”
*Đồng Nhân: Bệnh viện nổi tiếng chuyên về mắt.
Không cần biết nói có lý hay không, cuối cùng Khương Minh Chi cũng hài lòng “Ừ” một tiếng.
Nhờ phúc của quý ngài tên Herbert kia, Khương Minh Chi mất hết hứng thú tiếp tục trải nghiệm tiếp cuộc sống về đêm xa hoa đồi trụy của Las Vegas.
Sự thật chứng minh, khi một người bước vào giai đoạn thủy nghịch thì nên yên lặng chờ đợi chứ không phải bạn chuyển tới nơi khác là gặp may được, cũng không phải may mắn mà bạn muốn nói đến là đến.
Khương Minh Chi cúp cuộc gọi với Tống Tinh, đứng trước đài phun nước Bellagio.
Trước tám giờ tối, đài phun nước Bellagio cứ nửa tiếng phun một lần, có vẻ cô đến đúng lúc đài phun nước bắt đầu biểu diễn, cột nước nhảy múa thay đổi cao thấp theo âm nhạc, không khí bắn lên hơi nước ẩm ướt lành lạnh.
Du khách chụp ảnh check in, trong đó có một cặp đôi có vẻ vừa từ giáo đường về, cô dâu và chú rể mặc áo váy cưới giản dị cầm hoa cưới, lúc hai người chụp ảnh thu hoạch được vô số nụ cười thiện ý và lời chúc phúc của người qua đường.
Ở Las Vegas, kết hôn chỉ là một việc nhỏ vừa đơn giản vừa lãng mạn.
Khương Minh Chi cảm nhận được một chút không khí kết hôn ở thành phố này, cô chăm chú nhìn cặp vợ chồng son ngọt ngào ấy, không biết tại sao lại đột nhiên nhớ tới người đàn ông lạnh lùng nhắc nhở cô kẻ mắt bị lem ở quán bar.
Cô khẽ chửi thầm, rời khỏi đài phun nước về khách sạn, cũng giống như lúc sáng, muốn về tới phòng khách sạn thì bắt buộc phải đi qua sòng bạc, đây là chiêu trò thường thấy nhất mà mỗi một khách sạn ở Las Vegas dụ dỗ du khách vào chơi bạc.
Sòng bạc lúc gần tối huyên náo ồn ào, du khách đến từ khắp nơi trên thế giới vây quanh khắp các bàn và máy đánh bạc.
Khoảng thời gian này, có không ít du khách đứng ở quầy lễ tân làm thủ tục check-in, có cả nhóm du khách có gương mặt châu Á xách hành lý giơ cái cờ nhỏ lên cao.
Lúc này, thang máy chẳng hề yên tĩnh, có hơi ồn ào.
Một nhóm có thể thấy là vừa check-in xong đang tụ tập với nhau đứng chờ thang máy, trông bọn họ bình quân khoảng tầm bốn mươi tuổi trở lên, lúc chờ thang máy còn không quên chụp ảnh, nói chuyện phiếm.
Một mình Khương Minh Chi đứng ở cửa thang máy, hơi cúi đầu, cảm nhận được những người kia lén lút nhìn mình, nghe thấy tiếng nói chuyện xì xào.
“Ôi ôi ôi, mọi người nhìn xem cô gái đó có giống Khương Minh Chi không?”
“Á giống thật đó.”
“Là Khương Minh Chi mà, giống y như đúc.”
“Sao cô ấy lại tới đây nhỉ, có nên ra xin chụp ảnh chung với ký tên không nhỉ?”
“Muốn chụp ảnh chung, ký tên gì chứ, người phụ nữ không biết xấu hổ như thế, chắc chắn bây giờ chạy ra nước ngoài đi thuê phòng với người khác đó.”
“Đúng vậy, trước kia Tiểu Tô đối xử với cô ta tốt như thế, đúng là mắt bị mù mà, làm tôi đau lòng chết đi được.”
“Nghe nói nữ minh tinh như bọn họ đều bị đạo diễn dùng quy tắc ngầm gì đó, chậc chậc, tưởng ở nước ngoài là có thể phóng túng buông thả à.”
Âm thanh xì xào bàn tán khó nghe, những ngón tay chỉ trỏ gần như sắp chọc vào tấm lưng gầy yếu của cô gái.
Khương Minh Chi mím chặt môi, bàn tay nắm chặt lại thành quả đấm.
Bây giờ cô mới hiểu bản thân cô vốn tưởng rằng đi nơi khác chỉ là một phương thức lừa mình dối người, dù cô đi tới bất cứ đâu trên thế giới đều không trốn thoát được.
Bộ “Duyên Hoa” thực sự rất nổi tiếng, nổi đến mức các bác gái trung niên trong đoàn du lịch quốc tế ai cũng xem, xác thực từng yêu thích nam chính và nữ chính trong mối tình thắm thiết nghiệt ngã.
Khi một ngón tay sắp chọc vào lưng mình, Khương Minh Chi đột nhiên quay người.
Cô xoay người đột ngột, mấy người vẫn đang chỉ trỏ dồn dập lùi về sau một bước, dường như không ngờ cô lại đột nhiên quay qua, đối mặt thẳng với tất cả mọi người.
Lúc nhận ra Khương Minh Chi vốn đang cúi đầu im lặng không nói gì lại quay qua đối diện với bọn họ, tiếng xì xào ngưng hẳn.
Khương Minh Chi nhìn những ánh mắt tránh né kia.
“Tôi là Khương Minh Chi, cảm ơn mọi người đã xem phim của tôi, rất vinh hạnh.” Cô nói.
Trả lời cô là vài tiếng cười lúng túng.
“Diễn cũng ổn đấy.”
Khương Minh Chi không cười: “Nhưng tôi vẫn muốn giải thích rõ lại về chuyện tôi từng làm sáng tỏ rất nhiều lần, tôi và Tô Ngạn chỉ là đồng nghiệp, người trong ảnh cùng đi vào khách sạn là anh họ tôi, tôi đóng phim vô cùng trong sạch, ngoài ra bất cứ chuyện gì cũng có thể bị coi là phỉ báng, nếu mọi người có gì không hài lòng về tôi, nếu đã gặp được người thật ngoài đời thì có thể thảo luận thẳng với tôi về chân tướng sự việc.”
Mấy người kia đều ngượng ngùng, đúng lúc có hai thang máy đến cùng lúc, bọn họ bèn chen vào như ong vỡ tổ.
Nhóm khách du lịch lập tức chiếm đầy thang máy.
Mặc dù cuối cùng còn dư lại một vị trí trống nhưng Khương Minh Chi không có ý định bước vào.
Thang máy đi mất.
Khương Minh Chi nhìn mũi tên biểu thị đi lên ở trước mặt mình, dường như cuối cùng xung quanh cũng yên tĩnh lại, nhưng mấy lời chỉ trỏ nói này nọ vẫn cứ đọng lại trong không khí.
Sắc mặt cô ngày càng sầm xuống, dùng mu bàn tay dụi mắt, bỗng nhiên muốn chuyển qua chỗ khác.
Cô không muốn ở cùng một khách sạn với mấy người này, thậm chí cũng có thể là cùng một tầng.
Các khách sạn lớn ở đây cách nhau không xa lắm, Khương Minh Chi đổi sang khách sạn khác, kéo vali đứng trước quầy lễ tân, nhân viên phục vụ tóc vàng tiếc nuối nói với cô rằng cô đến muộn, tối nay phòng của bọn họ được đặt kín rồi.
Khương Minh Chi: “Thật sự không còn cái nào luôn sao?”
Lễ tân đánh giá khách hàng nữ xinh đẹp đứng trước mặt, kiểm tra lại hệ thống một lần nữa, mỉm cười nói: “Thật ra còn một căn loft, không biết cô có chấp nhận không?”
Phần lớn khách sạn ở Las Vegas ngoài những căn phòng bình thường đón khách du lịch, còn có một số phòng riêng không mở cho người ngoài, villa dùng để đặc biệt tiếp đón khách hàng lớn trong nội bộ, so với villa thì còn phòng kém hơn một bậc, gọi là loft. Khách sạn thường cung cấp những căn loft này cho bạn bè hoặc cấp dưới của khách giàu có ở phòng villa, lúc có phòng trống thì thỉnh thoảng sẽ để khách bên ngoài đặt trước.
Khương Minh Chi cúi đầu nhìn giá, suy nghĩ hai giây, quẹt thẻ.
Villa và loft đều ở vị trí phía trong có tính riêng tư tốt nhất trong khách sạn, mỗi phòng bất kể thời tiết đều có một quản gia riêng để sai việc, Khương Minh Chi được quản gia dẫn về phòng mình, nhìn hàng cây xanh biết ở vườn hoa bên ngoài hành lang, hít sâu một hơi, tâm trạng bỗng được thả lỏng.
Anti-fan chỉ trỏ nói xấu, anh giai răng trắng một cách tự nhiên, và cả quý ngài Herbert mắt cao hơn đầu sớm muộn gì cũng bị trời phạt, tất cả đều bị cô quăng lại ở khách sạn cũ.
Số tiền hôm nay đáng lắm!
Quản gia săn sóc ấn mở thang máy cho cô.
Tiếc là niềm vui thích của Khương Minh Chi không kéo dài quá lâu.
Vì khi cửa thang máy mở ra, cô nhìn thấy người mà cô tự cho rằng đã bị cô vứt bỏ lại ở khách sạn cũ đột nhiên xuất hiện ở khách sạn này.
Thang máy rất rộng, thậm chí quản gia còn vươn tay nói “Mời” với Khương Minh Chi.
Khương Minh Chi nhìn người đàn ông trong thang máy.
Một ngày tình cờ gặp nhau ba lần, đổi chỗ khác rồi mà vẫn không tránh được, duyên phận đẹp đẽ cỡ nào đây chứ. Nếu đổi lại là người khác, có khi cô sẽ cho rằng đây là ý của ông trời.
Lộ Khiêm cũng nhận ra người phụ nữ xuất hiện trước mặt anh lần thứ ba trong ngày hôm nay.
Anh nghĩ có lẽ sau anh thì cô đã câu được con cá khác, con cá này
là một tên ngu ngốc có điều kiện kinh tế khá khẩm ở villa hoặc loft, nhưng gã ta cũng có thể là một con hồ ly khôn khéo, biết thời biết thế, chiếu hết ngược lại, dù sao đối mặt với kẻ lừa đảo xinh đẹp nhường này, người đẹp dâng tới tận cửa, ai mà không muốn.
*Chiếu hết trong cờ vua: Vua đang bị chiếu và người chơi không thể tìm được một nước đi hợp lệ hóa giải nước chiếu, ván đấu kết thúc với thắng lợi cho người thực hiện nước chiếu. (Wikipedia)
Khương Minh Chi mặt không cảm xúc, cô vốn định đổi sang thang máy khác nhưng khi ngẩng đầu lên lại bắt gặp sự trào phúng bên khóe môi của người đàn ông này.
Giống như lúc chiều, đối diện với lời mời vui tươi ngọt ngào của cô, anh đứng dậy trưng ra vẻ mặt tinh tướng “Chiêu trò này của cô tôi một ngày đập chết ba trăm”.
Chỉ trong nháy mắt, cảm giác càng nghĩ càng ấm ức bỗng vụt lên, chiếm cứ cả cơ thể.
Rốt cuộc anh có gì mà kiêu ngạo chứ, khắp Las Vegas đâu đâu cũng có người giàu, ở villa thì có gì ghê gớm, cô từng gặp rất nhiều thương nhân giàu có, có cả người giống bác cả cô, rõ ràng càng ngồi ở vị trí cao thì xử sự càng rộng lượng, hiền hòa hơn.
Một giây trước khi cửa sắp đóng lại, Khương Minh Chi đột nhiên bước vào trong thang máy.
“Rất vui được gặp lại, anh Herbert.” Cô nghiến răng nghiến lợi chủ động chào hỏi, “Không ngờ anh cũng đổi sang khách sạn khác, khách sạn trước phục vụ không khiến anh hài lòng sao?”
Lộ Khiêm không trả lời cô nhưng người bên quan hệ công chúng của sòng bạc đứng phía sau anh lên tiếng giải thích: “Do chúng tôi chân thành mời ngài Herbert tới ở, cảm ơn ngài Herbert đã đến.”
Đối với khách hàng lớn đủ đẳng cấp, có rất nhiều người chỉ cần vừa đặt chân tới Las Vegas, mấy khách sạn cao cấp sẽ đồng thời mở sẵn villa của mình mời người đó đến ở, đương nhiên mục đích là mong khách hàng tiêu tiền ở sòng bạc của mình, vì thế trong hành trình của những người giàu có gần như lúc nào cũng có thể đổi khách sạn theo ý thích.
Vì thế Khương Minh Chi biết tại sao tối nay người đàn ông này lại xuất hiện ở đây.
Cô nhận ra đối với người đàn ông này, câu hỏi của mình lại là tự rước lấy nhục, khi đối diện với ánh mắt của người đàn ông như đang hỏi cô nghe thủng chưa, cô lại bị cảm giác trào phúng thờ ơ vây quanh.
Cô hối hận vừa nãy đã mở miệng nói.
“Chúc cô Minzy làm việc vui vẻ ở đây.” Lúc ra khỏi thang máy, người đàn ông bình thản để lại một câu.
Khương Minh Chi ngẩng đầu bối rối trong giây lát, nghiền ngẫm lời người đàn ông nói.
Anh không cho rằng cô là khách tới ở, trong mắt anh, tối nay cô tới làm việc.
Tối đến vào khách sạn làm việc thì có thể là công việc gì?
Khương Minh Chi nhìn bóng lưng người đàn ông, nhớ lại cảm giác ấm ức không hiểu ra sao cái khuy lại mắc lên người cô hồi sáng ngày hôm nay.
Nỗi ấm ức ấy bao gồm cả việc người đàn ông trước mặt vẫn cho rằng cái khuy măng sét lúc sáng là do cô trộm, còn cả lần bắt chuyện lúc chiều, trong mắt anh, chắc chắn một trăm phần trăm cô chỉ là kẻ lừa đảo lừa người ngu ngốc kiếm tiền.
Điều cô hối hận nhất lúc này là hồi chiều cô cảm thấy anh cũng nghĩ chỉ là hiểu lầm, thậm chí lầm tưởng anh cũng có ý với cô, thúc đẩy cô đưa ra lời mời tự rước lấy nhục.
Tới bây giờ, không hẹn mà gặp lần thứ ba, anh cảm thấy cô tới để làm việc, tiếp nối con đường ở quán bar, thực hiện công việc như ở quán bar.
Cảm giác ấm ức cả ngày nay vào đúng lúc này khiến Khương Minh Chi ngột ngạt cực kỳ.
Cô rất cần một chỗ để phát ti3t, cô không thể nuốt trôi cơn tức trong lồng nguc xuống được.
“Anh nói rõ cho tôi!” Khương Minh Chi đột nhiên bùng nổ, lần này cô dùng tiếng Trung, cô dám khẳng định, chắc chắn người đàn ông này nghe hiểu lời cô nói.
Vì thế quản gia phòng loft của Khương Minh Chi nhìn thấy cô vọt ra như con chim nhỏ tức giận.
Lúc này bên cạnh người đàn ông chưa có vệ sĩ, Khương Minh Chi nắm lấy cánh tay anh, tức đến long cả óc: “Cái gì mà công việc? Hả? Tôi là khách trọ ở đây, tôi bỏ ra ba mươi nghìn đô để đặt phòng một đêm ở đây, anh có muốn xem lịch sử quẹt thẻ không?”
“Anh tưởng rằng trên thế giới này chỉ có anh cao quý, chỉ mình anh có tiền hả? Phụ nữ đều có hành vi không đứng đắn, muốn tiếp cận anh, có ý đồ với anh? Anh cho rằng không ai xứng với anh? Anh có gì đặc biệt cơ chứ? Anh có nhiều mắt hơn người khác hay là nhiều chân hơn người khác?”
“Lúc ông nội tôi lái máy bay, ngồi xe tăng, mấy người còn đang ở làng chài đánh cá đấy!”
Khi Khương Minh Chi điên cuồng lên, người bên quan hệ công chúng ở sòng bạc và quản gia bị khung cảnh này dọa cho hoảng hốt.
Bọn họ không hiểu người phụ nữ này đang nói gì nhưng điều đó không ảnh hưởng tới việc bọn họ thấy khách hàng nữ này đang thực hiện hành vi công kích bằng tứ chi và ngôn ngữ với vị khách lớn ở villa.
Khương Minh Chi lập tức bị người bên bên quan hệ công chúng lôi xuống khỏi người của người đàn ông, quản gia dùng bộ đàm gọi bảo vệ.
Khương Minh Chi đột nhiên bị trói gô hai tay ở sau lưng bèn nhảy dựng lên dùng chân đạp.
Lộ Khiêm lui về sau một bước với tránh khỏi cái chân đá tới, lông mày nhíu chặt lại.
Khương Minh Chi mạnh mẽ trừng mắt với người đàn ông, cảm thấy ngay sau đó bị mời ra khỏi nơi chết tiệt này cũng chẳng có gì ghê gớm.
Dù sao thì không có xui xẻo nhất chỉ có xui xẻo hơn, cô không ở nữa.
Ngay mai cô về nước, rời khỏi giới giải trí, sau đó nhờ bác gái giới thiệu đối tượng coi mắt, lấy chồng cho cô.
Lộ Khiêm nhìn gương mặt cô gái lúc này có vẻ cực kỳ quật cường y như thật, bỗng ngẩn ngơ trong nháy mắt.
Nhưng sự ngẩn ngơ ấy của anh chỉ xảy ra trong nháy mắt, ánh mắt anh lập tức khôi phục lại sự bình tĩnh, không thể hiện ra biểu cảm gì cả.
Khương Minh Chi cố gắng rút tay của mình khỏi sự trói buộc của tên chân chó bên quan hệ công chúng của sòng bạc: “Buông tôi ra!”
Bên quan hệ công chúng nghiêm nghị trả lời: “Chỉ khi cô đảm bảo không tấn công ngài Herbert nữa thì tôi mới buông cô ra được.”
Khương Minh Chi: “...?”
Cô thế này là gọi là tấn công? Anh là đàn ông cao hơn cô 20cm lại bị uy hiếp bởi sự tấn công này của cô sao?!
Rất nhanh sau đó, bảo vệ khách sạn vội vàng chạy tới hiện trường, dáng vẻ y như muốn giải quyết việc công.
Khương Minh Chi xoay cổ tay bị người đàn ông bên quan hệ công chúng giữ, ngay trước mặt bảo vệ nói tiếp: “Buông tôi ra!”
“Chỗ này xảy ra chuyện gì?” Một người trong nhóm bảo vệ nhìn thấy cảnh này thì lập tức hỏi: “Nghe nói có người gây sự tấn công?”
Lộ Khiêm nhìn người phụ nữ gầy yếu thấp hơn anh một cái đầu từ trên cao xuống, giọng điệu không cao không thấp, bình tĩnh mà khẩn thiết: “Đúng vậy.”
“Ba phút trước, quý cô này thực hiện công kích cực kỳ hung hãn và tàn bạo với tôi.”
“Vì thế tôi bất đắc dĩ mới tạm thời hạn chế hành động của cô ấy để đảm bảo tính mạng của mình được an toàn, không bị uy hiếp.”
Khương Minh Chi:???
Công kích cực kỳ hung hãn và tàn bạo?
Uy hiếp an toàn tính mạng?
Wqnmd! (Tôi đ*t m* anh!)
Cô tức muốn nôn, cánh tay còn bị bắt chéo sau lưng, vì thế cô nhảy dựng lên đá tiếp.
Lộ Khiêm lùi về sau lần nữa: “Giống thế này đây.”
Anh quay đầu nhìn bảo vệ giải thích cách thức tấn công của Khương Minh Chi.