Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 22: TÔ HIÊN MINH RẤT NGANG NGƯỢC
Lạc Phương Nhã cho rằng Tô Hiên Minh muốn đến quầy lễ tân hỏi nơi tổ chức hôn lễ ở đâu, liền mở miệng nói: “Chỗ tổ chức hôn lễ ở tầng ba.”
Nhưng không ngờ Tô Hiên Minh vốn không thèm để ý tới lời của cô, trực tiếp kéo cô đến trước quầy lễ tân, lạnh lùng nói với nhân viên trực ở đó: “Chuẩn bị cho tôi căn phòng tốt nhất.”
“Không cần…” Lạc Phương Nhã vốn định nói không cần chuẩn bị phòng đâu, nhưng sau khi liếc lên thấy sắc mặt Tô Hiên Minh có chút khó coi, liền nuốt lời phía sau xuống.
Nhân viên kia cũng bị sắc mặt của Tô Hiên Minh dọa cho sợ, sau khi vội vàng đăng ký thủ tục nhận phòng cho họ xong thì gọi một nhân viên phục vụ khác dẫn họ lên phòng.
Đi thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Nhân viên phục vụ dẫn họ đi dọc theo hành lang thật dài, sau khi quẹo trái quẹo phải mấy lần thì dừng lại trước cửa một căn phòng.
Nhân viên phục vụ dùng thẻ phòng mở cửa cho họ, sau khi mở đèn và điều hòa trong phòng, liền ra khỏi phòng.
Tô Hiên Minh liếc mắt quan sát gian phòng, sau đó buông ra tay Lạc Phương Nhã ra, vừa cởi áo vest vừa nói với Lạc Phương Nhã: “Đi tắm đi.”
Tắm? Lẽ nào anh… Lạc Phương Nhã liếc nhìn Tô Hiên Minh đang cởi qu@n áo, cơ thể run lên.
Tô Hiên Minh không biết suy nghĩ của Lạc Phương Nhã, anh vứt áo khoác lên ghế sofa, sau đó lấy điện thoại từ trong túi, mở ra, gọi điện thoại.
Sau khi nói một câu “Trong vòng nửa tiếng, mang một bộ đồ nữ size M mới đến phòng 666 khách sạn Vân Lôi”, rồi bộp một tiếng cúp điện thoại.
Mang đồ nữ đến? Lạc Phương Nhã ngẩn người, cúi đầu nhìn quần áo đã ướt đẫm trên người mình, mới hiểu ra khi này Tô Hiên Minh nói đi tắm, là muốn cô c ởi đồ đã ướt rồi đi tắm, chứ không giống như những gì cô nghĩ… Nghĩ đến bản thân mình đã nhỏ mọn hiểu nhầm anh, Lạc Phương Nhã áy náy không thôi.
Tô Hiên Minh quay lại thấy Lạc Phương Nhã vẫn còn mặc đồ ướt đứng ở đó, giọng khó chịu nói: “Còn ngây người ra đó làm gì hả? Mau đi tắm đi? Muốn bị cảm à?”
Lạc Phương Nhã thấy Tô Hiên Minh hình như đã không còn giận nữa, trong lòng mới yên tâm.
Cô nhìn Tô Hiên Minh cười, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Cởi qu@n áo ướt nhẹp trên người ra, Lạc Phương Nhã nhanh chóng tắm nước nóng, sau đó tìm thấy một chiếc máy sấy tóc trong tủ phòng tắm, nhưng không tìm thấy ổ cắm.
Cô chần chừ một chút, sau đó cầm máy sấy tóc đi ra ngoài phòng tắm.
Tô Hiên Minh đang ngồi trên ghế sofa xem điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Lạc Phương Nhã tóc ướt sũng đi ra từ phòng tắm.
Lạc Phương Nhã giơ máy sấy tóc lên nói: “Trong kia không có ổ cắm.”
Tô Hiên Minh không nói gì, liếc mắt quanh phòng một vòng, cuối cùng chỉ vào ổ cắm bên cạnh ghế sofa chỗ mình ngồi: “Đây này.”
Lạc Phương Nhã “ừ” một tiếng, sau đó cắm máy sấy tóc vào ổ, sau đó ngồi ghế sofa sấy tóc.
Ban đầu cô còn hơi bất an, lo lắng tiếng máy sấy tóc sẽ làm phiền đến Tô Hiên Minh, nhưng thấy Tô Hiên Minh vẻ mặt bình tĩnh ngồi dựa trên ghế sofa xem điện thoại, cô thấy yên tâm.
Tóc của Lạc Phương Nhã còn chưa sấy khô, bên ngoài đã truyền tới tiếng chuông cửa.
Tô Hiên Minh quay đầu liếc mắt nhìn Lạc Phương Nhã, sau đó cất điện thoại, đứng dậy đi về phía cửa phòng.
“Tổng giám đốc Tô, đồ anh cần đây ạ.” Chu Thạc đưa mấy chiếc túi đang xách trên tay cho Tô Hiên Minh.
Chu Thạc hôm nay rất thảm, anh ta vốn cho rằng bản thân hoàn thành công việc bên nước X, sau khi về nước, tổng giám đốc nhà họ sẽ cho anh ta nghỉ phép vài ngày.
Kết quả anh ta mới nghỉ ngơi chưa đến nửa ngày thì tổng giám đốc nhà họ lại gọi điện thoại đến cho anh ta, kêu anh ra trong vòng nửa tiếng mua một bộ đồ nữ mang đến khách sạn bốn sao này.
Anh ta vừa ngẩn người, vừa vội vã đi mua với tốc độ nhanh
Mắt Chu Thạc liếc nhìn vào trong phòng, muốn xem thử diện mạo của cô gái mà tổng giám đốc Tô đang giấu.
Rất đáng tiếc, ngoài tiếp máy sấy tóc vù vù ra, anh ta không thấy gì hết.
Thấy Chu Thạc không rời đi, ánh mắt vẫn còn đang nhìn vào trong phòng, Tô Hiên Minh đương nhiên hiểu anh ta có ý đồ gì.
Anh quay đầu nhìn vào trong phòng, sau đó lạnh lùng nói: “Còn chuyện gì không?”
Chu Thạc đương nhiên không dám nói muốn nhìn xem người Tô Hiên Minh đang giấu trong phòng là ai, chỉ lắc đầu nói: “Không, không còn gì nữa ạ.”
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, sau đó lạnh lùng nhìn Chu Thạc.
Chu Thạc bị Tô Hiên Minh nhìn đến nỗi sởn cả gai ốc, vội vã nói một câu “Tổng giám đốc Tô, tôi còn có việc phải làm” sau đó nhanh chân rời đi.
Tô Hiên Minh đóng cửa, đi vào trong phòng, đưa túi cho Lạc Phương Nhã: “Quần áo của cô.”
Lạc Phương Nhã nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”, sau đó nhận lấy túi, đi vào phòng tắm.
Mười phút sau, Lạc Phương Nhã đã thay quần áo xong, đi ra từ trong phòng tắm.
Tô Hiên Minh liếc nhìn bộ đồ trên người Lạc Phương Nhã, quần áo rất vừa người, kiểu dáng cũng đẹp.
Anh chàng Chu Thạc kia cũng có mắt thẩm mỹ đấy chứ.
Lạc Phương Nhã không biết suy nghĩ của Tô Hiên Minh, thấy anh nhìn mình, tưởng có chỗ nào không đúng, cúi đầu nhìn lại mình hết lần này đến lần khác.
“Đi thôi.” Tô Hiên Minh vứt hai chữ này lại, sau đó rời khỏi phòng trước.
Lạc Phương Nhã cầm túi xách trên ghế sofa, đi theo.
Ra khỏi phòng, đi qua hành lang dài dằng dặc, sau đó vào thang máy, đi tới tầng ba chỗ tổ chức hôn lễ.
Sau khi đi ra từ thang máy, Tô Hiên Minh không còn đi nhanh ở phía trước như khi ở trên tầng trên lúc nãy nữa, bước chân anh chậm rãi, thong thả đi bên người Lạc Phương Nhã, đến cửa nơi tổ chức hôn lễ ký tên.
Sau khi kí tên xong, lúc Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đang chuẩn bị bước vào phòng tiệc, điện thoại của Tô Hiên Minh đột nhiên reo lên.
Bước chân của Lạc Phương Nhã dừng lại, sau đó quay đầu nói với Tô Hiên Minh: “Anh nghe điện thoại trước đi, tôi vào trong đợi anh.”
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, anh lấy điện thoại trong túi ra, vừa đi đến đầu kia của hành lang, vừa nghe điện thoại.
Lạc Phương Nhã nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Hiên Minh vài giây, sau đó xoay người bước vào phòng tiệc.
Sau khi vào trong, cô đến chào hỏi cô dâu chú rể trước, sau đó đi đến chỗ đám bạn cùng lớp của bọn họ.
Mấy chục bạn nữ trong lớp đều đến hết, không ai không dẫn theo bạn trai.
Đường Thiên Kim quả nhiên dẫn theo Cố Thành Lâm tới.
Lạc Phương Nhã lạnh nhạt liếc nhìn bọn họ, sau đó tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Mọi người nhìn thấy Lạc Phương Nhã đều rối rít chào hỏi cô: “Phương Nhã, cậu đến rồi à, đợi cậu lâu lắm rồi đó.”
Lạc Phương Nhã mỉm cười, đáp lại từng người một: “Thật ngại quá, có chút việc nên tới muộn.”
Đường Thiên Kim thấy mọi người xung quanh đều đi đến vây quanh Lạc Phương Nhã, trong mắt hiện lên chút đố kỵ.
Lần nào cũng thế, chỉ cần Lạc Phương Nhã xuất hiện thì cô ta liền trở thành người vô hình.
Tại sao lại là Lạc Phương Nhã chứ? Đường Thiên Kim cô ta có thua kém gì Lạc Phương Nhã chứ?
Cô ta đã hao tổn nhiều tâm tư như vậy, vì sao lần nào cũng như vậy chứ
Không, hôm nay cô ta sẽ không thua đâu! Đường Thiên Kim liếc nhìn Lạc Phương Nhã đi một mình đến, trong mắt hiện lên tia nham hiểm.