Dưới ánh nắng ban trưa chiếu xuống từng ngõ ngách, những cánh hoa bàng trắng sữa đung đưa theo chiều gió, nhẹ rơi xuống sân trường vắng lặng, tiếng giảng bài vang vọng giữa bầu không khí yên tĩnh. Thật là một cảnh tượng thanh bình tuyệt đẹp của chốn học đường thanh tĩnh, khiến người ta cảm thấy hoài niệm biết bao, muốn giữ cho khoảnh khắc này bình yên mãi. Đó cũng chính là truyền thống yêu cái đẹp của nhân dân ta
Nhưng, có những con người lại không đủ tâm hồn thơ ca để nghĩ đến những đạo lí sâu xa như vậy
Tại một góc nào đó, một bóng người chạy bán sống bán chết đi giải quyết nỗi buồn tâm sự. Làm vang vọng cả một thứ âm thanh không mấy êm tai cùng mùi hôi hỗn tạp khắp phòng toilet. Phá vỡ bức tranh phong cảnh học đường yên bình giản dị
Được rồi, cũng đừng trách cô như thế, không phải cô cố ý có được không?
Tào Tháo không bao giờ đứng trước mặt bạn và nói: Hello, it's me! Do you still remember me? We should vào mấy giờ mấy giây mấy phút hôm nay cùng dạo quanh toilet đàm đạo chuyện dân sinh, nhớ chuẩn bị sẵn giấy nha, ahihi.
Lau đi vệt mồ hôi trên trán, khoé miệng cô co rút, ngửa mặt ai oán nhìn gạch bông
Bốn mắt nhìn nhau khổ nỗi lòng
Giấy thì đã hết, vòi cũng không
"Đường đường là một thanh thiếu niên học tập tốt lao động tốt, ăn ở tốt chưa hại đời ai, thực hành theo tấm gương đạo đức, một lòng yêu nước và theo Đảng. Làm sao lại có thể rơi vào cảnh chiến trường đau thương tay không vũ khí như thế này?! Bác lao công à, bác làm ăn cũng quá thất trách đi!"
...
Chẳng lẽ giờ mặc thẳng đồ vào luôn, giả tưởng như mình chỉ đi xè xè?
Never!
"Dẫu biết giấy được làm từ gỗ, chúng ta cần phải tiết kiệm giấy để bảo vệ một môi trường xanh sạch đẹp. Nhưng cũng có cần phải tiết kiệm giấy vệ sinh đến thế không?"
"Biết là nước đang bị ô nhiễm, cần hạn chế tiêu hao, nhưng không dùng giấy thì chí ít cũng cho người ta cái vòi nước để rửa đi chứ!"
"Lại nói bác lao công làm việc không đến nơi đến chốn! Chỉ vì có những bạn học sinh ý thức kém chơi chọi giấy nhau trong nhà vệ sinh, tạt nước nhau giữa ánh bình minh, đi vệ sinh không xả nước để lại một đống chình ình, thì bác cũng không thể nhẫn tâm đến nổi 6 phòng chỉ dùng chung một cuộn giấy, một vòi nước trước cửa kèm theo một cái xô, chờ đợi nước đổ đầy rồi tự túc đi xả thành quả thế chứ!"
"Thế xây cái bồn cầu với cái gạt nước làm gì mà gạt không ra nước? Để cho có tính thẩm mỹ hiện đại hoá nhà cầu hoá thôi à?!"
"Bản thân mình cũng chẳng ra gì! Chỉ lo sự buồn chất chứa tràn bờ đê mà gấp gáp chạy đi quên mang giấy"
"Nhưng bản thân, tôi sẽ tha thứ cho cậu, vì cậu cũng chỉ là một trong số những chiến hữu được Tào Tháo ghé chơi quên đặt lịch hẹn trước mà thôi, cho nên quên đem giấy là điều khó tránh khỏi"
"Thế giờ không lẽ cứ ngồi ở đây? Không ổn, cứu tiếp tục tu luyện ở đây chẳng mấy chốc mình sẽ bị mùi hôi tạp chất này hun cho đắc đạo thành tiên mà một bước lên tây thiên mất"
"Hay là mặc quần vào và làm như chưa từng có việc gì xảy ra?"
"NGÀN VẠN LẦN KHÔNG ỔN!!! Chưa nói đến hôm nay là thứ hai, một thân áo dài trắng tinh tươm thuần khiết, nếu làm vậy thì việc bị lộ ra ngoài chỉ là sớm muộn! Phải biết còn tiết chào cờ tắm nắng có tổ chức kia, giữa một ngàn mấy trăm người, mình một thân mùi hôi khó ngửi, nhất định sẽ rất nhanh bị phát hiện. Chưa cần mượn đến loa để thông báo, thì cả trường cũng sẽ biết mình đi đàm đạo chuyện chính sự với Tháo huynh, nhưng lại không vệ sinh mà còn dám mặc quần lại và một lòn diễn sâu ta cái gì cũng không biết, ta chỉ là đi tè tè thôi, không phải đi hàn duyên tâm sự với người mà ai cũng biết kia đâu!"
"Danh dự cấp ba của bản thân sẽ mất hết đó a a a a a!!!!"
"Bộp"
Đang mãi lo toan cho tương lai của mình thì một vật từ ngoài cửa được ném vào trong phòng của cô, chăm chú nhìn dị vật vừa xâm nhập chốn riêng tư của mình, hai mắt cô đột nhiên sáng chói loá.
Đó là một thứ hình trụ được bao bọc bởi độc một màu trắng tinh khôi, chất liệu giấy mỏng, đưa tay ra vò lại có thể thấy rõ vài hạt bụi giấy bay nhẹ trên không trung - Toilet Paper - giấy vệ sinh chân nhân đã tới.
Mô Phật
Con được cứu rồi!!!
Sau khi công tác thủ tục vệ sinh sạch sẽ đã xong xuôi, với một tâm trạng phấn khởi niềm vui phơi phới đẩy cửa ra, toan bước đi thì bỗng nhiên bước chân cô sững lại, lùi về sau hai bước, nhìn sang
Một chàng thanh niên với cặp mắt nhỏ dài cuốn hút, lông mi dày cong vút lấp lánh ánh nước, tóc nâu bồng bềnh được vài giọt nước bám vào, chảy qua xương gò má cao cùng làn da vàng có chút trắng, cuối cùng đọng lại tại chiếc cằm nhọn rồi rơi xuống nền đất, chiếc răng khểnh hé ra hướng về phía cô mà cười. Quả là một nam thanh niên soái mĩ
Không gian bỗng chốc trở nên kì lạ
Nam thanh, nữ sắc hơi hơi
Điều này chứng tỏ điều gì?
Chứng tỏ đây chính là một thằng biếи ŧɦái vào nhà vệ sinh nữ với mưu đồ bất chính tâm địa thối nát có tơ tưởng ngắm con gái đi wc!!!!!
NHÂN DANH CÔNG LÍ, TA TRỪNG TRỊ NGƯƠI!!!
Mắt mở to bốc lửa nhìn người trước mắt, hận không thể một cái liếc mắt đâm chết gã kia, hai tay bắt đầu thủ thế, sau đó...
"Biếи ŧɦái! Bố đây ném chết ngươi!"
Chớp mắt, đồ vật bay tán loạn với sát khí bức người. Đủ các loại vũ khí từ giày dép, xô nước, gáo nước cho đến băng vệ sinh (?) cùng chung một hướng mà nhắm thẳng vào người thanh niên kia, anh ta cật lực tránh né, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào thoát khỏi, đành bất lực hết chạy tới núp chỗ