Đương nhiên câu trả lời của ba người khi nghe thấy tiếng của Việt Dã nói là không. Nhưng cũng chính vì câu nói này khiến Thái Vy đăm chiêu nghĩ ngợi về bức thư của bố.
Bình tĩnh? Không cần vội? Nguy hiểm?.....
Nguy hiểm sao....? Anh Dã đã bị bắn lén như này trong khi thân thủ của anh ấy không thể chê vào đâu được, nhưng hung thủ chính là kẻ lấp ở bóng tối và bên ta chỉ có những thông tin ít ỏi, người ngoài sáng người trong tối thù đương nhiên người trong tối sẽ có lợi thế như thế nào.
Bố có ý gì đây? Đầu của cô lúc này cảm thấy rối tinh rối mù lên không biết nên làm sao cho phải. Nhưng có lẽ cô nên dừng, tạm hoãn lại việc đi đến những nơi đó. Chắc chắn kẻ thù đã đánh hơi được rồi.
"...Chị nghĩ chúng ta nên hoãn lại." Dù sao thì chắc chắn việc lá thư đến bây giờ cô mới nhớ ra và đưa cho cô Mạc đọc chắc chắn không phải là trùng hợp, có lẽ đây chính là một trong những tính toán của bố cô chăng?
Nam Phi đã khó chịu giờ lại khó chịu hơn lập tức muốn đập cho cô một trận. Nhưng mà không thể kể cả nếu cậu có muốn thì người bị hành tơi tả có lẽ sẽ là cậu....
"Chị làm sao?" Mễ Tư khó hiểu nhìn Thái Vy, lúc nãy cô còn hùng hổ lắm mà sao giờ lại đổi ý thế này.
Thái Vy liền tường thuật lại nội dung cho Mễ Tư nghe. Cậu nghe xong với một phần nào đấy cũng khá tán thành với ý kiến của cô, với năng lực của bác Thái cậu không thể bác bỏ được.
Nam Phi cũng gật gù, thôi thì cậu lại có thời gian rảnh rồi. Mặc dù không muốn nhận thua nhưng có lẽ bây giờ cậu phải tăng cường tập lại võ, chứ nói thật cậu không yếu nhưng mà Thái Vy có thể làm cậu đo đất đến không thể chống cự thì quá nể rồi. Không thể để thua một người như chị ta, đặc biệt là con gái nữa chứ.
"Vậy Nam Cường...."
Mễ Tư nhếch miệng cười gian xảo đáp: "Đến lúc phản công, chị cứ chờ anh ấy mang chiến tích về nhà thôi."
Việt Dã lúc này đã lê cái thân tàn tạ của mình ra đến cửa, đáy mắt lộ rõ vẻ thất vọng.
"Không đi nữa à, nằm ở đây chán lắm."
Nghe được câu nói của anh cả ba người đều bật cười. Nhưng chỉ trong chốc lát Mễ Tư nhất quyết đẩy anh vào giường nằm nghỉ. Việt Dã nhất quyết không chịu. Cả bốn người đi xuống sân sau ngồi, lúc này Thái Vy mới nhớ đến "tình iu" mấy nay cô ghẻ lạnh. Thoan thoắt chạy đến cái chuồng nằm ở góc cuối. Tiếng chó sủa một vang dội to hơn nữa.
Vàng ở trong chuồng vẫy đuôi tít thò lò, sửa không ngừng nghỉ mong là cô chủ đừng bỏ quên tôi....
Thái Vy vui vẻ cười, mở cửa ra cái nó đã lao vào chân cô cào cào như điên. Còn dám cắn cả váy của cô cơ, mất dạy thế chứ lị! Thái Vy ngồi xổm xuống xoa xoa đầu nó, nó vui lắm nhưng cái mặt như có chút ủy khuất to lớn, kiểu như khóc đến nơi.
"Rồi rồi, đừng buồn mấy nay chị bận quá quên mất mày luôn, lại đây chị thương nhaaa."
Vàng lúc này thè lười cảm tưởng như nó cười khà khà vui sướng vậy. Mà cũng không lớn lắm vẫn vậy, vẫn là chú chó con nhỏ nhỏ nuôi mãi chả lớn. Có vẻ phi vụ kinh doanh này cô lỗ rồi nhỉ?
Ôm lấy Vàng, nó thỏa mãn lắm. Mọi người đang ngồi trên bàn đang nói chuyện gì đó. Nam Phi kinh ngạc nhìn nhân vật tự nhiên xuất hiện trong nhà mình.
"Lớn phết nhỉ." Mễ Tư đưa tay xoa xoa đầu nó.
"Không chả thấy lớn tẹo nào luôn."
Thái Vy vui vẻ đưa Vàng cho Việt Dã, anh rất thích con chó này mà nó cũng rất thích anh Thái Vy thi thoảng cô cảm tưởng như là mình là khách anh ấy là chủ của nó.
"Chó của chị à, đẹp đấy." Nam Phi vui vẻ nhìn nó nhưng không dám sờ chỉ sợ bị cắn.
Có lẽ đây chính là câu nói hoà hoãn nhất của hai người từ lúc gặp nhau. Thái Vy gật đầu thay cho câu trả lời, cô cũng chả muốn tính toán chuyện cũ với cậu.
"Chị mua bao nhiêu?"
"Free."
"What? Thật à, con chó xinh thế này mà bảo free có chó nó tin chị."
Cô nhún vai đáp: "Tình cờ nhặt được, lúc mới gặp nó xấu bẩn như sắp chết tới nơi, phải vỗ béo lắm mới được đẹp như thế này đấy cậu nghĩ không tốn tiền à? Riêng tiền tiêm