"Phá hoại toàn bộ sách trong thư viện, tổng cộng 2018 quyển, gồm 1001 sách quý 500 sách cổ và 517 sách thường các loại, hỏng 72 kệ dãy bàn cùng ghế gỗ chính giữa sảnh, thương tổn tâm lí của 23 người trong đó có 13 giáo viên và 10 học sinh, làm náo loạn 5 dãy lớp học dưới thư viện.....một trong hai người các em giải thích cho tôi, có phải thấy cuộc sống học đường yên ổn quá nên rỗi người phá hoại cho vui?"
Bắt chéo chân ngồi chễm chệ trên ghế sofa bọc da đen tuyền của mình, thầy hiệu trưởng dùng nửa con mắt liếc nhìn hai tội đồ đang đứng trước mặt mình cúi đầu đếm bụi dưới mặt đất, thở dài một hơi
"Hai em...ngồi xuống đi" Cứ đứng ở đấy đóng đinh ánh mắt dưới sàn nhà như thế thì tôi biết xử lí sao đây?
Nhân Nhi nhìn hiệu trưởng, môi nở nụ cười đầy ẩn ý sau đó đánh mắt sang Bảo Minh bên cạnh mình, ngồi xuống
"Cậu còn đứng đó làm gì? Sao không ngồi đi?"
Bảo Minh siết chặt nắm tay, cố gắng thở ra một hơi, gắng gượng cười nói
"Thầy, tất cả đề là lỗi do em gây ra, em đứng chịu phạt là chuyện tất phải làm"
"Tôi kêu cậu ngồi thì cậu cứ ngồi"
"Như vậy không thoả đáng ạ"
"Rốt cuộc cậu là hiệu trưởng hay tôi là hiệu trưởng?"
Tiếng quát đầy tức giận của thầy vang vọng khắp phòng, hôm nay thật sự tâm trạng thầy cực kì, cực kì, CỰC KÌ KHÔNG TỐT! Cả một đống việc đổ lên đầu bận đến nỗi không có thời gian đi nhìn chồng một cái, thật sự rất rất mệt mỏi, đây chính là đang tra tấn người.
Cũng không thèm nhìn đến khuôn mặt tái nhợt run rẩy cắn chặt môi của cậu khi ngồi xuống ghế, rót cho mình một li trà đầy, cứ thế mà chậm rãi uống, bình tâm lại cảm xúc trong lòng mình
"Ư..."
Bảo Minh ngồi đến hỏng rồi! Vết bị chích dưới mông kia cứ như còn kẹt lại mũi tiêm trong da thịt, châm chích đến khó chịu, cậu lén nhích mông phải lên, mông trái đau cực độ, nhích mông trái lên, mông phải càng không thuận lòng mà châm chích, đặt cả hai bên mông ngồi xuống thì chính là vừa châm chích vừa đau mông, không cẩn thận liền khẽ la lên một tiếng. Ý thức được mình vừa làm gì, cậu cắn chặt môi khẽ liếc qua hai con người ngồi kế bên cùng đối diện, ngàn vạn lần đừng nghe thấy
Cậu hy vọng, hy vọng, hy vọng
Rồi lại thất vọng
Bốn cặp mắt kia hai phía sát bên cùng chính diện cứ thế cắm ngay trên người cậu, ý vị thâm sâu như muốn nói chúng tôi nghe thấy hết rồi
Trực tiếp phá luôn cả sự tự tôn ít ỏi còn sót lại
Nhân Nhi khẽ ho một tiếng, phá hỏng bầu không khí yên lặng gượng gạo vừa mới được tạo thành chưa bao lâu này, nhìn về phía hiệu trưởng cười nói
"Như thầy cũng đã nghe thấy, tất cả mọi hậu quả tổn thất sẽ 100% đều do bạn Hạ Bảo Minh đây đền bù, một xu cũng không thiếu"
"Cái gì mà tất cả! - Bảo Minh đang xấu hổ tiếc thương cho bản thân mình nghe thấy thế liền nhanh chóng vứt hết sầu lo tiếc nuối kia đi, quát - cậu cũng ở tại đó với tôi, cậu cũng phải chịu một phần trách nhiệm chứ!"
"Nhưng tôi chỉ lựa sách, đang yên đang lành cậu ép tôi vào kệ rồi đập mạnh tay tôi vào kệ làm gì? Tôi còn chưa xét tới việc cậu vô tình hành hung một thiếu nữ yếu đuối như tôi đấy"
"Cô mà yếu đuối cái gì? Còn không phải do cô hại tôi dọn..."
"Rầm"
Tiếng vỗ bàn đầy uy lực vang lên đánh gãy lời Bảo Minh còn chưa nói hết ra phải nuốt vào lại, cả hai yên lặng nhìn xuống chân mình
"Chỗ này là cái chợ? Cãi nhau, đùn đẩy trách nhiệm cho nhau, các em có còn xem tôi ra cái gì nữa hay không?"
"Bảo Minh đúng chứ, nam nhi đại trượng phu, khi nãy cậu đứng trước mặt tôi thừa nhận mọi tội trạng đều do cậu gây ra còn gì, giờ lại định nuốt lời? Còn đáng mặt đàn ông không, tôi cho cậu nội trong vòng ngày mai phải bồi thiền hết tổng thiệt hại cậu gây ra"
"Nhưng"
"Hay là cậu muốn tôi đi nói chuyện chút với phó hiệu trưởng - CẤP DƯỚI CỦA TÔI?"
Nghe thầy hiệu trưởng gằn mạnh từng chữ cuối, Bảo Minh yên lặng cúi đầu, hai tay siết chặt
"Còn Nhân Nhi, tội em cũng không nhẹ đâu"
Mắt cậu đột nhiên phát sáng, mừng rỡ nhìn thầy hiệu trưởng đang dùng ánh mắt âm trầm nhìn Nhân Nhi, cậu cực kì chờ mong thầy buông ra lời trách phạt, nghĩ đến cảnh cô bị thầy chất vấn, sau đó vất vả một mình dọn dẹp khắp trường làm cậu không kiềm được vui sướng mà híp mắt cười đến không thấy mặt trời ở đâu
"Nhưng xét thấy em không phải cố ý mà là cũng là người bị hại nên thầy tha thứ cho em. Em về đi"
What? That it?
Bảo Minh như không thể tin được điều mình vừa nghe thấy, ngoáy ngoáy lỗ tai mình, cậu ngơ ngác hỏi:
"Thầy vừa nói gì?"
"Cho bạn Nhân Nhi phóng thích vô tội tại văn phòng"
"Thầy - Bảo Minh tức giận la lớn - Thầy không thể làm như vậy!"
"Có thể"
"Cậu ta cũng có tội, tại sao em thì phải bồi thường, còn cậu ấy lại có thể thảnh thơi đi học như bình thường cơ chứ?"
"Cậu có muốn biết vì sao không?"
"Muốn!"
Bảo Minh nhướng người về phía trước, được thầy hiệu trưởng ngoắc tay ý chỉ lại gần, cậu tiến tới ngồi xổm xuống, vảnh tai lên. Thầy hiệu trưởng mỉm cười, cúi đầu thả hơi nhẹ vào tai cậu, gằn từng chữ một
"Vì-tôi-thích"
Bảo Minh:...
"Hết chuyện rồi chứ - đứng dậy uống thêm một tách trà, ngước nhìn đồng hồ trên tay đang điểm đến con số năm, liếc mắt nhìn Nhân Nhi đang cố nén cười nhìn người trước mặt mắt chữ A mồm chữ O trợn mắt vẻ mặt như không tin nổi những điều mình vừa nghe mà chết đứng tại chỗ, thầy mỉm cười ôn nhu nói tiếp- các em có thể về được rồi, về nhanh chút, ra khỏi phòng nhớ tắt điện khóa cửa giùm thầy, thầy đi trước"
Dư âm vang vọng lại vào phòng hồi lâu rồi tắt ngấm, thoắt cái đã không thấy bóng dáng thầy đâu, nhưng dựa vào tiếng bước chân gấp gáp vang lên từ cầu thang bên cạnh. Nhân Nhi cảm thán, xua đi cái hình ảnh tiểu thê tử sau bao năm thất lạc băng qua ngàn vạn chông gai từ phòng hiệu trưởng ở tầng 5 chạy vào lòng ngực tướng công ở phòng y tế trên tầng trệt của mình
"Tỷ"
Một giọng nói nhỏ bé quen thuộc vang lên khiến cô ngừng lại cánh tay đang định kéo Bảo MInh vẫn kiên trì đóng đinh trên mặt đất lên, ngước mắt nhìn về phía ngoài cửa, một cô bé nhỏ nhắn mặc đồng phục trung học chạy đến trước mặt ôm lấy cô, tiếng nức nở vang lên
"A Tứ? Sao muội lại ở đây? Tiểu Nhị đâu, không đi cùng em à?"
"Tỷ...Nhị ca... bị đám người xấu..hức...hôm trước bắt lại...đòi gặp chị"
.
.
.
Băng qua con hẻm phía sau trường, cô nắm chặt tay A Tứ chạy về phía trước, những tán cây cỏ ven đường ngày càng dày đặc, không khí ngày càng âm u, sắc trời hoàng hôn chuyển tối, đứng trước một bãi đất trống của một công trình thi công dang dở vừa bị đình chỉ không lâu, những ống nước còn nằm yên sâu trong hố đất, những xe tải cùng cần cẩu vẫn còn đậu yên trong sân, kế đó là tòa nhà mới chỉ xây được một tầng. Nhíu chặt mày, nơi này, không ổn
"Em xác định chúng ở chỗ này?"
"V...vâng"
A Tứ khó khăn trả lời, cô bé nặng nhọc hít thở, mặt đỏ gay vì kiệt sức. Nhân Nhi nhịn không được đau lòng, lục tìm trong cặp mình đưa cho em chai nước, ghé mắt nhìn về vị khách không cần nhưng vẫn cố chạy theo đang đứng dựa vào miếng bê tông trước cửa giả vờ lạnh lùng tiêu soái nhìn về phía này, lại không ngăn được vẻ mặt hiện lên ba chữ cầu chú ý.
Dồn nén lại cảm xúc muốn đấm cậu ta một cái của mình cùng cảm giác bất an từ trực giác, cô vẫy tay ý bảo cậu ta đi về phía này, nhìn cậu ta vẫn giữ bộ mặt không quan tâm lạnh lùng nhìn cô trong khi chân thì đang tung tăng háo hức chạy đến. Nhân Nhi lại một lần nữa hun hăng dằng xuống cảm xúc muốn đấm mãnh liệt kia, đem A Tứ đưa về phía cậu, nhíu chặt mày nói:
"Giữ em tôi cho tốt, nếu xảy ra bất cứ chuyện gì, cậu coi chừng tôi"
"Tỷ, muội cũng muốn đi"
Cô bé bấu chặt lấy cánh tay cô, vẻ mặt nước mắt nước mũi cố gắng kiên định nhìn cố, tỏ ra mình rất dũng cảm, cặp má mềm mịn phùng lên, đôi măt đỏ hoe ươn ướt cùng cái mũi thẳng xinh vểnh lên, nhìn vừa đáng thương lại vừa đáng yêu. Nhân Nhi bất lực thở dài, xoa xoa đầu A Tứ, im lặng không nói gì, sau đó bước vào trong
Biết được Tỷ ngầm đồng ý, cô bé háo hức chạy theo vào trong, còn không quên nắm chặt tay thiếu niên mặt ngáo phía sau mình vào
"Ca Ca mặt ngáo, vào trong giúp Đại Tỷ a"
Thiếu niên mặt ngáo said:... tôi có họ tên mà
Cả ba tiến vào đại sảnh âm u không ánh sáng, hồi hộp đi sát bên nhau, cố gắng ổn định lại nhịp thở cẩn thận bước vào trong
"Tạch"
Ánh sáng xanh kèm theo hơi lạnh phát ra từ trong chiếc ô tô đậu giữa sảnh sáng lên, rồi tắt ngắm
"Tạch Tạch Tạch"
Cả ba yên lặng đứng nhìn một thanh niên đang trưng ra một bộ mặt cười khoái chí ngồi trong toa xe nhìn mình, khuôn mặt hiện ra rồi biến mất theo từng tiếng bật tắt trong xe
"TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH TẠCH"
"Bốp"
"Đm thằng hâm! Mày bật máy xe làm cái del gì? Đi ra bật đèn phòng cho tao, đại ca ngồi phía sau xe chửi bây giờ"
Tiếng quát tháo khẽ vang lên từ trong xe, kèm theo âm thanh như một người nào đó đá