Định Mệnh Anh Yêu Em
CHƯƠNG 74: LINH CẢM CUỘC THI THIẾT KẾ CỦA LẠC PHƯƠNG NHÃ
Ngày này đi làm, cả người Lạc Phương Nhã đều không đúng.
Không chỉ vì tối qua ngủ quá ít mà mơ mơ hồ hồ, cô còn thường xuất thần, suy nghĩ bay tới trên người Tô Hiên Minh.
Nghĩ có phải anh vẫn đang tức giận không.
Nghĩ tối qua anh nghỉ ngơi ở khách sạn có tốt không.
…
Dù sao một đống chuyện có tốt có xấu.
Nghĩ còn không tính, còn thật sự cầm điện thoại suy nghĩ có nên gọi cho Tô Hiên Minh không, gọi cho anh rồi nên nói gì, vân vân.
Lạc Phương Nhã đều sắp khiến mình điên rồi.
Lạc Phương Nhã cứ mê mê man man trải qua nửa ngày, buổi chiều người dẫn dắt cô Tiết Ngưng tìm cô nói chuyện, kết quả đã xảy ra vấn đề.
Trong suốt quá trình nói chuyện, Lạc Phương Nhã đều xuất thần. Tiết Ngưng trước giờ chưa từng mắng cô cũng lần đầu tiên mắng cô.
“Phương Nhã, nếu em không muốn nghe lời của tôi, em có thể lập tức rời khỏi phòng làm việc.”
Lạc Phương Nhã biết mình sai, cô cúi đầu, thấp giọng xin lỗi Tiết Ngưng: “Em xin lỗi, Tiết Đại, em sai rồi.”
Tiết Ngưng nhìn đàn em mình hài lòng nhất từ trước tới giờ trước mặt, mặt hận không thể rèn sắt thành thép: “Em rốt cuộc là có chuyện gì? Nếu không muốn tham gia kỳ thi của phòng thiết kế, em nói cho tôi biết trước, tôi sẽ để danh ngạch của em cho người khác.”
Nghe thấy Tiết Ngưng muốn nhường danh ngạch cho người khác, Lạc Phương Nhã vội nói: “Tiết Đại, em muốn tham gia, em muốn.”
“Trạng thái thế này của em tham gia thi đấu, là lãng phí danh ngạch này.” Giọng Tiết Ngưng nghiêm túc trước giờ chưa từng có.
Lạc Phương Nhã nắm chặt góc áo, sau đó đảm bảo: “Em đảm bảo sẽ lập tức điều chỉnh tốt trạng thái của mình.”
Tiết Ngưng nhìn Lạc Phương Nhã một lát, sau đó thở dài: “Phương Nhã, không phải tôi quá nghiêm khắc với em, mà là cuộc thi này liên quan tới vị trí của em ở phòng thiết kế sau này, không phải trò chơi.”
“Dạ, em biết khổ tâm của Tiết Đại.” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Tiết Ngưng khẽ ‘ừ’ một tiếng, sau đó cầm phong bì trên bàn làm việc đưa cho Lạc Phương Nhã.
“Người tổ A của chúng ta tham gia thi đấu tổng cộng mười người, đây là vé vào cửa của em. Chín giờ sáng mai, tất cả những người tham dự thi đấu của phòng thiết kế sẽ họp, mà chủ đề cuộc thi cũng sẽ được thông báo trong cuộc họp.”
“Dạ, cảm ơn Tiết Đại.” Lạc Phương Nhã thận trọng nhận phong thư trên tay Tiết Ngưng.
Tiết Ngưng nhìn cô thật sâu, sau đó phất phất tay với cô: “Ra ngoài đi.”
Lạc Phương Nhã gật đầu, ra khỏi phòng làm việc của Tiết Ngưng.
Lúc Lạc Phương Nhã cầm phong thư quay về phòng làm việc tổ A, rất nhiều người trong phòng đều nhìn cô mặt đầy hâm mộ.
“Phương Nhã cũng có danh ngạch à!”
“Dạ, Tiết Đại cho em.” Lạc Phương Nhã gật đầu.
Có người mở miệng hỏi: “Phòng làm việc của chúng ta bao gồm cả Phương Nhã, có mười người có danh ngạch rồi, không biết có còn có nhiều danh ngạch hơn nữa không?”
“Cái này thì không biết, dù sao còn có tổ B và tổ C, nghe nói danh ngạch tổng cộng chỉ có hai mươi lăm cái…”
Lạc Phương Nhã không nghe họ thảo luận, cô đi thẳng tới bàn làm việc của mình, ngồi xuống.
Cô nhìn chăm chú phong thư trên tay, đáy lòng âm thầm cổ vũ chính mình.
“Lạc Phương Nhã, mày nhất định có thể, mày nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của Tiết Đại đối với mày…”
Đúng chín giờ sáng hôm sau, tất cả những người tham gia của phòng thiết kế đều tập hợp cùng họp.
Có chút ngoài ý muốn, Lạc Phương Nhã lại nhìn thấy bóng dáng Đường Thiên Kim trong đó.
Vì họ đứng khác đội ngũ, Lạc Phương Nhã từ xa liếc nhìn Đường Thiên Kim một cái, bèn thu lại ánh mắt, cô lại không biết, sau khi cô dời ánh mắt đi, Đường Thiên Kim nhìn bóng lưng cô, mặt như có điều suy nghĩ.
Chủ đề liên quan tới cuộc thi đấu lần này đã được công bố trong cuộc họp.
Một chữ đơn giản ‘Tình yêu’.
Lấy ‘tình yêu’ làm chủ đề, vẽ một bản thiết kế trang sức.
Vẽ thứ gì, không giới hạn. Chủ yếu là ý tưởng thiết kế phải phù hợp với chủ đề chính ‘tình yêu’.
Nói đơn giản không đơn giản, nói dễ
Thời gian chỉ có một ngày, ngày hôm sau thì phải nộp bản thiết kế.
Họp xong, mọi người đều quay về phòng làm việc của mình vẽ bản thiết kế.
Lạc Phương Nhã cũng không ngoại lệ.
Ngồi trước bàn làm việc, cô cầm bút, nhìn chằm chằm giấy vẽ trắng bóc, nửa ngày cũng không động bút.
Thực sự chủ đề chính ‘tình yêu’ này không dễ vẽ lắm, vì đã có quá nhiều thiết kế liên quan tới ‘tình yêu’, chỉ cần một chút không chú ý thì sẽ biến thành tác phẩm đạo nhái.
Trong lúc do dự, Lạc Phương Nhã đột nhiên liếc mắt tới sơn móng trên ngón vô danh tay phải mình, mắt sáng lên.
Trước đây khi cô nhìn thấy trên tạp chí cách thể hiện tình yêu lãng mạn của sơn móng tay của Pháp, không phải muốn thiết kế một kiểu nhẫn nam nữ sao?
Đó không phải vừa khéo liên quan tới ý tưởng ‘tình yêu’ sao?
Nghĩ vậy, Lạc Phương Nhã lập tức bắt đầu chấp chút.
Vì có linh cảm, cho nên cô vẽ rất thuận lợi.
Cô vẽ kiểu nhẫn nữ trước.
Vì Lạc Phương Nhã căn cứ vào ý nghĩa của sơn móng tay Pháp, cho nên lúc thiết kế nhẫn nữ, màu sắc bảo thạch trên nhẫn, cô dùng màu đỏ tươi như máu, hơn nữa trên mặt nhẫn điểm thêm sáng tạo độc nhất của mình.
Chỉ như vậy, đã là một bản thiết kế rất không tệ rồi. Lạc Phương Nhã lại còn thêm lên một thiết kế nho nhỏ, thiết kế nhỏ liên kết lẫn nhau với nhẫn nam.
Hai tiếng sau, Lạc Phương Nhã thỏa mãn nhìn nhẫn nữ trên giấy, hít vào một hơi thật sâu.
“Chỉ cần xử lý tốt các chi tiết nhỏ, thì xem như xong rồi…”
Một buổi sáng vẽ xong thiết kế nhẫn nữ, Lạc Phương Nhã thật sự vô cùng vui mừng.
Ăn xong cơm trưa, cô còn lười biếng úp sấp lên bàn làm việc ngủ trưa.
Không biết ngủ bao lâu, Lạc Phương Nhã nghe thấy điện thoại reo, cô nửa híp mắt, mò tới điện thoại trên bàn, sau đó nhìn cũng không thèm nhìn đã trực tiếp dùng ngón tay lướt mở điện thoại, đặt tới bên tai: “Alo?”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói có chút nghi vấn của Lạc Thương Vy: “Phương Nhã?”
Nghe ra giọng của Lạc Thương Vy, Lạc Phương Nhã vừa ngáp vừa hỏi: “Chị, sao vậy?”
“Phương Nhã, em đang ngủ sao?” Giọng Lạc Thương Vy có chút ý cười.
“Dạ, ngủ trưa.” Lạc Phương Nhã dừng lại một chút, sau đó hỏi: “Chị, chị tìm em có chuyện sao?”
“Sau khi tan làm muốn tìm em dạo phố, có thời gian không?” Giọng nói Lạc Thương Vy có chút hương vị mệnh lệnh.
“Chị, hôm nay em không được rồi, hôm nay em phải vẽ bản thiết kế…” Lời Lạc Phương Nhã còn chưa nói xong, Lạc Thương Vy đã cắt ngang cô.
“Tan làm xong, em trực tiếp tới quảng trường Vân Đan, chị đợi em ở đó.” Nói xong, Lạc Thương Vy không cho Lạc Phương Nhã cơ hội cự tuyệt, trực tiếp cúp điện thoại.
Lạc Phương Nhã nghe tiếng tít tít không điện thoại, có chút bất đắc dĩ đặt điện thoại xuống.
Sau khi tan làm phải đi dạo phố với Lạc Thương Vy, vậy kế hoạch vốn muốn tan làm về nhà rồi vẽ nhẫn nam chỉ có thể chuyển thành buổi chiều rồi.
Thở dài một hơi, Lạc Phương Nhã duỗi eo lười biếng, hoạt động một chút ngón tay.
Sau đó vươn tay bưng ly nước trên bàn, chuẩn bị uống ngụm nước, tiếp tục vẽ.
Kết quả sau khi bưng ly nước lên, mới phát hiện bên trong đã hết nước rồi.
Ngủ lâu như vậy, miệng lưỡi rất khô khốc, Lạc Phương Nhã chỉ đành đứng dậy tới phòng trà nước rót cho mình ly cước.