Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 44: CHÚC NGỦ NGON CỦA CÔ ẤY LÀ EM YÊU ANH
Lạc Phương Nhã chạy vù tới cửa biệt thự của Tô Hiên Minh, cô không kịp thở gấp, đã vươn tay ấn chuông cửa biệt thự.
Ấn chuông cửa xong, cô yên lặng đứng ngoài đợi.
Lạc Phương Nhã đợi vài giây, không thấy người ra mở cửa, cho rằng Tô Hiên Minh không nghe thấy tiếng chuông, lại tiến lên ấn chuông lần nữa, tuy nhiên lần này vẫn không ai mở cửa.
“Anh ấy ra ngoài rồi sao?” Lạc Phương Nhã thì thào, cúi đầu lấy điện thoại khỏi túi, bấm số Tô Hiên Minh, tuy nhiên điện thoại của Tô Hiên Minh vẫn tắt máy.
Lạc Phương Nhã ngây ngốc nhìn cửa lớn biệt thự, sau đó xoay người.
Cô không rời đi, mà là ngồi xổm xuống.
Tô Hiên Minh nghe thấy tiếng chuông cửa bèn đi tới mở cửa, kết quả qua mắt mèo nhìn thấy người bên ngoài là Lạc Phương Nhã, liền không mở cửa.
Anh vốn cho rằng anh không mở cửa, Lạc Phương Nhã sẽ lập tức rời đi.
Lại không nghĩ tới, Lạc Phương Nhã lại ngồi xổm ngoài cửa lớn đợi anh.
Nhìn ngoài mắt mèo bóng lưng nhỏ gầy đó, Tô Hiên Minh dường như bản năng liền muốn mở cửa.
Nhưng anh chỉ cần nghĩ tới cô tới đây tìm anh là vì chị cô, anh liền không muốn thấy cô.
Cho nên Tô Hiên Minh bèn yên lặng đứng sau cửa như vậy, bất động đợi Lạc Phương Nhã rời đi.
Hoàng hôn lặn xuống phía tây, màn đêm dần buông xuống, đèn neon bên ngoài từ từ sáng lên.
Biệt thự Tô Hiên Minh không có ai, cho nên trong sân không có đèn, đèn đường cách rất xa, cũng không chiếu tới trong sân.
Lạc Phương Nhã nhìn sân tối đen, trong lòng có chút sợ hãi, bèn lấy điện thoại ra khỏi túi, làm đèn pin.
Còn khẽ an ủi bản thân, cho bản thân thêm can đảm.
“Phương Nhã đừng sợ đừng sợ, đợi lát nữa anh ấy liền quay về…”
Nghe thấy giọng nói khẽ của Lạc Phương Nhã, Tô Hiên Minh cũng không nhịn được nữa, kéo mở cửa biệt thự, hướng ra cửa lớn, kéo người đang ngồi trên đất lên.
“A…” Lạc Phương Nhã đột nhiên bị bóng đen đi tới giữ lấy, đầu tiên là sợ hãi hô lên, sau đó dùng sức giãy giụa.
“Là anh.” Giọng nói lạnh lẽo quen thuộc vang lên bên tai, động tác giãy giụa của Lạc Phương Nhã lập tức dừng lại.
Chần chờ vài giây, Lạc Phương Nhã mới mở miệng: “Anh…Tô?” Thực ra Lạc Phương Nhã không muốn gọi anh xa lạ như vậy, nhưng ngoại trừ biết họ của anh, thì không biết tên anh.
Nghe thấy hai chữ ‘anh Tô’, thân thể Tô Hiên Minh hung hăng chấn động.
Im lặng một lúc, Tô Hiên Minh phun ra ba chữ : “Tô Hiên Minh.”
Nói xong tên mình, Tô Hiên Minh bèn buông lỏng tay Lạc Phương Nhã, xoay người đi vào biệt thự, ở tiền sảnh bật mở đèn, đi thẳng vào trong phòng khách.
Lạc Phương Nhã nhìn bóng lưng Tô Hiên Minh, sững sốt vài giây mới phản ứng lại vừa nãy anh nói gì, anh nói Tô Hiên Minh?
Anh là nói cho cô biết, anh tên Tô Hiên Minh sao?
Đáy mắt Lạc Phương Nhã lóe lên kích động, chạy nhanh vào nhà: “Vừa nãy anh…”
Chạy tới tiền sảnh, cô mới phát hiện mình dường như có chút quá mức rồi.
Vội vàng ngậm miệng, chỉ là khóe môi cong lên đó vẫn không thể nào che giấu được, cô thay giày, rón rén đi vào nhà.
Tay trái Tô Hiên Minh đút vào túi quần, tay phải lướt điện thoại.
Trên khuôn mặt anh tuấn tuyệt sắc xuất trần, lại tràn đầy biểu cảm thản nhiên, tinh tế, bờ môi hoàn mỹ mím chặt, nhìn rất lãnh đạm.
Thấy cô vào, anh khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại một chút trên khuôn mặt cô, chỉ sofa đối diện, sau đó tiếp tục bấm điện thoại.
Lạc Phương Nhã khựng lại một chút, đi tới ngồi xuống.
Đại khái hai, ba phút trôi qua, Tô Hiên Minh đặt điện thoại xuống, giơ tay, bóp cột sống cổ.
Cột sống cổ vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, vừa nãy duy trì một tư thế quá lâu, khiến cổ anh có chút không thoải mái.
Lạc Phương Nhã nhìn động tác của Tô Hiên Minh, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không biết kỳ quái chỗ nào.
Một lúc sau, cô mới nói: “Anh buổi sáng quay về?”
Tô Hiên Minh mở mắt, nhìn Lạc Phương Nhã.
Lạc Phương Nhã
Tô Hiên Minh ‘ồ’ một tiếng, không nói gì nữa.
“Sao anh…lúc nãy đang nghỉ ngơi?” Thực ra câu Lạc Phương Nhã muốn hỏi Tô Hiên Minh là ‘Sao anh biết em ở ngoài?’ đã tới bên miệng, cô lại đổi thành ‘Anh vừa nãy đang nghỉ ngơi?’
Tô Hiên Minh ngây ra một chút, sau đó gật đầu.
“Mấy ngày nay không nhìn thấy anh, em còn cho rằng…” Anh xảy ra chuyện rồi, mấy chữ cuối cùng Lạc Phương Nhã không nói ra.
Tô Hiên Minh nhìn khuôn mặt cô vài giây mới trả lời: “Có việc bận.”
Thì ra anh có việc đi làm…mà cô còn như kẻ ngốc cả ngày trông anh, Lạc Phương Nhã cúi mặt ‘ồ’ một tiếng.
Tô Hiên Minh nhìn Lạc Phương Nhã ở đối diện, không biết có phải anh cảm nhận sai hay không, anh cảm thấy cô giống như con mèo con bị bỏ rơi, rõ ràng cực kỳ thất vọng buồn bã.
Anh mở miệng, chuẩn bị nói gì đó, Lạc Phương Nhã lại đột ngột đứng dậy: “Không còn sớm nữa, em nên về rồi.”
“Đợi một lát đi.” Tô Hiên Minh lên tiếng ngăn lại.
“Hử?” Lạc Phương Nhã kỳ quái nhìn anh.
Tô Hiên Minh ngẩng đầu nhìn cô, sau đó nhàn nhạt giải thích: “Ăn cơm rồi đi.”
“Em quay về…” Lời của Lạc Phương Nhã còn không nói xong, Tô Hiên Minh đã cắt ngang cô: “Đã đặt xong thức ăn ngoài rồi.”
Thì ra vừa nãy anh cầm điện thoại là đang đặt thức ăn à! Lạc Phương Nhã ‘ừ’ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Khoảng mười mấy phút sau, thức ăn giao tới.
Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã vẫn không mở miệng nói chuyện, chỉ im lặng ăn tối.
Ăn xong, Lạc Phương Nhã giúp Tô Hiên Minh thu dọn xong, bèn tạm biệt Tô Hiên Minh rời đi.
“Em về trước.”
Tô Hiên Minh đứng dậy nói: “Anh gọi điện kêu tài xế đưa em về.”
“Đừng phiền vậy.” Lạc Phương Nhã lắc lắc đầu: “Hơn nữa đợi tài xế của anh tới, đến lúc đó đã rất muộn rồi.”
Nghe thấy Lạc Phương Nhã nói vậy, Tô Hiên Minh không nói gì nữa, chỉ đưa cô ra khỏi tiểu khu lên xe taxi.
Thấy Tô Hiên Minh ngoài xe, đáy lòng Lạc Phương Nhã ngồi trong taxi trở nên ngọt ngào, ấm áp.
Tâm trạng vốn ảm đạm bởi cảm giác tủi thân nhàn nhạt trong lòng cũng trở nên thả lỏng, vui vẻ.
Lạc Phương Nhã vừa mở cửa nhà Hứa Song Khanh, điện thoại trong túi đã vang lên.
Lạc Phương Nhã vừa vào cửa, vừa lấy điện thoại ra, không thèm nhìn màn hình đã trượt điện thoại nghe.
“Alo, xin chào.”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói lãnh đạm của Tô Hiên Minh: “Đến nhà chưa?”
Nghe thấy giọng Tô Hiên Minh, khóe môi Lạc Phương Nhã lập tức cong lên: “Vừa vào nhà. Sao anh còn chưa ngủ?”
Tô Hiên Minh im lặng vài giây mới trả lời: “Ngủ ngay đây.”
Ngủ ngay đây? Là đang đợi cô về nhà sao?
Lạc Phương Nhã có chút kích động nho nhỏ nói vào điện thoại: “Em yêu…”
Nói tới một nửa, Lạc Phương Nhã mới phản ứng lại mình nói gì, lập tức ngậm miệng.
Sao cô xém chút đã nói ra rồi? Không thể nói, kiên quyết không thể nói.
“Cái gì?” Giọng Tô Hiên Minh có chút nghi hoặc.
Lạc Phương Nhã hung hăng cắn khóe môi, nhớ tới một câu nhìn thấy trên mạng lúc trước, phương phức biểu đạt khác của em yêu anh, chúc ngủ ngon, em yêu anh, yêu anh.
Cuối cùng, Lạc Phương Nhã nói vào điện thoại: “Tô Hiên Minh, chúc ngủ ngon.”