Thái Vy giấu chó nhỏ trong lòng nhẹ nhàng đi vào khách sạn đến được phòng cô mới thở phào nhẹ nhõm. Bận không ngơi tay, Thái Vy tiếp tục xách chú chó nhỏ bị bẩn này vào trong nhà vệ sinh, tắm rửa sạch sẽ cho nó, vết thương ở chân khá nặng có khi mai cô phải đưa nó đi bác sĩ thú y khám.
Trông từ đầu xấu xấu bẩn bẩn thế mà tắm rửa lại sạch sẽ đẹp trai phết! Là một chú chó lông vàng tai cụp nhá, xinh xẻo lắm chứ đùa, con này mà đi mua lại phải xì 500-600k Thái Vy vui vẻ cười, đây gọi là có duyên đấy!
Sáng sớm, lén lút ra khỏi khách sạn Thái Vy cùng ôm chó nhỏ vào trong lòng, đang chuẩn bị bắt xe để họ chở đến bệnh viện thú y lúc này người bạn cô lâu lắm rồi không gặp lại nhất lại xuất hiện ở đây.
Một người đàn ông chạy đến thở hồng hộc với Thái Vy.
"...Tiêu...Tiêu Vy là cậu đúng không?"
Thái Vy giật mình quay lại đề phòng, nhìn người đàn ông trước mặt có chút quen mắt....
Người đàn ông tức giận, lập tức dùng hành động thân thiết búng trán Thái Vy.
"Gì thế này, bạn bè không nhận ra nhau..." Giọng nói có chút tổn thương, Thái Vy lúc này mới nhớ ra tên đàn ông này là Lý Húc người bạn mà chơi thân với cô hồi cấp 2 nhưng lúc đầu lớp 9 đã chuyển trường vì lí do công việc của bố mẹ, bố anh chính là thầy dạy Teakwondo.
"...A..Lý Húc đúng không! Không ngờ, không ngờ luôn, dậy thì thành công đấy, đẹp trai phết!" Thái Vy cười hí hửng nhìn Lý Húc.
"Tưởng quên rồi....." Lý Húc gãi gãi đầu vốn anh cho rằng mình còn nhìn nhầm cơ chạy thục mạng đến đây xác nhận lại người đúng là không sai lầm!
Thái Vy lúc này mới chú ý đến bộ quần áo của anh là quần áo cảnh sát hình sự. Mắt lấp lánh giơ cho Lý Húc một like: "Được đấy thanh niên, nói được làm được, không ngờ cậu lại trở thành cảnh sát thật."
Lý Húc gãi gãi mũi mặt mày đỏ lên, có vẻ da mặt anh rất mỏng.
"Đã nói với cậu rồi nên tôi chắc chắn sẽ làm mà.
Sao cậu lại ở đây? Con chó này nữa?"
Thái Vy lúc này mới à lên một tiếng, gãi gãi đầu đưa ra đề nghị: "Đưa tôi đến bệnh viện thú y gần nhất đi. Sau đấy tôi kể cho."
Lý Húc gật đầu kéo Thái Vy đi sang đường bên, chiếc xe Sh đen đang dựng ở ven đường. Thái Vy mắt sáng lên ôm con chó miệng cười châm chọc Lý Húc:
"Ghê nha, cả Sh cơ nhiều tiền quá, mới mấy năm không gặp lên đời ra phết."
Lý Húc cười xòa đáp: "Gần chục năm chứ ít gì nữa, nào lên đi."
Thái Vy gật đầu cười, cậu nhanh chóng đưa Thái Vy đến bệnh viện thú y, cậu cùng cô đi vào trong tưởng sẽ được lấy luôn trong ngày ai ngờ chú chó bị nặng hơn Thái Vy tưởng. Bác sĩ hẹn 3 ngày nữa đến lấy chó. Đóng trước 50% khoản phí, lúc này bả vai của cô nhức không chịu được, cô liền vào trong nhà WC của bệnh viện cởi áo bôi thuốc.
Lúc này, Lý Húc vẫn cười không ngậm được mồm, cậu không ngờ sẽ gặp Thái Vy nhanh đến thế. Vốn năm sau sẽ xin chuyển công tác sang thành phố C nhưng ai ngờ năm nay lại được gặp cô ở đây.
Thái Vy sau khi bôi thuốc đỡ hơn rất nhiều đi ra, Lý Húc trở cô đến quán cafe nói chuyện.
Gọi hai ly nước hồng trà lúc này cậu mới hỏi:
"Sao cậu lại đến đây?"
Thái Vy không nhanh không chậm tường thuật lại cho Lý Húc, cậu bất ngờ sững người không ngờ Diệp Oanh lại có một người bố khốn nạn đến như thế.
"Cậu làm cảnh sát, chắc mấy vụ tìm người này rành lắm nếu có tin tức báo cho tôi nhé."
Lý Húc trong đầu còn đang không biết làm sao để xin số của cô thì cô đã ngả bài cậu vui vẻ đồng ý.
"Tạm không nhắc đến chuyện Diệp Oanh, cậu thì sao học hành ra sao rồi mà lại thảnh thơi đi chơi vào thời điểm này không sợ bà cậu lo sao."
Thái Vy nghe xong liền mỉm cười tường thuật lại câu truyện: "Tôi ngay sau khi thi đỗ cấp 3 thì không đi học nữa chính là chỉ học hết cấp 2 thôi