Jules gầy như cô nhưng không có mông có ngực gì hết.
Có lần anh đã từng lấy tay chọc chọc vào ngực cô rồi hỏi: "Sao em gầy thế mà vẫn có 2 cái bánh bao này cho anh ăn nhỉ?" Giờ cô nghĩ lại mới thấy có lẽ anh đã dùng Jules làm chuẩn mực để đem cô ra mà so sánh chăng?
Cô chẳng thể chịu đựng lâu hơn, sau lần thứ 3 chứng kiến màn sờ nắn kiểm tra độ rắn của cơ ngực mà Jules làm với chồng mình khi lên phòng ngủ cô cằn nhằn 1 tràng.
Câu trả lời của anh mới thực sự làm cô điên tiết:
- Kệ đi! Tính Jules là thế mà, nếu phản ứng chị ấy lại lu loa lên, phiền lắm.
- Nhưng em không thích! Em không muốn có ai động vào người chồng em.
Còn anh thì lại có vẻ thích nhỉ, giống như anh quen được chị ta vuốt v e bấy lâu rồi ấy.
Anh cau mày:
- Đừng có nói linh tinh.
Mà em đang ghen đấy à? Em không thấy mình quá vô lí sao, ghen tuông bóng gió.
Em có nghĩ Jules làm thế để chọc tức em không?
- Không, giống như anh và chị ta đã quá quen với việc sờ mó nhau hơn.
Anh quát lên:
- Linh, thôi đi! Chẳng có chuyện gì em cũng vẽ ra chuyện được, trong khi em và Akira...!- Biết mình lỡ lời anh vội ngừng lại.
Mắt cô tối đi, loang loáng nước.
Không nói thêm tiếng nào cô lặng lẽ thay đồ rồi chui vào chăn.
Anh nói giọng áy náy:
- Cho anh xin lỗi anh không có ý gì đâu.
Bấy lâu anh vẫn bảo việc cô ở bên cạnh Akira anh hoàn toàn hiểu và thông cảm rằng anh không để tâm hóa ra anh nói dối, chuyện đó vẫn luôn đè nặng trong lòng anh, giờ thì anh nói ra rồi.
Cô cố gồng mình lên nhưng không được, nước mắt cứ lã chã tuôn rơi.
Khi anh từ phòng tắm bước ra không còn thấy cô trên giường, anh hốt hoảng sang phòng liền kề để tìm nhưng cô đã chặn cửa không cho anh vào.
Đi ngủ với tâm trạng ngổn ngang, vừa ân hận, vừa bực bội vừa lo lắng anh nằm trằn trọc mãi đến gần sáng mới ngủ được 1 chút.
Tỉnh dậy anh lại sang phòng bên tìm cô nhưng cô đã đi từ sớm.
Muốn ra được khỏi phòng kép này thì từ phòng cô ngủ phải đi sang phòng anh ngủ.
Vậy là anh ngủ say quá, cô đi qua cũng không nhận ra.
Buồn bực anh dợm bước ra ngoài thì bị thu hút bởi giỏ rác đầy giấy bị xé vụn.
Tò mò anh cầm vài mảnh lên ghép thử và không khó để phát hiện ra cô muốn viết gì: Đơn xin li hôn.
Trước đây cô đã từng đòi li dị và bảo rằng mình không biết viết đơn, anh viết đi cô kí.
Giờ thì tiến hóa hơn, cô đang tập viết đơn.
Anh nghiến răng ghìm cơn nóng giận.
Chỉ có thế thôi đã muốn li hôn hay đấy là điều cô đã luôn muốn bấy lâu nay?
Nếu ngay lúc này mà nói chuyện chắc chắn sẽ cãi nhau nên anh cố nhịn, đợi cho cả 2 bình tâm lại.
Tính cô anh hiểu rõ, không như những người phụ nữ khác chỉ nghĩ đến chuyện bỏ chồng đã hoảng loạn lên, cô thì chỉ cần được sống theo cách của cô, giá nào cô cũng chấp nhận.
Để tránh mặt chồng cô ít khi ở trong phòng, suốt ngày lang thang ngoài vườn.
Như lúc này đây cô đang đứng trong dãy hành lang dài rộng ngẩn ngơ nhìn mấy cây hoa giấy trồng cạnh nhau đang bung nở những cành hoa dài đủ màu trắng hồng vàng đu đưa trong gió.
Giật mình khi có 1 chiếc áo khoác lên vai, cô quay lại thì thấy Martin đứng sát cạnh mình.
Sao lại có chút chua chát và thất vọng dâng lên trong lòng cô thế này nhỉ, phải chăng cô đã nghĩ dù chỉ thoáng qua người khoác áo cho cô là anh.
- Ngoài này gió lắm em dâu, em cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.
- Martin nói với cô giọng trầm ấm.
- Vâng cảm ơn anh ạ.
Cô nói rồi quay gót vội vã bỏ đi.
Đúng là Martin có quan tâm đ ến cô thật nhưng ban nãy là sao? Giống như anh ta định ôm cô vậy.
Jules chặn cô ở đầu hành lang, nhìn chằm chằm vào chiếc áo len mỏng của chồng