Gần ba trăm ức cống hiến điểm, như thế nào khổng lồ một con số, như bọn họ là Ngụy Thánh hậu kỳ viên mãn muốn có được nhiều như vậy cống hiến điểm, phải là không ăn không ngủ làm việc cực lực cả mấy ngàn vạn năm, còn có nguy hiểm đến tính mạng của mình khả năng. Rất nhiều người sẽ vì những cái kia nhiệm vụ mà một đi không có trở lại.
Nhưng giờ đây chỉ cần vươn tay ra có thể lấy, còn tiết kiệm được mấy chục triệu năm tháng gian khổ, tín mạng lại không phải đặt trong tình cảnh nguy nan. Loại dụ hoặc như vậy, ai lại không muốn.
Nhưng Diệp Tử Phàm chỉ có một, trong khi bọn họ có đến chín người. Bọn họ là Ngụy Thánh Cường Giả, không giống như Văn Thánh Kỳ đám người bên dưới, muốn công bằng đem điểm cống hiến chia đều ra, tất cả đều có lọi.
Đối với lại điểm cống hiến trong tay Diệp Tử Phàm, bọn họ tại đây không có người nào muốn đem nó chia sẽ ra cho người khác cả, cả chín người đều muốn chiếm hết làm của riêng. Cái này không có gì khó hiểu, bản thân Ngụy Thánh Cường Giả bọn họ thân gia đã khá phong phú rồi, như vì một chút tiền trinh kia ra tay động thủ với một tên tiểu bối, truyền ra sẽ bị người trong thiên hạ cười sái quai hàm, mặt mũi của tất cả mọi người cũng không biết chừng phải đặt nơi đâu, còn là ảnh hưởng đến một chút tiếng tăm của gia tộc mình nữa.
Rất nhiều, rất là nhiều căn nguyên như thế, thế cho nên sẽ không ai muốn chia lại cống hiến điểm của Diệp Tử Phàm cho người khác. Vậy bây giờ chỉ dựa vào bản lĩnh của bọn họ mà thôi, ai ra tay đem Diệp Tử Phàm thu thập, như thế người đó sẽ dành chiến thắng.
“Ha ha ha...Cứ làm theo ý của Học Hữu huynh, ta cũng phải xuống bên dưới chuẩn bị một chút. Xin cáo từ các vị một tiếng!” Bạch gia Ngụy Thánh cười lớn một tiếng, sau đó liền là lên tiếng cáo từ.
Nơi đây người nào cũng muốn lấy được điểm cống hiến trong tay của Diệp Tử Phàm, như vậy nhất thiết phải có một trận long tranh hổ đấu, trong trận chiến này, như người nào chuẩn bị được tốt, như thế phần thắng sẽ là của người đó.
Chuẩn bị tại đây là gì? Đương nhiên phải nghĩ mọi biện pháp để cho cái tên Diệp Tử Phàm kia tạm thời rời khỏi Tiềm Long Sơn, như vậy bọn họ mới có cái cơ hội ra tay.
Như Diệp Tử Phàm cứ khư khư tại Tiềm Long Cư bên trong cho đến ngày mai đi lên Thánh Cung Thí Luyện, như thế mọi cố gắng của bọn họ xem như bằng không. Cần thiết phải trong vòng một ngày hôm nay phải giải quyết Diệp Tử Phàm, nếu qua ngày mai, vậy tất cả bọn bọ đều không có cơ hội nữa.
Thời gian không có còn nhiều lắm, phải là nên tranh thủ từng giây mới được.
Theo sau lời nói cùng sự rời đi của Bạch gia Ngụy Thánh, Tám tôn Ngụy Thánh còn lại, cũng là không có ai chậm chân, nhanh chóng rời đi khỏi nơi đây. Lợi dụng tất cả thủ đoạn mà mình có, đem Diệp Tử Phàm kia dẫn ra bên ngoài, ai làm được trước, người đó sẽ là người chiến thắng.
Chín tôn Ngụy Thánh Cường Giả của chín cái Thánh Vương gia tộc rời đi Tiềm Long Sơn trên thương khung, cũng là đánh dấu chín vị Thánh Nhân tranh đấu bắt đầu rồi.
Ai cũng muốn đạt được thứ mình cần, nhưng lại không nghĩ đến, lần này tham niệm mình lại phải trả một cái giá quá đắt đến như thế.
...
Ban đêm! Triều Tịch Thánh Thành! Nam Thành một cái Quảng Trường Truyền Tống Trận!
“Xoẹt! Xoẹt! “
“Trăng tại Thánh Vực nơi đây, thật sự là khác xa với lại Địa Cầu nơi mình từng sinh sống a!” Vừa đi ra khỏi Truyền Tống Trận, Diệp Tử Phàm nhìn lên bầu trời không khỏi cảm khái một tiếng.
Triều Tịch Thánh Cung chọn ngày Thí Luyện làm sao, cũng thường trùng vào ngày mười lăm, mười sáu hàng tháng, hôm nay chính là ngày mười lăm, trên bầu trời đêm vầng trăng kia khá là tròn.
Diệp Tử Phàm nhìn lên, cảm thấy có một chút nhớ đến Địa Cầu nơi mình từng sống hai mươi mấy năm, nên mới lên tiếng nói.
Không thể không nói, trăng tại Thánh Vực nơi đây là lớn hơn Địa Cầu vô số lần, ánh sáng cũng chói mắt hơn, nhưng không vì thế mà nó mất đi sự mỹ lệ vốn có của nó. Trước khi còn tại Địa Cầu, Diệp Tử Phàm có một cái thói quen mỗi đem trăng tròn hắn liền là ngắm nhìn suốt đêm, làm như thế là vì hắn muốn thông qua cái kia ánh trăng làm vơi đi nỗi cô đơn trong lòng.
Từ ngày có Ô Thiến Thiến, số lần hắn ngắm trăng liền ít đi. Đây là dành tất cả thời gian còn lại chiếu cố người con gái hắn yêu mà ra, sở thích của bản thân cũng theo tiếng gọi con tim chạy mất cả rồi.
Đi qua Dị Giới nơi đây, không có phải vì Ô Thiến Thiến, nhưng đổi lại, tranh đấu tìm kiếm tài nguyên tu luyện tăng lên thực lực đã lấy đi tất cả thời gian của hắn, cơ hội ngắm trăng liền là không có nữa.
“Đại nhân! Ta thấy chúng ta hay là vẫn hồi Tiềm Long Sơn thì hay hơn!” Chu Ất đi theo phía sau, giọng đầy lo âu lên tiếng khuyên ngăn nói.
Trăng tại Thánh Vực nơi đây cùng với lại trăng tại Địa Cầu trong lời của Diệp Tử Phàm khác nhau tại nơi nào thì Chu Ất không có biết, nhưng mà hắn biết, nếu như Diệp Tử Phàm không có hồi lại Tiềm Long Sơn mà nói, cả hai người bọn họ đều là có nguy hiểm đến tính mạng a.
Tình cảnh ban ngày tại Diễn Võ Đài Tiềm Long Sơn kia, Chu Ất vẫn là nhớ rõ