Đỉnh Phong Thiên Hạ

Gặp lại 2


trước sau

– Xin chào tiểu thư.  

Vũ chấp sự gặp Độc Cô Băng Lan, lập tức hành lễ nói.  

– Thanh toán.  

Lục Lâm Thiên nhận dược liệu rồi giao cho Lục Tiểu Bạch.  

– Thiếu gia, tổng cộng là 38 kim tệ.  

Vũ chấp sự nói.  

– Vũ chấp sự, chỉ lấy của Lục thiếu gia 80%, về sau Lục thiếu gia chính là khách quý ở đây, ngươi nên tiếp đãi cẩn thận.  

Độc Cô Băng Lan nhẹ nói.  

– Dạ, thưa tiểu thư.  

Vũ chấp sự tôn kính đáp, sau đó hướng Lục Lâm Thiên nói:  

– Hóa ra Lục thiếu gia và tiểu thư là bằng hữu, vậy 30 kim tệ được rồi.  

– Đa tạ Độc Cô tiểu thư.  

Lục Lâm Thiên nhìn hướng Độc Cô Băng Lan gật đầu cười, sau đó móc trong túi ra 30 kim tệ giao cho Vũ chấp sự, tiết kiệm được tám kim tệ, đỡ tốn tiền của mình, Lục Lâm Thiên tất nhiên là sẽ không khách khí.  

– Lục thiếu gia, đây là lệnh bài khách quý của Thiên Bảo môn, hãy cầm lấy, lần sau mà ngài cần mua dược liệu gì chỉ cần đưa lệnh bài này ra thì nhất định sẽ ưu đãi cho ngài, hơn nữa nếu thiếu gia có dược liệu gì muốn bán thì Thiên Bảo môn sẽ lấy với giá cao nhất.  

Độc Cô Băng Lan tiểu thư từ trong tay lấy ra một cái ngọc bài, mặt trên có ghi ba chữ Thiên Bảo môn, đưa cho Lục Lâm Thiên.  

– Xin đa tạ lần nữa.  

Lục Lâm Thiên không khách khí, nhận lấy lệnh bài, đây cũng không phải là tính cách của mình. Về phần Độc Cô Băng Lan, tại sao lại đối với mình như vậy, mặc dù Lục Lâm Thiên trong lòng có một chút hoài nghi, nhưng cũng không có để ý tới.  

Có câu châm ngôn rất hay, cái gọi là vô sự ân cần, không phải loại gian sảo, thì cũng là đạo chích. Bây giờ trên thân mình không có cái gì là đáng giá để Độc Cô tiểu thư ăn trộm, vấn đề này, đối với Lục Lâm Thiên cũng không quan trọng, trong lòng nghĩ vậy, hắn liền nở một nụ cười tà.  

– Cáo từ trước.  

Sau đó Lục Lâm Thiên khẽ gật đầu, đi ra ngoài, đi qua nha hoàn Thúy Ngọc, cũng khẽ gật đầu thi lễ, sau đó liền rời đi.  

– Công tử, ngươi lấy ở đâu ra kim tệ thế, làm sao người lại quen biết với Độc Cô tiểu thư nữa?  

Đi ra khỏi Thiên Bảo môn, Lục Tiểu Bạch hướng Lục Lâm Thiên truy hỏi.  

– Ngươi hỏi nhiều như vậy để làm gì, mau trở về thôi, đừng nói cho bất kì kẻ nào rằng ta mua dược tài.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Tiểu thư, người kia là ai, tựa như là không có chỗ gì đặc biệt, có phải là đã quá coi trọng không.  

Khi Lục Lâm Thiên đi rồi, trong đôi mắt Vũ chấp sự lộ ra vài tia sáng lấp lánh hướng tới Độc Cô Băng Lan nói.  

– Người này không đơn giản, ngươi phái người đi điều tra kỹ càng lai lịch người này một chút.  

Độc Cô Băng Lan nói xong liền cùng nha hoàn Thúy Ngọc rời khỏi Thiên Bảo môn.  

Đi qua vài con đường, Lục Lâm Thiên cùng Lục Tiểu Bạch đi thẳng về nhà, lặng lẽ theo cửa sau Lục gia mà vào, ra ngoài cho tới trưa, cũng không người nào biết, dù sao, một nô bộc cấp thấp cùng một củi mục thiếu gia, cũng không ai muốn để ý tới hai người này.  

– Tiểu tử này, đúng là có chút bổn sự.  

Ở cửa sau, cách Lục Lâm Thiên một khoảng, lão bộc nhìn hai bao vật trong tay Lục Tiểu Bạch, thần sắc nhẹ nói thầm.  

Buổi chiều, Lục Lâm Thiên cùng Lục Tiểu Bạch cùng có mặt ở Lục gia, sau đó ngay lập tức trở về, mùa đông lạnh như này cũng không có nhiều việc để làm.  

Màn đêm buông xuống, Lục Lâm Thiên cũng đã sớm chuẩn bị, ngay lập tức đến mật thất của phòng chứa củi Nam thúc cũng đã sớm đến mật thất.  

– Nam thúc, dược liệu ngươi muốn, con đã mua đủ rồi.  

Nhìn thấy Nam thúc, Lục Lâm Thiên đắc ý cười.  

– Ngươi mua hai phần để làm gì?  

Mở ra dược liệu, lão bộc Nam thúc hướng Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Con sợ lần đầu luyện chế thất bại, nên mua hơn một phần, nếu thành công, cũng còn một phần dược liệu nữa để luyện chế thêm một khoả đan dược.  

Lục Lâm
Thiên nói, đan dược này hẳn đắt tiền hơn so với dược liệu nhiều lần, đến lúc đó mình đem đi bán, cũng có thể lợi nhuận một chút.  

– Có ta ở đây, nếu ngươi luyện chế đan dược nhất phẩm thất bại như lời ngươi nói, vậy thì ngươi cũng thuộc loại bỏ đi rồi.  

Người lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên nói:  

– Ngươi cũng luyện tập Khai Sơn chưởng được mấy ngày, thi triển một chút, để ta xem thế nào.  

– Vâng  

Lục Lâm Thiên ngưng nụ cười, Khai Sơn chưởng mình cũng tu luyện mấy ngày, tự nhận là coi như có một chút thành tựu, hắn liền phân phối công lực, vận chuyển khẩu quyết, hai tay biến hóa một đường có chút huyền ảo của thủ ấn, lập tức song chưởng, một đạo khí mơ hồ xuất hiện cuộn sóng, lay động.  

– Xuy…  

Một tiếng động nhẹ vang lên, Lục Lâm Thiên tung một chưởng bổ vào tường đá trong mật thất, đột nhiên tường đá run lên, một mảng bụi bặm rơi xuống.  

Lục Lâm Thiên thấy chính mình còn có chút ít ngạc nhiên, không nghĩ tới chưởng của mình đánh ra lại có uy lực lớn đến vậy, nếu chưởng này đánh vào một con trâu, phỏng chừng mình có thể đánh bay nó ra ngoài.  

– Coi như miễn cưỡng đạt yêu cầu nhưng vẫn chưa đạt đến lực lượng mà Khai Sơn Chưởng có. Nhớ kỹ, Khải Sơn Chưởng có thể phá núi, càng đánh lực càng lớn, chân cùng hông phối hợp, vận dụng chân khí trong Đan Điền toàn lực đánh ra, như vậy mới có thể đạt được uy lực lớn nhất.  

Nam thúc nói.  

– Vâng, Nam thúc.  

Lục Lâm Thiên gật đầu.  

– Tốt rồi, bây giờ dạy ngươi luyện đan dược.  

Nam thúc nói xong, ống tay áo nhẹ nhàng hất lên, đột nhiên một đại đỉnh ba chân cao gần một thước bay ra.  

Phía trên đại đỉnh này tràn ngập màu xanh hồng, mang theo khí tức linh dược nồng đậm, xung quanh khắc vô số đồ án, đặc biệt nhất chính là đồ án một đầu hỏa long đang uốn mình xoay quanh đỉnh.  

Trên miệng Hỏa Long có một lỗ hổng lớn chừng miệng bát, trên đại đỉnh còn có một cái nắp hình tròn. Đại đỉnh mang theo khí tức rất cổ xưa.  

– Đây gọi là Hỏa Long Đỉnh, từ nay về sau tặng cho ngươi, hãy nhớ không thể để người ngoài nhìn thấy nó, bằng không Linh Tướng, Linh Suất cũng không tha cho ngươi. Hỏa Long Đỉnh này có chút ảo diệu, đối với một người mới học luyện chế đan dược như ngươi sẽ giúp ích rất nhiều.  

Nam thúc nói.  

– Đa tạ Nam thúc.  

Lục Lâm Thiên mừng rỡ không thôi, bất kể thứ gì Nam thúc bỏ ra đều là bảo bối. Thậm chí Lục Lâm Thiên còn có một ý nghĩ, mình cố thu thập thật nhiều bảo bối trên người Nam thúc, sau này hẳn sẽ rất có ích, cho dù cầm đi bán cũng có thể kiếm được bội tiền.  

Tất nhiên suy nghĩ này Lục Lâm Thiên không thể để Nam thúc biết, bằng không Nam thúc sẽ lột da hắn.  

– Nam thúc, người có cho ta thì ta cũng không mang theo được a, vừa rồi người lấy nó ra như thế nào vậy?  

Lục Lâm Thiên bất đắc dĩ nói với Nam thúc. Hắn có chút nóng lòng đi đến bên cạnh Hỏa Long Đỉnh, xoay người ôm thử một cái, đỉnh này nặng ít nhất 200 cân a.  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện