Một câu chuyện cổ xưa, không một ai biết đến
Có cặp vợ chồng nọ sống ở trên núi
Người vợ dệt vải, chồng làm ruộng
Họ sống hạnh phúc bên nhau, hài lòng với cuộc sống
Nhưng rồi không may, một cơn đại dịch ập đến trong thị trấn, khi người chồng đang chở hàng hoá đến nơi đấy, không cẩn thận mắc phải, nhưng cũng không phát hiện
Về sau trên quá trình trở về bệnh của anh ta ngày càng trở nặng, cuối cùng ngất dưới chân núi, được một tiều phu nhận ra, tốt bụng đưa trở về nhà
Người vợ sau bao ngày lo lắng cho chồng mình đến quên ăn quên ngủ, hiện tại chứng kiến anh một thân bệnh tật trở về, khóc mãi không thôi
Cô hàng ngày ra sức dệt vải, dệt đến nổi hai tay toàn máu là máu, cô hỏi
Nếu đôi tay này của em không còn xinh đẹp nữa, anh có còn yêu em không
Người chồng mỉm cười xoa mặt cô
Luôn luôn
Cuối cùng cô đem bán khung cửi, hằng ngày đi đến tửu lâu khắp nơi để hát rong kiếm sống, cho đến khi giọng nói cơ hồ không thể phát ra được nữa
Cô vuốt ve gương mặt ngày càng tiều tuỵ của chồng mình, hỏi
Nếu giọng nói này của em biến mất, không thể hát cho anh nghe được nữa, anh có còn yêu em không
Người chồng mỉm cười yếu ớt, xoa mặt cô
Vẫn sẽ
Dưới thị trấn đột nhiên bệnh dịch càng nặng, lương thực khô khan, hầu như đến cỏ dại ven đường cũng bị người ta tranh nhau ăn lấy
Một đại phú hào từ nơi nào đó bất thình lình xuất hiện, nói rằng ai muốn có lương thực và tiền bạc, hãy kí vào giấy sinh tử
Người vợ hỏi chồng
Nếu sau này em không còn nguyên vẹn nữa, anh có còn yêu em không?
Đôi mắt người chồng nhắm chặt, thì thào
Mãi mãi
Người vợ bước từng bước nặng nề trở về nhà mình, máu cùng rơm rạ từ trong người cô rơi vãi trên mặt đấy