Anh có ngăn cản thế nào thì cô vẫn quay lại hát, với cô lời nói của anh chẳng có tí trọng lượng nào, rút cuộc anh có phải chủ gia đình hay không, dạo gần đây anh bắt đầu băn khoăn về điều đó.
Thật ra anh chẳng phải kẻ hẹp hòi gì, cô theo đuổi niềm đam mê anh ủng hộ hoàn toàn, chỉ là anh muốn cô khỏe hơn đôi chút rồi muốn làm gì thì làm.
Vậy ai là kẻ nối giáo cho giặc, đương nhiên là tay quản lý của quán Cây thông đỏ rồi, cô quay lại mà hắn ta mừng như bắt được vàng ấy.
Giờ cô là ca sỹ đang lên nên có cô quán đông đặc khách, những bàn trong buổi diễn của cô phải đặt trước cả tuần mới có chỗ, cat sê tăng vọt, 1 buổi cô diễn kiếm được tiền bằng cả tháng lương của anh.
Thiên hạ đúng là thật lạ, cô biến mất gần nửa năm, tưởng bị lãng quên rồi, ai ngờ khi cô quay lại lại được săn đón đến vậy.
Cũng tại cái tay Tân kia hết, anh đã gặp hắn và đề nghị để thư thư khoảng 2, 3 tháng rồi hẵng để cô diễn vậy mà hắn từ chối.
Bực mình.
Anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại bực mình với Tân đến như vậy, lắm lúc ngồi nghe cô hát mà anh cứ nhìn gã ta như muốn vặt cổ ra nhai sống luôn ấy.
Hay anh cho cắt điện cả khu vực này, quán hết hoạt động luôn nhỉ?
Tuy hậm hực vì ý kiến của mình bị cô phớt lờ nhưng trong thâm tâm anh tự hào kinh khủng, ngồi dỏng tai nghe ngóng những lời ngợi khen của quan khách dành cho cô tài năng, xinh đẹp, giọng ca thiên thần, mũi anh nở ra hết cỡ.
Anh chỉ muốn trèo lên bàn mà hét toáng lên: "Vợ tôi đấy! Các người có ghen tỵ không?"
Anh thuê cả 1 tiểu đội chứ không ít để bảo vệ cô, tiền trả cho bọn họ có khi bằng tiền cô kiếm được cũng nên, thế này không phải là 1 đồng quà bằng 3 đồng bánh hay sao?
Cô không nghĩ mình còn gặp nguy hiểm gì nữa để cần sự bảo vệ gắt gao đến vậy.
Akira chắc đã hết căm hận cô rồi, suy cho cùng cô cũng có làm gì anh ta đâu, là bố mẹ cô mà.
Còn mẹ chồng cô, giờ cô đã sinh con cho anh, bà có thể ghét cô chứ bé Thỏ là con cháu dòng họ Largarde chẳng lẽ bà chối bỏ? Mà cô lại là mẹ bé Thỏ, chắc bà cũng miễn cưỡng bỏ qua cho cô thôi.
Cô luôn cân nhắc để chỉ tiêu trong khoảng tiền cô kiếm ra, nhiều khi ưng ý món nào đấy nâng lên hạ xuống tính toán 1 hồi cô lại thôi.
Nghe như thiếu thiếu 1 thứ gì đó đúng không? Đấy là anh, trong phương trình của cô không có anh.
Cô không tiêu tiền của anh.
Lúc anh nộp toàn bộ lương tháng cho cô, cô đưa lại anh 1 nửa, bảo là đàn ông cũng có nhiều thứ cần phải chi tiêu, đi bù khú bạn bè chẳng hạn, không có tiền trong túi sẽ rất mất thể diện.
Anh có đi bù khú với bạn bè đâu, anh luôn quanh quẩn bên cô và con mà.
Rồi sau đó anh phát hiện ra tiền anh đưa cô chẳng động tới đồng nào, vẫn để nguyên trong phong bì, đặt ngay ngắn trong chiếc hộp nơi góc tủ.
Anh thấy cổ họng nghẹn đắng, nỗi tủi thân dâng đầy làm sống mũi cay sè.
Thế là sao nhỉ, cô không tiêu tiền của anh vì ghê tởm à, vì anh là 1 gã người Pháp, giống như cái lũ người Pháp xâm lược đất nước cô? Chắc cô đang nghĩ những đồng tiền anh kiếm được là dựa trên việc bóc lột đồng bào mình?
Sống cùng nhau trong nhà nhưng đôi khi anh nghĩ chỉ có thế thôi, như những người khách trọ, với Thảo Linh thế giới chỉ có cô và bé Thỏ, anh ở đâu đó lạc lõng vật vờ xung quanh.
Nhiều lúc anh rất muốn hỏi cô, cô có yêu anh không, những lời cô nói trước đây với anh liệu có thật lòng, hay vì nghĩ mình sẽ không qua khỏi nên cô nói thế để gửi gắm bé Thỏ cho anh.
Tuy nhiên anh chẳng dám mở lời vì nhỡ đâu cô lại thừa nhận rồi ôm con bỏ đi thì anh biết tính sao.
Đằng sau cái vẻ mềm yếu kia của cô là 1 ý chí mạnh mẽ, quật cường và độc lập.
Không như những phụ nữ khác phải dựa dẫm vào đàn ông và rất vui vẻ dựa vào đàn ông cô thì ngược lại, hoàn toàn chẳng muốn dựa vào ai kể cả là anh, chồng của cô, người yêu thương cô hết