Bốn bề đều chất ngỗn ngang những bình những lọ, từng nhánh cây uốn nắn mềm dẻo bao lấy, cánh cửa gỗ bị đập mạnh khiến cho một phụ nữ trẻ nằm trên võng ngơ ngác giật mình. Cô gãi gãi cái đầu tổ quạ của mình, chỉnh lại dây buộc hai bên tóc, ngáp ngắn ngáp dài đứng dậy hỏi người đang tiến thẳng đến chiếc bàn trống đặt giữa phòng
"Ôm xồm cái gì? Phá hoại giấc ngủ của công nhân viên chức"
"Thế công nhân viên chức, nghỉ ngơi trong giờ hành chính, muốn bị kỉ luật sao?"
Đặt hòn đá đen nhỏ xuống, xung quanh nó toả ra làn khói trắng lành lạnh ẩm ướt, chỉnh lại chiếc kính tròn trên sống mũi, cô vừa lấy tay chọt chọt vào hòn đá, vừa hoang mang
"Học viên hệ băng nào ác thế? Tiểu bóng này hấp hối tới nơi rồi, còn đóng băng nó lại ngăn quá trình tan biến, vậy còn đau khổ hơn"
"Cứu nó đi"
Ngồi lên chiếc ghế bên cạnh góc tường, bỏ đi sự tồn tại của ánh mắt ngạc nhiên đang chỉa thẳng vào mình, thầy Kiệt như có như không buông tiếng thở dài, nói tiếp
"Còn cả hai học sinh ở nhà ăn, chắc sẽ được đưa đến đây sớm thôi. Hôm nay cô sẽ phải bận rộn lắm đấy"
Nhịn không được, khoé môi cô giật giật liên hồi, xoa xoa hai bên huyệt thái dương để bản thân bình tĩnh lại đôi chút, nhìn xuống tiểu bóng bên trong hòn đá với quá trình tiêu tán vẫn chậm chạp diễn ra, cô nhẹ giọng nhắc nhở
"Nếu cứu thì vĩnh viễn cũng sẽ sống với hình dáng nhỏ bé này"
Nhớ lại lúc cái bóng nhỏ vừa "chào đời" đã tinh nghịch, phá hoại một trận lớn ở lãnh địa của mình, thật không dám tưởng tượng nếu nó lớn lên như những cái bóng khác có phải không sẽ phát nát luôn học viện của mình. Mặc dù anh "vô tình" bỏ đi chi tiết chính mình bị mắc chứng cuồng sạch sẽ, tự phá hỏng nhà kho chứa máy y tế của mình, song anh vẫn chân thành nghĩ rằng mình còn lương tâm sâu sắc, cứ giữ nó lại đi
Thấy thầy Kiệt gật nhẹ đầu, đưa cho ánh mắt động viên cố lên, kìm nén cảm xúc rất muốn đánh người của bản thân mình lại, cô bắt đầu làm tan đi hòn đá, những ánh sáng xanh quanh người như bao bọc lấy cô, tán lá xôn xao rung động. Từng chiếc từng chiếc một nhẹ nhàng bay xuống, mang theo cả những bình những lọ chứa đầy chất lỏng đa dạng màu sắc đến bên cạnh.
"Tiễn khách"
Cái ghế gỗ dưới mông đột nhiên di chuyển, cả bốn chân nhanh chóng chạy về phía cửa ra vào, không nể tình hất mạnh thầy Kiệt xuống đất, đóng sầm cửa lại. Thầy ủy khuất xoa xoa mông của mình, ánh mắt hơi ươn ướt vì đau ngước lên, đối diện với thanh niên tóc tím đang mang theo hai người một nam một nữ bê bết máu, giả vờ ho khan đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, với cái người giáo sư trẻ vừa nằm trên đất xoa mông la đau ai oán chính là không một chút quan hệ.
Khóe môi vẽ nên một đường cong mỏng, Tử Tuyền mở cửa ném hai cái xác vào, mặc kệ âm thanh chửi bới vì làm dơ sàn nhà của người phụ nữ bên trong, thản nhiên đóng sầm cửa lại, bước chân lon ton như một chú chó nhỏ bám lấy thầy Kiệt, trưng ra nét mặt vui vẻ thâm tình với đầy vết máu tanh hôi trên người. Thầy Kiệt xám mặt nhìn Tử Tuyền, cật lực muốn ra lệnh cho cậu đi tắm để tránh sát phong cảnh tâm tình, nhưng xét đến vẻ hiền hòa ngốc nghếch của cậu, lời chưa kịp thốt ra đã nghẹn lại trong cổ họng, khó nhọc nuốt xuống, quyết định đi thẳng đến phòng Tử Tuyền, để cậu hiểu ý mà tắm rửa
"Thầy, tắm chung"
Cặp mắt cún long lanh, cậu cạ cạ cái má của mình vào tay thầy, không ngại quần áo dính đầy máu bẩn mà bám chặt vào người thầy Kiệt
Thầy Kiệt nhìn đến một mảng áo trắng xinh đẹp sạch sẽ của mình đang vương vấn mùi tanh cùng màu đỏ kinh tởm, nét mặt giãn ra, vươn tay đến xoa mặt cậu, cười hiền, giọng nói nhỏ nhẹ đầy cảm xúc
"Biến!"
"..."
----
Việc đầu tiên tỉnh lại, là gì?
Ngắm nghía cảnh vật xung quanh, tôi là ai, đâu là đây?
Có thể Nhân Nhi sẽ làm như vậy
Nếu như Tào Tháo đã lâu không gặp bất ngờ tập kích ghé thăm
Dù đang chìm sâu vào giấc ngủ, đại não vẫn mãnh liệt ép cô dậy, đương đầu với sóng gió đúng nơi đúng chỗ. Nhân Nhi vừa mở mắt ra, cũng chẳng thèm ngó ngàng đến xung quanh có ai hay không, hoặc bản thân đang nằm ngủ ở chỗ nào, lập tức dùng sức chín trâu hai hổ chạy thục mạng đến WC cạnh đó
Hiện tại đã ngồi đúng nơi đúng vị trí, Nhân Nhi liền bình tĩnh ngắm nghía cảnh vật chung quanh, hay còn gọi là không gian bố cục thiêng liêng của William Cường huyền bí
Nhân sinh bản thân cô xem như tốt, đây chính là toilet của phòng cô
Nhìn đi nhìn đi, thấy gì không?
Không thấy đúng chứ, cho nên để cô nói cho biết
Trong nhà vệ sinh này có một tấm gương
Chỗ nào không có? No no, đương nhiên chỗ cô đặc biệt hơn
Vì quá dư thời gian trong cuộc sống, cô đã từng lấy bút dạ chôm được từ phòng y tế vẻ ria mép lên chính giữ gương, cô chỉ muốn xem xem nếu mình có ria mép sẽ hài hước đến thế nào, hậu quả sau cùng chính là cô có cười đấy, nhưng là cười trong đau khổ, vì có tháo kính ra chà lấy chà để bảy bảy bốn chín ngày cũng chẳng mờ đi, chữ đừng bảo sạch
Cô bắt đầu thấy cảm ơn bản thân mình vì chỉ vẽ hai đường cong nhỏ, nên cũng chẳng ảnh hưởng nhiều cho lắm, nhưng tốt hơn hết vẫn là đừng vẽ thì hơn
Với cả cái học viện này, ngoại trừ cô ra, chắc cũng chả ai có thú vui vẻ bậy lên mặt kính đâu, nhỉ?
Đã trôi qua một lúc lâu kể từ khi cô tỉnh dậy chạy vào nhà xí, bên ngoài vẫn không có một tiếng động. Nhân Nhi thở phào nhẹ nhõm, nếu đột nhiên người trên giường tỉnh dậy lại bỏ đi WC, hẳn người trong phòng nếu tâm lí bình thường sẽ nghĩ xảy ra chuyện gì đó, việc đầu tiên chính là gõ cửa hỏi rõ tình trạng đối phương có vấn đề hay không. Nhưng đến giờ vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì, chứng tỏ bên ngoài không có ai
Thả lỏng được sợi dây thần kinh vẫn luôn căng ra của mình, bấy giờ cô mới có thể nhanh chóng trút nỗi tâm sự chất chứa trong người
Tiếng nước chảy vang lên, cô chống tay vào thành tường, choáng váng, hai chân bủn rủn loạng choạng bước ra ngoài. Nằm xuống chiếc giường ngập mùi mình, cô thở hắt ra một hơi đầy mệt mỏi
Giường ngủ chính là chốn bình yên
"Xong rồi?"
Một giọng nam thân quen như cơn gió ấm áp của mùa xuân, lảng vảng trong không khí, dịu dàng rót vào tai cô, tất cả dây thần kinh vừa thả lỏng ngay lập tức buộc chặt lại với nhau, hốt hoảng nhảy dựng lên ngồi sát vào sâu trong góc giường, cô trố mặt kinh hãi nhìn Mặt Trẻ Con không biết từ lúc nào xuất hiện đã ngồi bên cạnh giường mình, ú a ú ớ không thốt nên lời
"Đi vệ sinh xong rồi?" - Đoán rằng cô không hiểu mình đang nói về cái gì, cậu hỏi thêm lần nữa
"C...cậu...từ đâu chui ra thế?" - Cổ họng cô khô khốc, run rẩy thật lâu, gắng gượng nói ra một câu hoàn chỉnh
"Từ bụng mẹ chui ra" - Ai đó vẫn còn thắc mắc biểu hiện lúc này của cô là ý gì, cậu cũng chẳng phải ma, gương mặt cho dù đẹp hay xấu cô cũng đã gặp qua mấy lần, tại sao lúc trước không sợ, giờ lại biểu hiện ra gương mặt trắng bệch cắt không còn giọt máu thế kia? Cậu cũng không có cắn cô
Nhân Nhi lắc đầu nguầy nguậy, khó nhọc nuốt nước bọt, cố bình tĩnh lên tiếng
"Ý là...vào đây từ lúc nào?"
"Tôi vẫn luôn ở đây"
"...Cậu biết tôi đi vệ sinh mà không ra ngoài?!"
Dù cho nhà vệ sinh có cửa thì cũng chả phải cách âm, cậu ta lại nghe hết từ lúc bắt đầu đến tận khi xả nước, có cái lỗ nào không? Cô chui cho đỡ nhục
"Vấn đề sinh lí bình thường, cũng không cần làm quá đến thế"
Giựt lấy cái gối trên tay cô đang không ngừng đập vào đầu mình, Nhật Phong ôn tồn khuyên nhủ
Nó sẽ bình thường nếu như cậu cho tôi biết có sự hiện diện của mình ở trong phòng đấy...tuy vẫn có tiếng, nhưng tôi vẫn có thể cố gắng giảm lại, hoặc không thì xả nước đầy thùng, sẵn tiện che đi thanh âm...muốn khóc quá
Tuy rằng trong lòng gào thét, bên ngoài Nhân Nhi ngoại trừ ngửa mặt than thân trách cậu, miệng cũng chẳng dám hó hé nửa lời
Mặt Trẻ Con thấy cô có vẻ đã bình ổn tâm tình hơn lúc trước, đặt lại chiếc gối ngay ngắn trên giường, với tay kéo mạnh cô xuống, theo cậu ra khỏi phòng
"Khoan, tôi vừa tỉnh, còn chưa mang dép, cậu kéo tôi đi đâu?"
Lại nói, Tiểu Hắc đâu rồi
Cảm thấy người phía sau đột nhiên dừng lại, Nhật Phong bất đắc dĩ đứng yên, quay về phía sau hỏi
"Sao nữa?"
"Tiểu Hắc của tôi đâu?"
"Tiểu Hắc? Thứ đen đen trong hòn đá ấy à?"
Cô vô thức nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay mình, vô số hình ảnh đột nhiên dồn dập tấn công cô, có lẽ cô biết được Tiểu Hắc đang ở đâu
Chỉ là cô không chấp nhận sự thật này
Nhật Phong nhìn cô cứ thẩn thờ nhìn chằm chằm vào cánh tay mình, lại sợ thầy đợi lâu, không nói không rằng bế cô lên chạy thẳng ra hành lang
"Cô nặng thật đấy"
Tôi cảm thấy một người có thể đấm nát cửa sắt, chấn động cả nhà kho không có quyền nói câu này
Mặc dù đáng lẽ ra tâm trạng phải chìm sâu trong đau khổ, cô vẫn không thể ngừng lại suy nghĩ không hợp tình huống của mình.
Đây chính là một thói quen, làm thế cô mới có thể ngăn mình bị tình cảm khống chế mà mất luôn cả não, tuy nhiên vẫn phải dựa vào tác động bên ngoài
Tỉ như lần con chó vàng Mina của cô bị xe cán, lần cuối cô gặp nó chính là nó nhìn trân trân vào cô, ói ra một bãi trước cầu thang, cô còn bực bội mà mắng nó, cho đến mấy tiếng sau không biết nó đã đi đâu, liền đi ra cửa chờ, rốt cuộc vô tình cúi mặt xuống chính là cơ thể vàng mượt của nó cuộn tròn lại trong khe hở nhỏ giữa tủ lạnh và cánh cửa, nó nhắm chặt hai mắt lại, im lặng nằm trong đó - một nơi khó mà thấy được mà vĩnh viễn bỏ cô.
Nhưng lần đó chả ai nói gì với cô cả
Chìm sâu vào trong hồi ức lạc lõng với tình huống thực tại cũng như vấn đề vừa đề cập của mình, cô cũng không thèm để ý đến bản thân đang thoải mái nằm gọn trong vòng tay, áp mặt vào khuôn ngực rộng mềm mịn của Nhật Phong, mặc cho cậu bế đi băng qua hết dãi hành lang này đến hành lang khác
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng, nhưng hàm ý lại mạnh mẽ kéo cô về thực tại
"Cô đi wc hôi thật đấy"
"...Đại ca, còn gì để nói có lí hơn không?" Cô cũng không thể vừa đi vệ sinh vừa xịt dầu thơm cho bớt thối được, mô Phật ạ
"À, nhóc tỉnh rồi à?" - Gương mặt thoáng nét cười, cậu có nhã hứng trêu đùa cô một chút, dù vai vế câu trước câu sau hơi sai lệch với nhau
"Cậu nghĩ tôi bao nhiêu mà gọi tôi là nhóc?"
"Ừm...cở 12 13 tuổi?"
Băng qua khu vườn rộng lớn, cậu nhanh chóng rẽ vào một lối đi nhỏ khuất ánh sáng dẫn đến dãy kí túc dành riêng cho những học trưởng, không hề hay biết được nét mặt đang cực kì nhăn nhó của người con gái trong lòng
"Thế... cậu bao nhiêu tuổi?"
"15"
Nhân Nhi có chút dở khóc dở cười im lặng nhìn qua cặp chân của mình, lại ngó xuống đôi chân đang không ngừng bước đi vững chắc trên sàn gỗ nhỏ hẹp bóng loáng, ánh sáng từ phía bên kia dần dần soi rõ kính cở cùng chiều dài của nó
Cô chợt nhớ đến năm ngoái, tại nhà xe, một thằng nhóc lớp sáu gọi cô bằng bạn, xa hơn một chút thì một cô bé lớp hai gọi con nhóc tên Nhân Nhi lớp 5 bằng em
Năm nay cô 16 tuổi
Lấy tay lên làm động tác khóa môi mình lại, cô ngoan ngoãn ăn chút đậu hủ của cậu, áp sát mặt vào thứ mềm mịn bằng phẳng hơn cô, lâu lâu lại có thứ nhòn nhọn nho nhỏ chạm nhẹ vào má
Mê trai trong tình huống vừa đau thương vừa đau bụng là không có tiết tháo
Đáng tiếc, tiết tháo của cô đã tan nát từ khi cô biết H là gì
Đó là cả một câu chuyện dài...aha...ahaha
Rất nhanh, Mặt Trẻ Con đã dừng lại, cậu nhẹ nhàng đỡ cô xuống trước một căn phòng màu tím độc lạ nằm giữa dãi phòng nối liền nhau với màu trắng tinh khiết, càng làm nổi bật lên sắc tím huyền ảo. Cậu "nhẹ nhàng" gõ cửa ầm ầm hai cái, dường như đang cố gắng kìm chế lại sức mạnh của mình đến mức thấp nhất
"Thầy Kiệt, con đem Nhân Nhi tới rồi đây---"
Đáng lẽ lúc này cậu nên đến nhà kho để gặp thầy, nhưng vừa rồi trong lúc chờ cô đi vệ sinh xong, cậu nhận được tin nhắn hối thúc của thầy, nhưng vị trí rõ ràng ở tại phòng của Tử Huyền, cậu cũng có hơi hoang mang, nhưng lệnh vẫn phải làm. Nhật Phong còn chưa kịp nói dứt câu, cánh cửa trước mặt đã không biết có phải vì cậu đập nhẹ quá không mà ngã xuống mặt đất, cũng gãy nốt khóa sắt phía bên trong, hữu tình vô ý chứng kiến toàn bộ hình ảnh độc đáo mang tính chất hết sức nguy hiểm với tâm hồn trẻ thơ
Thầy Kiệt với chiếc sơ mi trắng đã bị bật tung hết năm khuy áo, phất phơ trong gió, nằm yên trên làn nước với những cơn sóng nhẹ, chiếc quần đen phía dưới dính sát vào từng đường cong từ hông đi xuống, giữa hai chiếc đùi chính là cánh tay trần nhẵn nhụi của Tử Huyền đang đặt trên đó, mái tóc tím của cậu ướt đẫm, từng giọt từng giọt rơi xuống gò má, nhẹ nhàng di chuyển qua xương quai xanh, lại lăn xuống khuôn ngực trông vẻ khá là rắn chắc – nơi đang bị hai bàn tay của thầy Kiệt áp lấy, vừa vặn che đi hai thứ hồng hồng nhỏ nhắn kia, phía hông cậu chính là chiếc áo blue trắng hờ hững che đi phần thân dưới. Từ góc độ của hai người Nhân Nhi cùng Nhật Phong, muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu biếи ŧɦái, muốn thấy được chút thịt thà mặn mà thì lại bị quần áo tàn nhẫn che đi, chiếc bồn tắm không biết bị ai thô bạo kéo xềnh xệch đặt giữa phòng, chứa trọn hơn trăm lít nước cùng cơ thể của hai con người hết sức thân tình mà đè lên nhau
Nhật Phong im lặng vài giây, gật nhẹ đầu xin lỗi, sau đó nhìn sang Nhân Nhi bên cạnh, lấy tay che đi đôi mắt dù cận nhưng vẫn cố căng ra ngắm phong tình của cô lại, bình tĩnh dựng chiếc cửa lên, miễn cưỡng đóng lại
Đồng chí, lúc này che đi thì còn có tác dụng gì không?
Nhẹ đẩy tay cậu ra khỏi tầm mắt của mình, che giấu niềm tiếc nuối với hình ảnh bên trong và sự câm thù với cánh cửa trước mặt, cô nói ra nỗi hoang mang lòng mình
"Tại sao lần nào gặp anh ta cũng đều là lúc anh ta đang X trong bồn tắm với cậu thanh niên khác vậy?"
Thay vì đính chính lại cậu không phải chồng thầy à? Thì cô lại nói ra thắc mắc