Nhưng mà sao cô hí lại có thể gầy thế này.... Thái Vy đưa tay sờ nhẹ lên bụng cô, cực kì bằng phẳng, cái đống mỡ đó hình như chạy lên trên ngực hết rồi, cái vòng một to bự chẳng này làm cô có chút khó thở.
"Chết dở, phấn khích quá, sao không Vy con."
Thái Vy lắc lắc đầu mỉm cười, một nụ cười cùng với đôi mắt xanh mị lực. Tất cả mọi người đứng đấy đều chao đảo gật gù.
Đây chính là người mà bọn họ tìm suốt bao lâu nay, Thái Vy real! Nam Cường híp mắt, thực sự anh khá là nghi ngờ nhưng cùng với đôi mắt xanh và nụ cười xán lạn kia thì chắc chắn là đúng 100% rồi. Tiêu Vy? Tiêu Trân Ái... Trời ạ sao anh lại không nhận ra sớm hơn chứ. Tìm trời tìm bể, ai dè nó đứng ngay trước mặt mình luôn...
"Làm rất tốt." Ông Nam Mộ vỗ lấy vai anh.
Nam Cường lắc lắc đầu không đáp.
Mấy cô, mấy chú hồi trước rất thân với Thái Vy đều đã xuất hiện, đặc biệt là cô hí, khóc tèm lem tèm la hết, làm trôi hết cả Mascara trông rõ là buồn cười.
Trong vòng gần 20 năm nay thực sự đã có rất nhiều điều thay đổi, Thái Vy còn nghe thêm mấy tin buồn rằng bác Thế, chú Chu đã từ trần....
Diệp Mạc nhất quyết ôm lấy cánh tay của Thái Vy không buông, điều này làm ông Nam Mộ khá tủi thân, nhưng ông mà lại thèm so đo với con bé dở hơi mắt xanh này á, no no no....
....
"Cô Mạc con còn có chuyện quan trọng phải nói với cô." Ánh mắt Thái Vy thay đổi, bà nghiêm túc gật đầu. Tiệc đã tàn, Việt Dã lái xe, đưa Thái Vy và vợ chồng ông Nam Mộ về lại biệt thự.
Ngồi trên xe đương nhiên là bà Diệp Mạc không thể quên được chuyện nãy có vẻ Nam Mộ đã gặp Thái Vy ở đâu đó.
"Anh gặp con bé lúc nào?"
Nghe thấy giọng sặc mùi thuốc súng của vợ, ông làm gì có dám chọc vào tổ kiến lửa thành thật khai báo.
"Nếu không lầm thì gặp 2 lần trong một quán Cafe."
Diệp Mạc nghe xong thì trợn mắt lườm chồng tóe khói.
"Những hai lần?"
"Lần thứ hai gặp mặt thì con bé có vẻ gặp khó khăn nên anh chỉ nó vài chiêu. Còn lần thứ nhất thì không nhớ lắm."
"Sao anh không bảo em?"
Nam Mộ thở dài, bảo với bà cái gì bây giờ....
"Anh còn không nhận ra con bé....."
"Lúc đấy mắt của con bé giống như người bình thường."
Nam Mộ tránh ánh mắt của Diệp Mạc nên quay ra chỗ khác. Không nói gì nữa. Bà lửa giận bốc nên tận đỉnh đầu thực sự là muốn cần một cái súng dí vào người của ông để xả đạn cho hả giận.
"Sao em lại nhận ra mà anh không nhận ra nổi?" Nam Mộ từ chối trả lời cho câu hỏi này, đến con anh hai đứa kia lâu không gặp anh còn quên mặt huống gì là con của người anh ghét.
Thái Vy nhếch miệng buồn cười giữ tay của bà lại trấn áp.
"Con vẫn ổn mà, dù sao lúc đấy nếu không có chú thì chắc con hôm nay cũng không gặp được cô."
Diệp Mạc liếc xéo Nam Mộ sao đó kệ ông không thèm để ý nữa, chuyên tâm hỏi Thái Vy về cuộc sống của cô.
Lí do vì sao mà Diệp Mạc lại có thể nhận ra Thái Vy trong khi cả đeo lens chính là vì bà luôn coi cô là con gái yêu quý của mình, đối xử chắc chắn còn cưng hơn hai đứa con trai kia của mình. Tình cảm lúc nào cũng dâng chào, bà nỗ lực tìm kiếm suốt 20 năm qua, mặc dù con người lớn lên cũng thay đổi rất nhiều, nhưng với người mẹ con của họ lúc nào cũng chính là đứa trẻ. Kể cả không phải là giọt máu do chính họ sinh ra.... Bởi vậy mới có câu nói: "Tình mẫu tử chính là tình cảm thiêng liêng nhất trên thế gian này!"
Thái Vy dựa vào vai của bà, đôi mắt xanh cong lên, khóe miệng không nhịn nổi cười suốt dọc đường gần một năm nay cô không có ai quan tâm hỏi hang gì cả chỉ tự chịu đựng một mình đúng là có người thân gia đình bên cạnh thật tốt!
Tòa biệt thự từ xa xa xuất hiện, Thái Vy lúc này mới ngồi dậy đôi mắt xanh to tròn nhìn nó một cách chăm chú. Một tòa biệt thự cổ kính xinh đẹp theo năm tháng, trong trí nhớ mờ mờ ảo ảo của cô ngôi biệt thự này có chút kha khá giống nhau. Cái lồng đèn từ đợt tết năm ngoái cô cùng Nam Cường đi mua kia treo ở giữa cổng, mọi sự chú ý của cô lại