Tô Thiên Di biết việc mình cùng Mạc Thanh Quân ép buộc Mạc Thiên Nhật Dạ chịu trách nhiệm cho mình trong suốt mấy tháng Mạc Thiên Nhật Dạ bị thương vì cô ta là người đã cứu anh là lí do cô ta đuối lí nhất.Bây giờ nếu Mạc Thiên Nhật Dạ công khai nói nguyên nhân thì mặt mũi của cô ta và ông cụ Tô sẽ biến mất ngay, sau đó chắc chắn khó mà có lí do để đuổi Lý Thiên Nguyệt ra khỏi nhà họ Mạc.
Tô Thiên Di bày ra bộ mặt đã hiểu chuyện nói"Con biết rõ lí do anh Nhật Dạ từ hôn.Cháu cũng biết rõ vì sao anh ấy rời khỏi Mỹ.Cháu cũng không ép anh ấy phải bắt buộc chịu trách nhiệm với cháu.Nếu bây giờ anh ấy đã yêu người khác, cháu cũng không thể mặt dày mà bắt anh ấy chịu trách nhiệm.Hôm nay anh ấy đã nói rõ là không muốn nhắc đến chuyện hôn ước lúc trước cháu cũng chỉ có thể nói lời chúc phúc cho Nhật Dạ và Thiên Nguyệt trăm năm hạnh phúc, răng long đầu bạc"
Mạc Thiên Nhật Dạ không chút do dự, điềm nhiên lạnh lùng đáp lại" Giữa tôi và cô Tô thật sự đã từng có hôn ước.Nhưng việc chịu trách nhiệm là do cách suy nghĩ của tôi và cô Tô khác nhau mà thôi.Thiên Nguyệt là vợ tôi, tôi yêu cô ấy ai cũng thấy rõ nhưng cô ấy chưa hề xen vào chuyện tình cảm trong quá khứ của tôi.Đừng hòng ai có thể ám chỉ bình luận ác ý về cuộc hôn nhân của chúng tôi dù là vô ý hay là cố ý điều này mong ông cụ Tô và cô Tô đây nên tự hiểu"
"Cho dù là vấn đề tình cảm trước đây cậu cũng không nên quá tuyệt tình với Thiên Di" Bây giờ ông cụ Tô không có tư cách gì mà dám đứng lên mắng chửi Mạc Thiên Nhật Dạ, vì vậy bây giờ ông ta chỉ có thể cau có trách mắng Mạc Thiên Nhật Dạ vài câu.
" Vậy ý của ông cụ Tô là, bây giờ tôi kết hôn thì vẫn phải thương nhớ người cũ, luôn luôn phải thực hiện việc chịu trách nhiệm như trước đây sao?" Giọng nói Mạc Thiên Nhật Dạ lạnh nhạt như trước, trong mắt hiển hiện ý cười.
" Nhật Dạ, hôm nay chúng ta đều đến đây để thăm nhà họ Mạc, nói đến chuyện này cũng chỉ là nhắc lại chuyện cũ.Dù gì Thiên Di cũng đã dành hết những năm tháng thanh xuân quý giá nhất của mình cho cậu rồi.Tôi thân là ông nội của con bé cũng phải đứng ra đòi lại lời giải thích từ cậu chứ" Ông cụ Tô thấy từ đầu đến cuối thái độ Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn lãnh đạm nhưng vẫn cố ý thể hiện thái độ bất mãn trong lời nói.
Nghe đến đây Lý Thiên Nguyệt không muốn nghe nữa đành lên tiếng " Bây giờ cô Tô bao nhiêu tuổi rồi? Hình như là hai mươi lăm đúng không?"
Khi giọng nói của Lý Thiên Nguyệt vang lên, tất cả các ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.
Lý Thiên Nguyệt không hề có ý định tránh né, nhìn thẳng vào mắt mọi người, ánh mắt kiên định khác thẳng với lúc nãy, đôi mắt cô trong veo nhìn Tô Thiên Di nói" Mới có hai mươi lăm tuổi mà đã dành hết tuổi thanh xuân quý giá của mình?Cho hỏi ông cụ Tô có nói quá không?Theo như tôi nhớ không lầm thời kỳ hoàng kim của phụ nữ là từ hai mươi đến ba mươi lăm tuổi à?Khi còn trẻ mười mấy tuổi ai cũng sẽ trải qua những chuyện buồn về tình cảm.Nếu ai cũng rảnh rang đi trách móc người mình yêu thì thế gian này người mắc nợ có nhiều quá rồi sao?"
Ánh mắt ông cụ Tô sa sầm, nhìn Lý Thiên Nguyệt nói" Cô đâu hiểu tường tận về chuyện tình cảm của Thiên Di và Nhật Dạ đâu?Thật ra năm đó Thiên Di xém chút nữa đã trở thành con dâu nhà họ Mạc rồi!"
Lý Thiên Nguyệt vẫn mỉm cười, ánh mắt có phần chế giễu nói" Không biết ông cụ Tô với cô Tô thấy sao nhưng tôi thấy từ xuýt chút nữa hay xém chút nó quá xa vời với hiện thực.Không phải cái đó chỉ là kiểu câu nếu như sao?Bây giờ ông cụ Tô đã lớn tuổi có thể ngồi hoài niệm về quá khứ vẫn rất bình thường nhưng cô Tô đây vẫn còn trẻ cần phải nghĩ về tương lai phía trước, rũ bỏ những quá khứ không thành sự thật.Không lẽ người vợ được pháp luật xác nhận như tôi phải rút lui để chồng tôi bù đắp những ngày tháng thanh xuân của cô Tô đây sao?"
Không khí yên tĩnh tràn ngập sự khó xử nhưng tất nhiên người khó xử không phải là Lý Thiên Nguyệt.
Cô thừa biết Tô Thiên Di ỷ có ông cụ Tô làm chỗ dựa nên muốn đến đây nói khích cô nhưng cô đâu phải là người dễ đụng.
Cái gì mà bù đắp chứ!Cũng do cô ta ngu