Tiếng cười khanh khách lại xuất hiện ở phòng khách, nhìn những tờ giấy mọi người đang cầm trên tay Thái Vy cũng đoán mọi người đang đọc cái gì.
Diệp Mạc cau mày nhìn chi tiết vào năm 23 tuổi bà Thái mất mà lòng khó chịu thành đoàn, phải chi vào thời điểm này năm trước bà và Thái Vy gặp lại nhau thì có lẽ bà Thái sẽ sống lâu hơn nữa chứ không phải dừng ở....
Diệp Mạc thở dài, lúc này mới lóe lên một ý định hôm nay sẽ triển khai kế hoạch đi thăm mộ bà Thái.
"Ông Lê, chuẩn bị lễ giúp con."
Ông quản gia nghe xong liền gật đầu xoay người đi ngay.
"Quần áo trang phục của mọi người chỉnh chu lại, mặc màu đen hết đi, chúng ta sẽ đi thăm mộ bà Thái."
Đương nhiên về vấn đề trang phục này luôn có một tay bà Lê xử lí làm hết. Bà nhẹ nhàng đưa tay mời mọi người lên trên tầng, một phòng quần áo chung cung cấp đầy đủ. Tông chính chủ đen và trắng.
"Nhưng.... cô nay còn bị..... cô nên nghỉ thêm đi cô Mạc, mai rồi đi.... bà con cũng không trách cô đâu." Thái Vy cau mày lên tiếng không đồng ý. Lúc này Nam Cường bình thản từ trên bước xuống.
Nam Mộ cũng đồng tình với Thái Vy, Thanh Dung cùng Mễ Tư cũng đều khuyên hết cái kiến thức chuyên môn ra nhưng Diệp Mạc đều lắc đầu. Cái tính này y hệt Nam Cường bà và anh một khi đã quyết định cái gì đó thì mười trâu hai hổ cũng đố mà kéo lại được.
"Cô muốn đến tạ lỗi với mẹ nuôi. Cô ổn con yên tâm."
Đôi mắt xanh của Thái Vy hơi trầm xuống, cô khá lo lắng về vấn đề sức khỏe của cô Mạc. Nhìn lên Nam Mộ, ông ra hiệu, cô liền gật đầu đồng ý.
Rất nhanh, mọi người thay quần áo xong liền đi, một tốp người di chuyển vào nghĩa trang, nơi bà Thái đang nằm là một nơi yên tĩnh không khí trong lành và cực kì sạch sẽ. Mắt của Thái Vy lúc này đã được đeo lại lens, mặc dù bây giờ không cần hoặc không đeo cũng được nhưng.... một linh cảm bảo rằng cô nên đeo vào để tránh.....
"Đeo vào làm gì?" Nam Cường ngồi bên cạnh hỏi cô.
Cô liền bĩu môi đáp: "Đại gia của chúng ta giờ mới mở miệng nói sao, sao lúc nãy tôi có nịnh đến méo miệng cũng không đáp."
Nam Cường bình tĩnh nghe câu nói diễu cợt của Thái Vy ném cho cô một cái cau mày, còn cô thì khiêu khích anh lại một cái bĩu môi. Những người ngồi sau đều nhìn thấy hết, Mễ Tư và Kỉ Tống là kích động nhất. Hay lắm chị Vy! Phản dame mạnh nữa lên, bọn em sẽ là đồng minh của chị.
Nhìn một Thái Vy hay nói chính xác hơn là Tiêu Vy quen thuộc ba người là Vũ Hành Long, Việt Dã và Mộc Tử mới dám đùa nói chuyện bình thường với cô.
"Phải nói là khác cực kì, em bỏ cái này ra anh chả dám tiếp xúc luôn." Việt Dã nhìn Thái Vy đăm chiêu nói.
"Kiểu đôi mắt của em nó... anh cũng không diễn tả nổi nó làm sao luôn.... chung quy khi em với đôi mắt đó anh cảm thấy không quen lắm."
Thái Vy buồn cười nhìn Việt Dã đáp: "Đến bản thân em cũng có chút không quen khi tháo ra cả ngày rồi chỉ dùng nó mấy tiếng."
Mặc dù việc quyết định đi thăm viếng mộ bà Thái là quyết định phút chốc nhưng ông Lê vẫn chuẩn bị khá là đầy đủ.
Thái Vy quét dọn sạch sẽ mộ của bà, mọi người thi bày hết đồ cúng lên đấy. Cô châm lửa đốt một bó hương sau đó chia cho từng người. Từng người từng người một mang hương lên thắp, người cuối cùng là Diệp Mạc, cô xúc động lắm, một người phụ nữ mạnh mẽ như cô nay còn run run khi thắp nén hương cho bà.
Rất nhanh liền kết thúc, tất cả mọi người gói đồ cất lại rồi quay đầu đi ra về. Lúc này Thái Vy lên xe Diệp Mạc cùng Nam Mộ. Bờ vai của bà lúc này run rẩy không ngừng, ông Nam Mộ thì lái xe còn cô là người bình