Nghĩ qua nghĩ lại cô quyết định đưa anh về khách sạn Nina rồi nhanh chóng ra về cô thật sự không có định đưa anh về Mạc gia.
Lý Thiên Nguyệt cởi dây an toàn đi vòng qua bên cạnh anh mở cửa xe vỗ nhẹ lên vai anh.
Anh nhắm nghiền mắt,mùi rượu trên người nồng nặc đến khó ngửi.
Cô lại vỗ lên người anh một lần nữa nhưng anh vẫn ngồi im ở đó.
Anh thật sự say đến ngủ quên rồi sao?
Lý Thiên Nguyệt dứt khoát nắm lấy tay anh choàng qua vai cô,để đầu anh dựa vào vai nhanh chóng dìu anh vào thang máy.
Cô cũng không thể nào đứng ở đây đợi anh tỉnh dậy,cô không có nhiều thời gian.
Nhanh chóng dìu anh vào thang máy rồi bấm vào số tầng của phòng mà lần trước cô đến.
Đưa được Mạc Thiên Nhật Dạ vào thang máy cũng là một quá trình đối với Lý Thiên Nguyệt.
Đầu anh rũ vào vai cổ hơi thở nồng mùi rượu phả vào cổ cô.
Lý Thiên Nguyệt nín thở gáng không thở ra tiếng.
Trọng lượng của anh rất nặng dù cho cô có rèn sức lực của mình đến mức thượng thừa thì cũng không thể bì kịp sức của đàn ông.
Dìu Mạc Thiên Nhật Dạ vào ghế so fa Lý Thiên Nguyệt thở phào,đứng nhìn đăm đăm Mạc Thiên Nhật Dạ đang nhắm mắt nằm trên so fa.
Lý Thiên Nguyệt ngồi xuống cởi từng chiếc giày của anh ra rồi tới áo sơ mi nhưng chưa đụng được cúc áo người đàn ông nhắm chặt mắt đột nhiên mở mắt ra nhìn chằm chằm vào cô.
Hành động đang cởi áo của cô bỗng dừng lại,cô đưa mắt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ đang rất tỉnh táo mà ngồi trên ghế so fa.
Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi dậy lấy thuốc trong gối ra hút,hít vào hơi thật sâu rồi phả ra,cả không khí đều bao trùm mùi khói thuốc.
Lý Thiên Nguyệt ngồi dậy đi đến phòng bếp,cô nhanh chóng nấu một ấm nước,rồi lại hợp thuốc lấy thuốc đau bụng.
Lúc nãy cô cảm thấy khá đau bụng rồi còn phải dìu Mạc Thiên Nhật Dạ đi cơ thể như không chịu được nữa.
Lúc nước đã sôi cô đi ra ngoài xem tình hình của Mạc Thiên Nhật Dạ.
Lý Thiên Nguyệt cầm theo một thao nước nóng trong đó có một chiếc khăn.
Anh dựa lưng vào ghế,đôi chân thẳng vắt lên bàn trà,ánh mắt anh bình tĩnh nhìn Lý Thiên Nguyệt.
Lý Thiên Nguyệt cũng không sợ hãi gì mà đi về phía trước nói" Anh mới tỉnh dậy không biết đã tỉnh rượu chưa,bây giờ em lau nước nóng cho anh nhá?"
" Nếu như tôi không tỉnh dậy, sau khi đưa tôi về đây cô sẽ làm gì tiếp theo?"
Vừa nói hết câu hai tay đang cầm thau nước của cô siết chặt lại,ánh mắt như lóe sáng của cô nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ.
Mạc Thiên Nhật Dạ không chịu buông thả,ánh mắt anh sâu thẳm lạnh băng nói tiếp" Hay là cô nghĩ chỉ cần đưa tôi về đến đây mọi chuyện đều sẽ được giải quyết?"
Cô biết.
Nếu chỉ cần đưa anh về đây mà có thể khiến anh siêu lòng thì cô đã chuốc say anh từ lâu.
Lý Thiên Nguyệt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ hỏi" Anh đã tỉnh rượu chưa? Hay là từ lúc đầu đã không hề say?"
Khuôn mặt anh anh tuấn vừa có nét quen thuộc vừa xa lạ với cô.
Nét mặt anh lạnh lùng uy nghiêm vẻ lạnh lùng sắt lạnh khiến người ta nhìn một lần là có thể nhớ mãi.
Mạc Thiên Nhật Dạ nhếch nhẹ môi nhưng nụ cười không phải là vui vẻ mà là sự khinh bỉ,ánh mắt anh vẫn lạnh thấu xương,kiêu ngạo nói" Cô bớt tự mình mà đa tình đi.
Nếu như thật sự không say cô nghĩ cô có đủ bản lĩnh mà đưa tôi về đến đây à?"
" Không phải là em cố ý thừa nước đục thả câu cũng không phải là em đa tình.
Tối nay em có một cuộc hẹn ở đây lúc ra bãi đậu xe thì thấy anh say rượu đang ngồi ở ghế phụ.
Một lát thì trợ lý Triệu lại đến nói là em gái của cậu ấy bị đau bụng nếu như không đưa đến bệnh viện kịp thời thì hậu quả sẽ khó lường.
Nên em mới đưa anh về đây cả tinh thần và thể xác của em đều không hề có ý định xấu xa gì đến anh,vậy nên anh không cần phải lo lắng"
Nói rồi cô quay người vào phòng bếp nhanh chóng pha một bát canh giải rượu cho anh.
Bát canh ngút khói cô bưng bát canh ra cánh tay đã đỏ ửng lên vì nóng,đặt bát canh lên bàn cô nói" Em có nấu canh giải rượu,anh mau uống khi còn nóng đi,lúc nãy trợ lý Triệu nói anh uống cũng không ít rượu,chắc sẽ có vài triệu chứng như đau dạ dày hay nhức đầu cũng có thể là nóng sốt,anh uống đi cho dễ chịu"
Ánh mắt của Mạc Thiên Nhật Dạ vẫn hờ hững lạnh lùng không có hứng thú với bát canh của cô nấu.
Khuôn mặt anh thờ ơ xa cách ngàn dậm.
Đề phòng cô à? Sợ cô bỏ thuốc độc hay gì?
Lý Thiên Nguyệt chiếm trọn ánh mắt đó ánh mặt lạnh lùng đang nhìn cô,Lý Thiên Nguyệt nói" Anh chán ghét em đến mức không thể để vào mắt như vậy à?"
" Cô phải là người hiểu rõ nhất chứ?"
Khuôn mặt Lý Thiên Nguyệt sững lại,cố gắng gượng mà nói bằng giọng kìm chế cảm xúc" Lần trước em và Lịch Nhi có đi mua sắm,vô tình nhìn thấy anh và Vương Cẩn Mai trên hành lang trong trung tâm mua sắm.
Lần đó là anh cùng cô ấy đi mua sắm hay là một tình huống bắt buộc trong! "
Chưa kịp để Lý Thiên Nguyệt nói hết câu,Mạc Thiên Nhật Dạ đã cướp lời" Cô đang mong muốn câu trả lời của tôi là thế nào?"
Lý Thiên Nguyệt nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ nếu như là lúc trước,cô vẫn còn tính cách của một sát thủ máu lạnh thì chắc chắn sẽ nhào đến túm lấy cổ áo của Mạc Thiên Nhật Dạ mà gặng hỏi cho ra câu