Nhặt tờ đơn li hôn bị anh vo tròn vứt dưới đất, cô cẩn thận vuốt cho phẳng phiu rồi nắn nót chép lại.
Lần này thật sự là thử thách lớn với cuộc hôn nhân của 2 vợ chồng cô.
Cô bị giằng xé giữa 2 luồng cảm xúc.
1 mặt cô không muốn li hôn, cô sợ giả thành thật nhưng mặt khác cô cũng khá chán nản khi mong chờ mãi vẫn không thấy động thái quyết liệt gì từ chồng nên cô muốn chia tay quách đi.
Hình như cô chịu ấm ức bấy lâu nay vẫn chưa đủ, chồng cô lại còn định đẩy cô đi xa.
Người bị hại là cô thế nhưng cô lại phải bỏ trốn, trong khi mẹ chồng được thản nhiên sống y như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Anh bước vào phòng bệnh của cô, đứng khựng lại nhìn chằm chằm vào tờ đơn li dị cô để trên bàn.
Cổ họng anh đột nhiên khô khốc, đắng nghét.
Thế này là ý gì đây, đã bảo từ bỏ kế hoạch giả vờ chia tay đầy hoang đường rồi kia mà.
Nắm chặt mảnh giấy trong tay, anh bước nhanh về phía cô hỏi giật giọng:
- Đã bảo không li hôn cơ mà, em hứa với anh những gì em quên rồi sao hả?
Đang đứng bế con cạnh cửa sổ nhìn xuống sân, cô quay lại ngạc nhiên hỏi anh:
- Thì cái kế hoạch giả vờ li dị anh từng nói không tiến hành à?
- Không! Sao nào, em mong chờ điều đó lắm hả?
- Vậy anh có cách gì để mẹ không làm hại em nữa? Nói đi, nếu không em sẽ không về nhà cùng anh đâu.
Mẹ anh tìm cách giết em đã bao nhiêu lần rồi.
Anh có tin là bà ấy sẽ không làm thế nữa không?
Anh mệt mỏi ngồi phịch xuống giường.
Điều cô nói hoàn toàn đúng chẳng sai chỗ nào.
Hơn nữa anh cũng chưa tìm ra cách hóa giải tình huống hiện tại.
Nếu cứ tiếp diễn như vậy cô liệu còn sống sót được khi mẹ anh ra tay lần tới hay không.
Bước tới gần anh cô ngồi xuống, chăm chú nhìn anh cô hỏi:
- Anh định cho mẹ con em đi đâu?
- Sài gòn.
- Anh trả lời rụt rè nhìn cô.
Không biết cô có nghĩ như anh không chứ với anh đấy là nơi quá xa, cứ như là tận cùng trái đất vậy.
- Vâng.
- Cô ừ hữ trong miệng đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt anh.
Căng thẳng, mệt mỏi những ngày qua làm anh già đi trông thấy.
Bé Gấu đang ngồi trong lòng cô nhoài người sang phía bố, bàn tay nhỏ xinh với lên đập đập vào mặt chồng cô, miệng nói liến thoắng:
- Để con! Gấu biết làm! Gấu làm cho!
Anh và cô cùng bật cười mà hốc mắt đỏ hoe.
Cô hỏi tiếp nghe giọng mình nghèn nghẹn:
- Thế bao giờ thì em phải đi?
- Anh đã mua vé tàu cho 2 mẹ con em đi vào sáng sớm mai, nhưng nếu em chưa muốn đi thì mai đừng đi vội.
Cô lắc đầu:
- Em muốn mọi việc được giải quyết nhanh chóng.
Càng nhanh thì em càng được quay về nhanh đúng không?
Anh gật gật đầu ôm cả 2 mẹ con cô vào lòng:
- Anh sẽ gửi tiền vào ngân hàng cho em.
Vì để mẹ anh không lần ra em thì em không được đi làm đâu, chịu khó vậy nhé.
Thiệt thòi cho em rồi.
"Bấy lâu mình không thiệt thòi chắc, cô nghĩ, thêm 1 chút có là gì."
Đột ngột, anh nâng cằm cô lên bắt nhìn thẳng vào mắt mình:
- Em thề lại lần nữa đi, em sẽ chờ anh, tuyệt đối sẽ không bỏ anh!
- Vâng ạ, em thề.
Giọng cô nói rất nhỏ nghe như tiếng gió thoảng qua nhưng lại rất rõ ràng.
Anh buồn rầu nén tiếng thở dài, từ nay 2 vợ chồng anh sẽ phải sống bằng niềm tin.
Lì bỗng nhiên ló cái đầu bù xù vào phòng.
Áo sơ mi trắng bỏ trong quần âu màu xanh hải quân, gương mặt điển trai đã trải qua bao vất vả khi lăn lộn ngoài đường có những nét rắn rỏi rất đàn ông.
Nhìn vóc dáng cậu ta người ta có thể nghĩ hẳn là 1 chàng công tử trẻ tuổi con nhà tư sản nào đó nếu không tính đến cái đầu bù xù như tổ quạ kia.
Thật không hiểu khiếu thẩm mỹ của cậu ta ra làm sao nữa, tóc tai như thế mà cô muốn cắt nhất định không chịu.
Nhìn thấy Lì, bé Gấu reo lên, vội vàng tụt từ trong vòng tay cô xuống đất suýt ngã:
- Cậu! Cậu! Bế cháu! Mau lên! Mau! - Vừa nói, bé Gấu vừa đu lấy cổ Lì.
Cười khì khì, Lì lấy tay cù nách bé Gấu làm con trai cô cười như nắc nẻ.
Quay sang phía 2 vợ chồng cô Lì bảo:
- Em trông cháu cho, tối em quay lại!
Đóng chặt cửa lại ngay khi Lì