Cả hai một trước một sau đi vào một căn phòng nằm tuốt bên trong khá xa với sảnh tiệc.
Đang bước đi thì đột nhiên đằng sau vang lên giọng nói của Mạc Thiên Nhật Dạ" Cảnh An Nhiên,anh thật sự muốn cô ấy đi gặp Cảnh Âu Tây? Sao anh không thử hỏi xem cô ấy thật sự muốn biết sự thật?"
Cảnh An Nhiên quay người lại nhìn Mạc Thiên Nhật Dạ nhếch nhẹ môi,khẽ nói" Mạc Thiên Nhật Dạ,anh đã biết tôi đưa Ánh Nguyệt đến đây là để làm gì thì mau ngậm mồm lại.
Dù sao Ánh Nguyệt có muốn biết hay không cũng do cô ý quyết định.
Tôi chỉ làm đúng theo nghĩa vụ tôi cần thực hiện"
Mạc Thiên Nhật Dạ cười khẩy,đôi mắt sâu thẳm nhìn Cảnh An Nhiên rồi bất giác quay sang khuôn mặt kiều diễm của Ánh Nguyệt nói" Nghĩa vụ? Cảnh An Nhiên anh không nên quá lạm dụng ngôn ngữ người Trung đấy.
Đây đâu phải là làm những việc nên làm? Cảnh An Nhiên,tôi nhắc trước đừng đi quá giới hạn của anh,việc gì cô ấy muốn biết thì cần đợi anh chỉ dẫn à?"
Ánh Nguyệt thấy bầu không khí căn thẳng giữa hai người đàn ông.
Nhìn Cảnh An Nhiên rồi lại nhìn sang Mạc Thiên Nhật Dạ.
Sự khó hiểu đang ngập tràn trong lòng cô nhưng cô lại không dám hỏi.
Nghe cách gọi tên của Mạc Thiên Nhật Dạ dành cho Cảnh An Nhiên thì cũng nhận ra anh không được ưa tên này mà có vài phận địch ý rõ ràng.
Có lẽ hai người đã quen biết nhau từ lâu.
Ánh Nguyệt không muốn tìm hiểu quá sâu chuyện này càng không muốn có quan hệ nào với Mạc Thiên Nhật Dạ,cô quay qua nói với Cảnh An Nhiên" Chúng ta có vào gặp ba anh không?"
" Tất nhiên là có"
Cả hai bước đi cùng nhau bỏ mặc Mạc Thiên Nhật Dạ đang đứng nhìn hai người.
Trước khi vào phòng,Ánh Nguyệt có chút lo lắng bỗng không dám vào gặp mặt Cảnh Âu Tây.
Nhận ra Ánh Nguyệt đang sợ hãi Cảnh An Nhiên vỗ vai cô nói" Cô không cần lo.
Dù tính cách của ba tôi không tốt nhưng đó là đối với tôi.
Còn cô là một đại mỹ nhân Tổng giám đốc của một công ty lớn ông ấy không nể phục cũng phải bói phục"
Ánh Nguyệt không cảm ơn lời an ủi của Cảnh An Nhiên mà còn cúi đầu nói nhỏ" Tôi thấy anh càng ngày càng giống anh trai của tôi"
Cảnh Âu Tây con trai cả của gia tộc nhà họ Cảnh.
Từ lâu danh tiếng đã vang xa hơn cả Bắc Kinh và là một trong ba những gia tộc đứng đầu Bắc Kinh.
Mạc- Lý- Cảnh.
Cảnh Âu Tây năm nay đã ngoài năm mươi,ông ta có một người vợ là Tăng Y Thư mẹ của Cảnh An Nhiên nhưng đã mất từ lâu.
Cảnh An Nhiên từ nhỏ đã mất mẹ tính tình ngỗ nhịch thích làm theo ý mình bỏ ngoài tai sự răng đe của cha.
Nhưng không biết có chuyện gì mà mấy năm trở lại đây Cảnh An Nhiên lại lên làm Tổng giám đốc tập Tây Ân trở thành Âu Tổng mọi người điều ngưỡng mộ.
Ánh Nguyệt cùng Cảnh An Nhiên bước vào.
Khác với những gì cô tưởng tượng trong đầu Cảnh Âu Tây hoạt nhìn khó gần nhưng khi ông ta thả lỏng cơ mặt thì lại là một chuyện khác.
Cảnh Âu Tây nhìn Ánh Nguyệt cười nói" Tổng giám đốc Ánh Nguyệt,ngại quá cô đến đây để tham dự buổi tiệc mà tôi lại làm phiền cô"
Ánh Nguyệt nhìn ông ta cũng nở một nụ cười khách sáo đáp lại" Không có gì.
Được ông Cảnh đây gọi đến đây phải là phúc của tôi"
Cảnh An Nhiên đẩy ghế ra cho Ánh Nguyệt ngồi còn mình thì ngồi xuống ghế bên cạnh.
Dù bị đột ngột gọi đến đây nhưng Ánh Nguyệt cũng không phải là người cẩu thả ăn nói xằn bậy.
Cô biết lễ nghĩa những mặt trái của trăm anh thế phiệt hay những gia tộc lớn như nhà họ Cảnh.
Dù lúc gả làm Lý Thiên Nguyệt gả vào nhà họ Mạc cô không chịu sự bạc đãi từ ai nhưng cô cũng đã họ được một số điều.
Dù không biết Cảnh Âu Tây gọi cô đến đây để làm gì nhưng cô dám chắc chắn không đơn giản là ngồi tán gẫu cùng hai cha con nhà họ Cảnh.
Cảnh Âu Tây từ đầu đã là người bắt chuyện trước,Ánh Nguyệt ngồi đối diện thì biết gì nói đó.
Còn Cảnh An Nhiên ngồi một bên lâu lâu Ánh Nguyệt gặp câu hỏi khó thì giải vây.
Dù cô cùng Cảnh An Nhiên như nước với lửa nhưng không có nghĩa là ghét nhau đến mức thấy người gặp nạn thì ngoảnh mặt làm ngơ.
Vả lại người đưa cô đến đây không phải là anh ta thì là ai?
Cảnh An Nhiên và Cảnh Âu Tây dù chung họ gương mặt có nét giống nhau nhưng tính cách lại khác nhau.
Cảnh Âu Tây là người điềm đạm