Định Mệnh Anh Yêu Em

Chương 71


trước sau

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 71: TÔI KHÔNG PHẢI LÀ BẠN GÁI CỦA ANH ẤY

Cuối cùng Tô Hiên Minh đưa Lạc Phương Nhã đến một vườn hoa trong sân.

Trong vườn không chỉ trồng đủ loại hoa cỏ mà còn có một hồ nước, trong hồ nước lại trồng hoa sen, hoa súng.

Mùa đông mà hoa sen, hoa súng có thể nở ra một cách kiều diễm ướt át như vật thực đúng là chẳng đơn giản.

Lúc Lạc Phương Nhã và Tô Hiên Minh đi vào phòng, khách vẫn chưa ai đến.

Sau khi bước vào cửa, Tô Hiên Minh cởi áo khoác ngoài ra đưa cho bồi bàn sau đó bảo Lạc Phương Nhã ngồi xuống.

”Đối phương vẫn chưa đến, có lẽ phải đợi một chút.” Tô Hiên Minh ngừng một lát sau đó cầm menu đưa cho Lạc Phương Nhã: ”Muốn ăn gì thì tự mình chọn.”

”Gì cơ?” Lạc Phương Nhã nhất thời chưa kịp phản ứng.

Tô Hiên Minh nhàn nhạt giải thích: ”Không phải là đói rồi à? Gọi vài món lót dạ trước đã.”

Lạc Phương Nhã lắc đầu: ”Cứ đợi khách đến đi.”

Tô Hiên Minh không trả lời Lạc Phương Nhã, trực tiếp gọi hai phần điểm tâm trên thực đơn đưa cho Lạc Phương Nhã.

Nhân viên phục vụ làm việc rất nhanh nhẹn, chưa đến 10 phút điểm tâm đã có mặt trên bàn rồi.

Hai món điểm tâm này đều là món nổi tiếng của hội sở tư nhân nhà họ Tô, một món là sủi cảo tôm Thái Cổ, một món là bánh trứng ngọc lưu ly.

Nếu đã bưng điểm tâm lên rồi thì Lạc Phương Nhã cũng không khách sáo nữa, vì cô đúng là đói thật rồi, hai món điểm tâm xinh đẹp này lại làm cho cô rất muốn ăn.

Tô Hiên Minh nhìn dáng vẻ thỏa mãn ăn điểm tâm của Lạc Phương Nhã, đáy mắt mang theo ý cười ấm áp.

Lạc Phương Nhã ngẩng đầu lên, thấy Tô Hiên Minh đang nhìn cô, có chút ngại ngùng nói: ”Anh có muốn ăn không?”

”Không cần đâu.” Tô Hiên Minh lắc đầu.

”Rất ngon đó, anh không muốn thật à?” Lạc Phương Nhã nháy mắt hỏi.

Tô Hiên Minh lại lắc đầu thêm lần nữa: ”Không.”

Lạc Phương Nhã không hỏi nữa mà cúi đầu tiếp tục ăn điểm tâm.

Lúc cô ăn xong điểm tâm thì khách cũng đến.

”Tổng giám đốc Diệp, bà Diệp.” Tô Hiên Minh đứng dậy chào hỏi đôi nam nữ trẻ tuổi vẻ ngoài xuất sắc kia.

”Tổng giám đốc Tô…” Tổng giám đốc Diệp và Diệp phu nhân đáp lại Tô Hiên Minh một cách lịch sự sau đó gật đầu với Lạc Phương Nhã phía sau Tô Hiên Minh.

Tô Hiên Minh bảo khách ngồi: ”Tổng giám đốc Diệp, bà Diệp ngồi đi.”

”Tổng giám đốc Tô khách sáo rồi.” Tổng giám đốc Diệp và bà Diệp ngồi xuống.

Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã cùng ngồi vào chỗ của mình, nhân viên phục vụ bắt đầu lên món.

Mọi người cũng vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, dù gì cũng là bữa ăn cá nhân cho nên không nói chuyện công việc.

Lạc Phương Nhã không quá quen thuộc với đối phương, chỉ giữ nguyên nụ cười nghe bọn họ nói.

Nói mãi rồi bỗng nhiên bà Diệp chuyển chủ đề nói chuyện lên người Lạc Phương Nhã.

”Bạn gái của tổng giám đốc Tô đẹp lắm đó.”

Lạc Phương Nhã ngây người mất mấy giây mới phản ứng lại, theo như lời nói từ miệng bà Diệp ”bạn gái của giám đốc Tô” là nói cô. Cô vội vàng nói: ”Không đâu, bà hiểu lầm rồi, tôi không phải là bạn gái của anh ấy.” Nói xong Lạc Phương Nhã còn lén liếc Tô Hiên Minh một cái, thấy sắc mặt Tô Hiên Minh hơi khó coi, đáy mắt cô cũng lướt qua một tia buồn bã, bi thương.

Chỉ bị người khác hiểu lầm là bạn gái của anh mà anh đã tức giận như vậy…

Thực ra Lạc Phương Nhã nghĩ sai rồi, Tô Hiên Minh đúng là tức giận thật, có điều anh tức giận không phải vì bị hiểu lầm rằng Lạc Phương Nhã là bạn gái anh, cái anh tức giận là Lạc Phương Nhã đã vậy còn vội vàng nói với bà Diệp cô không phải bạn gái của anh.

Nghe được Lạc Phương Nhã không phải bạn gái của Tô Hiên Minh, tổng giám đốc Diệp và bà Diệp đều rất bất ngờ nhìn về phía Tô Hiên Minh: ”Tổng giám đốc Tô, cô ấy không phải bạn gái anh thật à?”

Tô Hiên Minh rất lạnh lùng nhìn Lạc Phương Nhã, sau đó ”Ừ” một tiếng.

Hai đương sự đều phủ nhận, bà Diệp cũng biết mình hiểu lầm thật rồi, lập tức xin lỗi: ”Ngại quá, tôi hiểu lầm rồi.”

”Không sao.” Tô Hiên Minh đáp lại một cách lãnh đạm.

Mà Lạc Phương Nhã

sợ Tô Hiên Minh sẽ tức giận nên không mở miệng nữa.

Dùng cơm tối xong, tổng giám đốc Diệp và bà Diệp tạm biệt rồi rời đi trước.

Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã vội vàng về thành phố Z, sau khi hai người tổng giám đốc Diệp rời đi thì cũng không nán lại lâu mà đứng dậy theo họ.

Lúc Tô Hiên Minh đứng dậy đi lấy áo khoác, tay vô thức duỗi về phía áo khoác của Lạc Phương Nhã. Vừa chạm vào áo của cô , anh chợt nhớ đến trước đó Lạc Phương Nhã vội vàng giải thích mối quan hệ của bọn họ. Sắc mặt hơi ngưng trọng, sau đó thu tay lại.

Rồi anh quay lưng lại với Lạc Phương Nhã, mặc áo khoác lên, đi ra khỏi phòng trước.

Lạc Phương Nhã vẫn nghĩ Tô Hiên Minh còn tức giận chuyện bị hiểu lầm, im lặng mặc áo khoác rồi đi theo ra ngoài.

Trên đường ra khỏi hội sở, Tô Hiên Minh nhìn thẳng phía trước, không để ý đến Lạc Phương Nhã, cũng không phối hợp với bước chân cô như mọi khi.

Ra khỏi hội sở, Tống Di Văn đang đứng chờ bên cạnh xe, thấy Tô Hiên Minh đi ra, cô ta lập tức mở cửa sau xe ra.

Tô Hiên Minh ngồi vào ghế sau, lại không mở cửa sau đợi Lạc Phương Nhã như bình thường mà thuận tay đóng cửa lại.

Lạc Phương Nhã ra khỏi cửa hội sở chậm mất hai phút thấy cửa sau xe đã đóng lại.

Bước chân của cô hơi do dự, bước về bên cửa của ghế phụ lái.

Cô vừa đưa tay chuẩn bị mở ghế phụ lái ra thì giọng nói của Tống Di Văn vang lên: ”Cô Lạc, cô ngồi ghế sau.”

Lạc Phương Nhã nhìn về phía cửa sau đã mở, thấy Tô Hiên Minh mặt không có biểu tình gì ngồi trong đó.

Anh thật ra không muốn cô ngồi cùng anh đâu nhỉ! Nhưng…

Nhìn Tống Di Văn một cái, đáy lòng Lạc Phương Nhã thở dài một tiếng, sau đó xoay người ngồi vào ghế sau.

Vì làm cho Tô Hiên Minh bớt giận, sau khi lên xe Lạc Phương Nhã cố gắng để mình dựa sát vào cửa xe.

Ánh mắt của Tô Hiên Minh chú ý đến động tác của cô, cắn khóe miệng sau đó giơ tay ấn hạ cửa sổ xe xuống.

Gió lạnh đêm mùa đông thổi vào, chưa được một lát hơi ấm trong khoang xe đã thay bằng giá lạnh.

Lạc Phương Nhã ngồi bên cạnh Tô Hiên Minh cảm nhận được khí lạnh, đưa tay đóng áo khoác ngoài lại.

Lúc tầm mắt của Tô Hiên Minh chuyển qua, đúng lúc thấy được động tác của cô.

Anh mím chặt môi sau đó vươn tay dùng lực ấn đóng cửa sổ xe lại.

Im lặng vài giây, không thấy nhiệt độ trong xe tăng lên, liền lạnh lùng nói với tài xế: ”Chỉnh nhiệt độ cao hơn chút.’’

Tài xế trong xe bị mắng một cách khó hiểu, nhiệt độ trong xe thấp không phải do anh mở cửa kính ra à?

Đương nhiên, anh ta không có gan phản bác lại lời nói của Tô Hiên Minh, chỉ có thể nhanh chóng tăng nhiệt độ của điều hòa.

Độ ấm trong xe tăng lên rất nhanh, nhưng vẫn chưa làm tan được khí lạnh trên mặt Tô Hiên Minh.

Một tiếng sau, xe dừng ở cửa sân bay kinh đô.

Xe vừa dừng lại, Tô Hiên Minh mở cửa xe ra, trực tiếp xuống xe đi thẳng về sảnh sân bay.

”Tổng giám đốc Tô, vé máy bay.” Giọng nói vội vội vàng vàng của Tống Di Văn cũng không gọi Tô Hiên Minh lại được.

Lạc Phương Nhã thấy bóng lưng bỏ đi của Tô Hiên Minh, xoay người nói với Tống Di Văn: ”Đưa vé máy bay cho tôi đi.”

Tống Di Văn gật đầu đưa vé máy bay trên tay cho Lạc Phương Nhã: ”Phiền cô Lạc rồi.”

”Không phiền, tạm biệt.” Lạc Phương Nhã phất phất tay với Tống Di Văn sau đó đi vào sảnh của sân bay.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện