Đỉnh Phong Thiên Hạ

Cẩu nô tài


trước sau

Bỗng dưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Lục Lâm Thiên, trong lòng Triệu Tam khẽ giật mình, trong lúc bất tri bất giác lại cảm thấy như có một áp lực chèn trước ngực.  

– Tiểu tử, ngươi dám đẩy ta, ngươi là tạp chủng do tiện tỳ sinh ra mà còn dám tạo phản?  

Tiểu Lan bò dậy, dường như quên đi đau đớn hằm hằm nhìn Lục Lâm Thiên mắng.  

Lúc này, những nha hoàn cùng người hầu khác đã lui sang một bên, tình hình này họ cũng không dám lộn xộn.  

– Tiểu Lan, Lâm Thiên không phải cố ý đâu, ngươi đại nhân đừng chấp tiểu nhân, ta sẽ giặt quần áo mà.  

La Lan thị vội vàng lo lắng ngăn trước người Lục Lâm Thiên.  

– Mẫu thân, người lui ra đi.  

Lục Lâm Thiên nhẹ nhàng đẩy La Lan thị sang một bên sau đó nhìn Tiểu Lan nói:  

– Lời ngươi vừa nói, có bản lĩnh thì nói lại lần nữa xem.  

– Thế nào? Tạp chủng nhà ngươi còn muốn động thủ sao? Phế vật, cho ngươi mười lá gan ngươi cũng không dám, ngươi chính là tạp chủng do tiện tỳ sinh ra.  

Tiểu Lan giận dữ nhìn Lục Lâm Thiên, cất giọng the thé, từ nhỏ nàng đã đi theo bên người tiểu thư, học được không ít thứ, một người không có thiên phú Vũ giả cho dù làm nam nhân nàng cũng không sợ.  

Lục Lâm Thiên nổi giận, mình bị mắng chửi còn có thể chịu được nhưng một tiểu nha hoàn mà dám ngang nhiên mắng mẫu thân mình thì làm sao có thể dễ dàng tha thứ?  

Hít một hơi thật sâu, Lục Lâm Thiên nhìn Tiểu Lan, nhàn nhạt cười nói:  

– Ngươi cho rằng ta không dám sao?  

– Vèo…  

– Ba!  

Thân hình Lục Lâm Thiên ngay lập tức đến trước mặt Tiểu Lan kia, đồng thời một cái tát rơi xuống mặt nàng ta, âm thanh thanh thúy vang lên, mấy cái răng cùng máu bắn ra khỏi miệng nàng ta.  

– Ngươi xem ta có dám hay không? Tiện tỳ, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cũng chỉ là một tiểu nha hoàn của Lục gia mà thôi.  

– Ba, ba!  

Lục Lâm Thiên quyền đấm cước đá, liên tiếp rơi xuống người Tiểu Lan, một lần nữa đánh nàng ngã xuống đất.  

– A… a…  

Từng tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Lan không ngừng truyền ra, lúc này, người xem xung quanh đã sợ đến ngây người, ngay cả La Lan thị cùng Triệu tổng quản cũng đều trợn mắt há mồm không phản ứng kịp.  

– Tiện tỳ, bây giờ ngươi xem ta có dám không?  

Lục Lâm Thiên vẫn chưa hết giận, không hề khách khí đạp liên tiếp lên người nàng ta, cuối cùng nhảy bổ đến bên người Tiểu Lan.  

– Vừa rồi bàn tay này muốn đánh mẫu thân ta phải không?  

Lục Lâm Thiên cười lạnh một tiếng, xoay người đứng lên, nâng lên cánh tay phải của Tiểu Lan cười nhạt một tiếng rồi bẻ ngoặt ra sau.  

– Rắc.  

Tiếng cánh tay bị bẻ gãy, Tiểu Lan lập tức kêu lên đau đớn, tiếng kêu thảm thiết, rêи ɾỉ quanh quẩn khắp phòng quần áo.  

– Đây là cái miệng đang mắng người?  

Lục Lâm Thiên nhặt lấy một hòn đá trên mặt đất đập thẳng vào miệng Tiểu Lan.  

– Rắc.  

Cả hàm răng bị đập vỡ hết, bên ngoài miệng Tiểu Lan máu tươi không ngừng chảy ra, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chỉ ứ ở trong cổ họng mà không phát ra được.  

– Tiện tỳ, hôm nay tha cho ngươi một mạng, lần sau mà còn dám trêu chọc ta, ta lấy mạng của ngươi.  

Lục Lâm Thiên ném hòn đá ở trong tay đi, vỗ vỗ hai tay, sửa sang lại y phục rồi lạnh nhạt nói.  

– Mẫu thân, chúng ta đi thôi.  

Lục Lâm Thiên đến trước mặt Lan Lan thị còn đang kinh ngạc thản nhiên nói, đỡ mẫu thân đi ra ngoài, tựa như tất cả những việc vừa rồi chưa từng xảy ra.  

Mấy nha hoàn ở xa xa hoảng sợ, cả đám trợn mắt há hốc mồm nhìn qua Tiểu Lan nằm trên đất, các nàng chưa từng nhìn thấy tràng diện như thế bao giờ.  

Ngay bên ngoài phòng giặt đồ, lúc này nha hoàn Tiểu Lan kêu tham thiết đã làm không ít nô bộc tụ tập tới phòng giặt đồ, thăm dò tình huống bên trong, cả đám vô cùng kinh hãi.  

– Tiểu tử, ngươi còn muốn đi sao, ngươi ăn gan hùm mật gấu, ngươi đúng là muốn chết mà.  

Tên tổng quản họ Triệu phòng giặt quần áo phục hồi tinh thần lại, nhìn qua nha hoàn Tiểu Lan nằm trên mặt đất, lập tức hung dữ nhìn chằm chằm vào Lục Lâm Thiên, ngăn trước người Lục Lâm Thiên.  

– Cẩu nô tài, nếu ngươi không cút, ta muốn xem là ai phải chết!  

Lục Lâm Thiên lạnh lẽo nhìn qua tên Triệu Tam kia, vào
thời điểm này Lục Lâm Thiên không còn bận tâm cái gì, không thể để mẫu thân phải chịu cảnh như thế nữa.  

– Tiểu tử, khẩu khí thật là lớn, ngươi là đồ phế vật…  

Triệu Tam cười lạnh một tiếng, hắn trực tiếp đánh ra một quyền, quyền kình mang theo kình phong mạnh mẽ.  

– Vốn muốn từ từ mới tính sổ với tên cẩu nô tài như ngươi, hiện tại là do ngươi tự đi tìm cái chết thì đừng trách ta.  

Lục Lâm Thiên lạnh nhạt nói một tiếng, Triệu Tam vừa ra tay thì Lục Lâm Thiên đã nhìn ra tên này chỉ là Vũ Đồ nhị trọng mà thôi, thù mới hận cũ cùng tính một lượt, ánh mắt Lục Lâm Thiên đã bắn hàn ý ra ngoài.  

– Cẩu nô tài.  

Xoay người, thời điểm một quyền của Triệu Tam đánh tới thì thân hình Lục Lâm Thiên lập tức tránh né, đồng thời tay của hắn đánh ra một quyền như thiểm điện, mang theo kình phong vô cùng mạnh mẽ.  

Phanh!  

Lúc một quyền của Triệu Tam thất bại, hắn vô cùng kinh ngạc, đột nhiên thấy một dấu quyền in lên ngực của mình, đây là chuyện ngoài ý muốn với hắn, một lực lượng to lớn truyền vào thân thể, hắn có thể cảm giác được ngũ tạng lục phủ của mình dường như đang tan nát.  

– Cẩu nô tài, đi chết đi.  

Lục Lâm Thiên thu tay lại, lạnh lùng nói một câu.  

Ánh mắt kinh hãi của Triệu Tam nhanh chóng biến thành trống rỗng, hắn dù thế nào cũng không nghĩ tới, một tên củi mục mà hắn không đặt vào trong mắt, lúc này lại đột nhiên biến thành vũ giả, thực lực còn trên cả hắn không ít, hắn nghĩ gì thì cũng đã muộn, đối phương căn bản không có lưu mạng sống cho hắn.  

– Ngươi, không ngờ ngươi là vũ…  

Triệu Tam còn chưa nói hết câu đã té xuống đất, trước khi chết hắn cuối cùng đã biết rõ, tiểu tử củi mục mà hắn khi dễ từ nhỏ tới lớn vậy mà đã là vũ giả, thực lực còn hơn xa hắn.  

Cảnh này làm cho tất cả nô bộc trợn mắt há hốc mồm, Triệu Tam chính là vũ giả ah, không ngờ bị một quyền đánh chết tại chỗ.  

– Nô bộc Lục gia thì nên làm tốt chuyện của nô bộc, dĩ hạ phạm thượng, kết cục chỉ có chết mà thôi.  

Lục Lâm Thiên lạnh lẽo nhìn nô bộc chung quanh, lập tức quay đầu nhìn La Lan thị không hiểu gì cả, nói:  

– Mẫu thân, chúng ta về trước đi, về sau cái phòng giặt quần áo này, chúng ta không cần tới đây nữa.  

La Lan thị không nói gì, đã là kinh ngạc từ đầu tới cuối, lúc này Lục Lâm Thiên nâng nàng đi ra khỏi phòng giặt quần áo này.  

– Có người chết, nhanh thông tri đại quản gia…  

Sau khi các nô bộc trong phòng giặt đồ khôi phục tinh thần lại, bắt đầu hoảng loạn lên, không muốn gặp phiền toái đã sớm rời khỏi phòng giặt quần áo này.  

Trong đình viện, Lục Lâm Thiên vịn La Lan thị ngồi xuống, trên đường đi Lục Lâm Thiên nhíu mày, xem ra bản thân mình phải nghĩ kỹ đường lui mới được, đoán chừng không bao lâu nữa sẽ cãi nhau với Lục gia mà trở mặt, nhưng mà dù sao mình đã bạo lộ, vậy xem ra Lục gia sẽ như thế nào đây, cùng lắm thì thoát ly Lục gia, dựa vào mình bây giờ cũng có thể nuôi sống mẫu thân.  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện