Những cơn co bóp tới ngày 1 gần nhau hơn làm cô đau đến vã mồ hôi hột.
Sao lại đau thế nhỉ, có phải lần đầu cô sinh con đâu, lần trước cũng chẳng đau thế này.
- Mình ơi! - Cô gọi anh, giọng nhẹ như hơi thở.
Anh lao đến bên cô, lòng thấy hối hận vô cùng.
Cô đang phải chịu đau đớn như vậy mà anh còn cãi vã với cô.
Dùng khăn ấm từ từ lau đi những giọt mồ hôi đọng trên gương mặt cô, anh nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai, hôn tới tấp.
- Anh đi ra ngoài đi!
Anh há hốc miệng sững sờ.
Cô vừa mới gọi anh đến bên mình kia mà, sao ngay tức thì đã đuổi anh đi.
Cô vẫn giận vì 2 người vừa cãi cọ nhau hay sao?
- Sao thế, em không muốn có anh ở bên à?
- Em sắp đẻ nên anh ra ngoài đi!
- Không! Anh muốn ở cạnh em lúc em đau đớn khổ sở thế này.
- Người quen của em để chồng ở cạnh khi sinh về sau các đức ông chồng đều chạy làng hết.
Nhìn cảnh vợ vượt cạn rồi lại chán vợ.
Vì vậy anh mau đi ra đi!
- Anh không phải lũ ngu ấy đâu.
- Không thích! Đi ra! - Cô vừa nói vừa lắc đầu quầy quậy.
Thật may Fillips nhảy vào giải cứu cho cô.
Nắm lấy bắp tay Francois, anh ta lôi bạn đẩy ra ngoài phòng:
- Cậu ra ngoài đợi đi, đừng có ở đó làm vướng chân mọi người.
Quay sang cô, anh ta bảo:
- Cứ để cậu ấy ở bên cạnh cô, sao cần đuổi cậu ta đi.
Cô làm cậu ta tủi thân lắm biết không, khi nào cũng muốn đẩy chồng ra xa, thật chẳng hiểu nổi cô.
Cô tức nghẹn họng.
Gì vậy chứ, chính anh ta lôi anh tống ra ngoài giờ còn trách mắng cô.
Cơn co bóp đến dồn dập, bên dưới cửa mình cô đã mở ra.
Chẳng còn cách nào khác cô phải để Fillips đỡ đẻ cho mình.
Hóa ra cũng không quá đau đớn, cô đã sinh lần thứ 2 rồi mà.
1 bé trai kháu khỉnh mặt chẳng hề nhăn nhúm chút nào, tóc đen loăn xoăn 1 mớ trên đầu.
Nhìn tiểu thiên thần bé nhỏ bế trên tay cô tự hào kinh khủng.
Có lẽ thành tựu lớn nhất đời cô là sinh ra được những bé con đáng yêu thế này.
Anh lao vào phòng như 1 cơn lốc, miệng run run vì xúc động.
Bố chồng cô có khi còn xúc động hơn.
Chẳng cần giấu diếm, ông bật khóc.
Cô trao bé Gấu cho bố chồng rồi chui vào lòng anh.
Vuốt mái tóc ướt mồ hôi của cô, anh hôn lên khắp mặt, hỏi cô với giọng khào khào:
- Đau lắm không em? Em đã vất vả rồi.
Cảm ơn vì đã sinh con cho anh.
Dụi dụi đầu vào ngực anh, cô thỏ thẻ:
- Em muốn tắm!
- Không được!
Chồng cô còn chưa kịp mở miệng tất cả những người có mặt trong phòng đã đồng thanh trả lời, bố chồng cô, lần đầu tiên từ trước đến giờ còn trừng mắt nhìn cô.
Ấm ức vì bị bắt nạt hội đồng, cô rơm rớm nước mắt, nép mình vào ngực anh.
Anh vuốt ve cô vỗ về an ủi:
- Thôi, chịu khó, lát nữa anh lau người cho rồi 2 hôm nữa tắm, được không em?
Khi mọi người ra ngoài để cô cho bé con bú sữa còn nghe bố chồng cô phàn nàn với Fillips:
- 2 cái đứa này thật giống nhau, nghiện tắm.
Lần này quay lại sống ở dinh thự nhà Largarde vị thế của cô đã khác, nhất là sau khi sinh bé Gấu.
Bố chồng cô ngày nào đi làm về việc đầu tiên cũng là vào thăm cháu.
Rồi nếu không bế bé Gấu thì ông sẽ ngồi ghì bên nôi làm chồng cô có chút bực mình.
Thể theo nguyện vọng của cô nôi của con trai cô được đặt trong phòng ngủ của vợ chồng cô thay vì để trong phòng trẻ.
Do đó, phòng dành cho 2 người nhưng lúc nào cũng có 4 người.
Đã thế, dù biết thừa chồng cô khó chịu bố chồng cô vẫn cứ ở cạnh cháu đích tôn đến tận tối muộn, dù bé đã ngủ tít từ lâu, phớt lờ thái độ bực dọc của Francois.
Bố chồng cô rất thích cháu, hồi bé Thỏ còn sống, ông vẫn thường đến chơi với bé khi