Sáng hôm sau do Mạc Thiên Nhật Dạ có hai cuộc hộp rất quan trọng nên phải đi về từ rất sớm.
Nhìn khuôn mặt buồn bã của ông nội Mạc cô đã đi lại và nói" Ông ơi, đừng buồn có thời gian cháu lại đến thăm ạ"
Dù cô không biết chừng nào nhiệm vụ này thực hiện xong và cô phải ra đi nhưng nếu nói dối mà khiến người khác vui thì cô cũng chấp nhận làm kẻ nói dối.
Ông nội Mạc tươi cười trở lại nói" Cháu nói phải nhớ đấy nhá, mà đem cho ông một đứa cháu nữa càng tốt"
" Đều đó là tất nhiên rồi ạ" Mạc Thiên Nhật Dạ không biết từ đâu xen vô nói.
Hai ông cháu nhà họ nói khiến cô đỏ mặt vì xấu hổ.
Thật đúng là Mạc Thiên Nhật Dạ rất xấu bụng!
Ngồi trên xe lâu lâu Mạc Thiên Nhật Dạ lại quay qua nhìn cô khiến cô cảm thấy chột dạ nhưng cô là người được đào tạo chuyên nghiệp mà làm sao để Mạc Thiên Nhật Dạ bắt gặp ánh mắt hoảng sợ được chứ.
" Thiên Nguyệt" Mạc Thiên Nhật Dạ một lúc sau cất tiếng gọi, giọng nói trầm thấp không nghe ra đang tức giận hay chỉ kêu cho có.
Lý Thiên Nguyệt giật mình, ngồi một lúc mới nhớ ra đó là gọi Lý Thiên Nguyệt nên quay qua hỏi" Vâng, anh gọi em có gì không ạ?"
Nhìn thẳng vào mắt Mạc Thiên Nhật Dạ cô bất chợt cảm thấp không tự tin như bị nhìn thấu suy nghĩ.
Tất cả hành động biểu hiện trên khuôn mặt đều thu vào tầm mắt Mạc Thiên Nhật Dạ.
Mà đều anh phát hiện ra khiến anh không biết phải nên làm gì tiếp theo.
Lý Thiên Nguyệt cúi đầu xuống, nhắm mắt lại, trong đầu suy nghĩ làm cách nào đó cô phải nhanh chóng lấy được thứ Mạc Thiên Nhật Dạ cất giấu mới được chứ như vậy có ngày cô chết vì sợ Mạc Thiên Nhật Dạ thôi.
Về đến nhà, thay đồ Mạc Thiên Nhật Dạ lại nhanh chóng lái xe đến công ty.
Lý Thiên Nguyệt đi qua đi lại trên phòng vẫn chưa nghĩ ra cách nào để khiến cho cô nhanh chóng lấy được thông tin
Một lúc sau, chiến tranh tâm lí khiến