Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 32: GIẬN DỮ VÌ NGƯỜI ĐẸP
Ánh mắt của Tô Hiên Minh quét qua gương mặt của Lạc Phương Nhã một vòng, cuối cùng rơi vào đôi chân không mang giày của Lạc Phương Nhã, dừng một chút, sau đó anh đặt tài liệu trên tay xuống sofa, đứng dậy đi về phía hành lang.
Anh định ra ngoài sao? Lạc Phương Nhã nhíu mày nhìn bóng lưng của Tô Hiên Minh.
Tô Hiên Minh không ra ngoài như Lạc Phương Nhã suy đoán, anh đi tới hành lang, mở tủ giày, lấy một đôi dép đưa đến trước mặt Lạc Phương Nhã: “Mang dép đi, đất lạnh.”
Lạc Phương Nhã “ừ” một tiếng, sau đó ngoan ngoãn cầm dép từ tay Tô Hiên Minh, mang vào.
Sau khi Lạc Phương Nhã mang dép, ánh mắt của Tô Hiên Minh quan sát Lạc Phương Nhã một vòng, sau đó mới hỏi: “Đói không?”
Lạc Phương Nhã ngây người nhìn anh, không nói gì.
Tô Hiên Minh lại nói: “Tôi đi hâm nóng thức ăn, nếu cô đói thì ăn chút bánh kem trước đi.”
“Tôi không đói.” Lạc Phương Nhã lắc đầu.
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, xoay người vào phòng bếp.
Lạc Phương Nhã há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng không nói.
Sau khi Tô Hiên Minh vào phòng bếp, Lạc Phương Nhã thấy túi của mình đặt trên ghế sofa, cô bèn đi đến, mở túi lấy điện thoại di động ra định nhìn đồng hồ một chút, kết quả phát hiện điện thoại đã hết pin tắt nguồn.
“Hết pin mất rồi…” Lạc Phương Nhã lẩm bẩm, lấy cục sạc trong túi đi sạc điện thoại.
Vừa khởi động điện thoại, âm thanh đã vang lên không ngừng.
Khoảng một phút sau mới yên tĩnh lại.
Toàn bộ đều là cuộc gọi nhỡ của Tô Hiên Minh. Một phần là trước khi cô nói cho anh biết địa chỉ, một phần là sau khi cô nói cho anh biết địa chỉ.
Thấy mười mấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại, khóe mắt của Lạc Phương Nhã ửng đỏ. Lúc nước mắt sắp sửa tuôn ra, Tô Hiên Minh gọi cô vào ăn cơm.
Lạc Phương Nhã hít sâu một hơi, ép nước mắt vào trong rồi đặt điện thoại xuống, đi vào phòng ăn.
Lúc Lạc Phương Nhã đi vào, Tô Hiên Minh đã xới cơm cho cô rồi.
Nước mắt Lạc Phương Nhã mới vừa ép vào trong đã không nhịn được nữa mà tuôn ra, bởi vì sợ Tô Hiên Minh phát hiện, cô cúi mặt rất thấp.
Tô Hiên Minh thấy cô không nhúc nhích, anh nhìn cô: “Sao vậy? Không thích những món này hả?”
Lạc Phương Nhã lắc đầu, bưng bát lên và cơm.
Tô Hiên Minh cho rằng cô đang nghĩ đến việc bị Đế Quang đuổi nên không nói nữa, chỉ thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Lạc Phương Nhã.
Lúc sắp ăn xong, điện thoại di động của Tô Hiên Minh bất chợt vang lên.
Anh buông bát đũa xuống, lấy điện thoại di động trong túi ra nhìn thoáng qua, sau đó nói với Lạc Phương Nhã: “Tôi đi lên trước, cô ăn xong thì cứ để đó, lát nữa tôi dọn.”
Nói xong Tô Hiên Minh không đợi Lạc Phương Nhã đáp lại, trực tiếp cầm điện thoại di động lên tầng hai.
Sau khi Lạc Phương Nhã đưa mắt nhìn bóng lưng của Tô Hiên Minh biến mất ở cầu thang, cô thu mắt lại, tiếp tục ăn cơm.
Tô Hiên Minh đi tới phòng sách ở tầng hai mới nghe điện thoại: “Nói đi.”
Chu Thạc ở đầu dây bên kia rùng mình, sau đó nói: “Cô Lạc… bị hãm hại.”
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, ý bảo Chu Thạc nói tiếp.
“Tác phẩm sao chép đó là do nhà thiết kế dẫn dắt cô Lạc vẽ, bởi vì cô ta không muốn hủy tiền đồ của mình…” Chu Thạc vẫn chưa nói hết, Tô Hiên Minh lạnh như băng tiếp lời: “Cho nên bèn hủy tiền đồ của người khác?”
Chu Thạc ở đầu dây bên kia nghe Tô Hiên Minh nói, lại run lên.
Dường như Tô Hiên Minh vẫn chưa hết tức giận, lạnh giọng hỏi: “Có người nào khác tham gia không?”
“Nghi ngờ trưởng phòng thiết kế có bao che, ngoài ra không còn ai.” Chu Thạc nuốt nước bọt trả lời.
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, sau đó nói: “Trưởng phòng thiếu đôn đốc kiểm tra, cách chức. Còn nhà thiết kế vẽ bản thiết kế kia,
Một người mất chức! Một người biến mất khỏi giới đá quý!
Tổng giám đốc Tô đang giận dữ vì người đẹp!
Hai người kia thực sự đáng thương!
Đương nhiên Chu Thạc cũng chỉ cảm thấy bọn họ đáng thương mà thôi, tuyệt đối không thông cảm cho bọn họ, bởi vì người đáng thương tất có chỗ đáng hận.
Nếu người bị hãm hại không phải là cô Lạc, mà là người khác, vậy thì ngay cả tiền đồ trong giới đá quý người đó cũng chẳng có.
“Bên phía cô Lạc, ngày mai để người của Đế Quang thông báo được không ạ?” Chu Thạc cẩn trọng hỏi.
Tô Hiên Minh nhíu mày, nói: “Ngày mai thì quá muộn, gọi cho cô ấy ngay hôm nay.”
Hôm nay? Chu Thạc ở đầu dây bên kia liếc nhìn trời tối đen bên ngoài cửa sổ. Gọi điện thoại buổi tối ư?
“Vâng.”
Tô Hiên Minh “ừ” một tiếng, định cúp điện thoại, đột nhiên anh như nhớ ra điều gì, bổ sung thêm một câu: “Cho cô ấy nghỉ một ngày, bảo cô ấy ngày kia trở lại làm.”
Nghỉ một ngày? Chu Thạc cũng rất muốn nói, tổng giám đốc Tô, anh cũng cho tôi nghỉ một ngày đi!
Thấy Chu Thạc không trả lời, Tô Hiên Minh nâng cao giọng: “Không nghe thấy sao?”
Cảm giác được Tô Hiên Minh sắp nổi điên, Chu Thạc nhanh chóng trả lời: “Có nghe ạ.”
Lúc này Tô Hiên Minh mới hài lòng “ừ” một tiếng, cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Hiên Minh nhìn chằm chằm đèn neon ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi mới xoay người rời khỏi phòng sách.
Anh không trực tiếp xuống tầng, mà đi vào phòng mình ở sát vách.
Đến lúc anh đi ra, tay cầm thêm một chiếc túi.
Anh cầm túi đi xuống tầng.
Khi đi tới cầu thang, anh nghe thấy Lạc Phương Nhã nói chuyện điện thoại dưới tầng, bước chân lập tức ngừng lại.
Trong mơ hồ, Tô Hiên Minh nghe được Lạc Phương Nhã đang nói chuyện cô bị hãm hại ở công ty.
Nghe Lạc Phương Nhã đang oán trách với người trong điện thoại, kể hết sự ấm ức của cô.
Tô Hiên Minh mím môi, bất mãn dâng lên trong lòng.
Vì sao cô sẵn lòng nói chuyện này cho người khác biết, mà lại không muốn nói cho anh biết chuyện này?
Lẽ nào trong lòng cô, anh không bằng người đó?
Tay cầm quần áo và khăn lông của Tô Hiên Minh bất giác nắm chặt, gương mặt trở nên u ám.
Tô Hiên Minh đứng trên cầu thang, mãi đến khi Lạc Phương Nhã kết thúc cuộc nói chuyện, anh mới khôi phục gương mặt không chút biểu cảm, từ trên tầng đi xuống.
Lạc Phương Nhã mới vừa kết thúc cuộc nói chuyện với Hứa Song Khanh thì nghe thấy tiếng dép từ trên tầng đi xuống. Cô quay đầu, thấy Tô Hiên Minh lạnh lùng cầm một chiếc túi đi đến.
Lạc Phương Nhã rõ ràng cảm giác được sắc mặt của Tô Hiên Minh không ổn lắm. Anh sao vậy? Không phải mới vừa nãy còn rất tốt sao?
Tuy trong lòng Tô Hiên Minh không vui nhưng cũng không nổi giận với Lạc Phương Nhã.
Anh đưa chiếc túi cho Lạc Phương Nhã rồi xoay người đi.
Lạc Phương Nhã nhìn Tô Hiên Minh, lại nhìn chiếc túi trên tay mình, có chút không hiểu hỏi: “Đây là gì?”
Tô Hiên Minh dừng bước chân, không quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Quần áo của cô”, rồi xoay người vào phòng ăn dọn dẹp.