Đỉnh Phong Thiên Hạ

Âm dương linh vũ quyết


trước sau

Lục Lâm Thiên cả gan tiến vào cửa kho chứa củi, trong đêm tối lờ mờ không ngờ lại nhìn thấy được một thân ảnh quen thuộc:  

– Nam thúc, sao lại là thúc?  

Lúc này, Lục Lâm Thiên đánh giá Nam thúc, bộ dạng của ông lúc này hoàn toàn khác với bộ dạng tuổi già sức yếu ban ngày, hai mắt hữu thần, cả người như như phát ra một khí thế vô hình, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.  

– Rất kỳ lạ sao? Nếu không phải là nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, tâm địa cũng thiện lương, ta cũng không thèm tới cứu ngươi.  

Nam thúc chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

– Nam thúc, cứu ta cái gì, sao ta lại có cảm giác ngươi khác với lúc trước?  

Lục Lâm Thiên không nhịn được hỏi.  

– Ngươi sắp chết đến nơi rồi mà còn không biết.  

Lão bộc nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

Lục Lâm Thiên khó hiểu nhìn Nam thúc, ngay sau đó liền giật mình một cái:  

– Không thể nào, con rất tốt a, Nam thúc, ngươi đừng nói giỡn nữa.  

Nam thúc cười khẽ một tiếng nói:  

– Ta nói giỡn? Năm, bốn, ba, hai, một…  

Theo chữ một rơi xuống, khi Lục Lâm Thiên còn đang kinh ngạc thì hai cỗ khí nóng lạnh trong cơ thể đột nhiên bộc phát, mạnh mẽ xông ra như muốn phá hủy lục phủ ngũ tạng của hắn.  

– A…  

Lục Lâm Thiên muốn kêu lên thảm thiết nhưng thanh âm không thể nào phát ra được, chỉ thấy hai mắt hoa lên, Nam thúc đã tiến đến bên người hắn, sau đó một tay đặt vào ngực, một tay đặt vào bụng của hắn, nhất thời hai cỗ khí kia liền biến mất, tất cả trở lại yên tĩnh.  

– Ta không lừa ngươi chứ?  

Nam thúc nói.  

– Nam thúc, đây rốt cuộc là chuyện gì? Ngươi phải cứu con a!  

Đã đến nước này, trong lòng Lục Lâm Thiên đã nhận định, Nam thúc nhất định là cường giả trong truyền thuyết, chỉ là cố ý ẩn thân ở Lục gia mà thôi, xem ra hai cỗ khí nóng lạnh trong cơ thể mình nhất định là do hai viên yêu đan kia dẫn phát.  

– Đi theo ta.  

Nam thúc liếc mắt nhìn Lục Lâm Thiên một cái rồi lập tức đi vào một góc tường trong kho chứa củi, không biết tay ông động vào chỗ nào, ngay sau đó trên tường xuất hiện một mật thất dưới lòng đất.  

Nam thúc cũng không để ý tới biểu lộ kinh ngạc của Lục Lâm Thiên, tự mình tiến vào mật thất kia, Lục Lâm Thiên mang theo sự kinh ngạc cũng tiến vào trong mật thất.  

– Xuy.  

Một tiếng động rất nhẹ vang lên, của mật thất đã bị đóng. Trong mật thất, hình ảnh lọt vào mắt Lục Lâm Thiên ngoại trừ một chiếc giường đá ra cũng không còn cái gì khác.  

– Nam thúc, ở đây…  

Thấy mật thất, trong lòng Lục Lâm Thiên ngạc nhiên không ngừng, theo trí nhớ của hắn thì bên trong phòng chứa củi này không có gì đặc biệt.  

– Ta là người trông coi ở đây nên mở ra một gian mật thất để chuẩn bị cho việc khẩn cấp. Ngươi nói thật cho ta biết, mấy ngày này đã xảy ra chuyện gì, tại sao trong cơ thể ngươi phát ra hai loại năng lượng lạnh nóng?  

Lão bộc Nam thúc chăm chú nhìn Lục Lâm Thiên, thần sắc có chút không bình thường, nhưng trong mắt thể hiện sự ân cần nhiều hơn.  

– Hừm…  

Đến lúc này, Lục Lâm Thiên cũng chẳng dám che giấu. Sau đó, hắn ngay lập tức đem chuyện vách núi kể từ đầu tới đuôi, và tất nhiên hắn không kể về việc xuyên không, đó là kỳ tích của đời hắn, mà có nói cũng chẳng ai tin được.  

– Cự Ưng Màu xanh, biết phun lửa, con dơi màu trắng phun hàn khí, chẳng lẽ là…  

Sau khi nghe xong Lục Lâm Thiên tự thuật, thần sắc Nam thúc trở nên nghi hoặc, sau đó hướng Lục Lâm Thiên nói:  

– Theo lời ngươi thì con rắn nhỏ đó… nhanh đem cho ta xem.  

– Chính nó.  

Lục Lâm Thiên nhấc ống tay áo phải, lộ ra một cái đầu ngẩng lên của con rắn nhỏ màu vàng nhạt, hướng về người lão bộc Nam thúc nói:  

– Chẳng lẽ là…  

Nhìn thấy con rắn màu vàng nhạt, Nam thúc ngạc nhiên hẳn lên, và nói:  

– Thật là không thể tin nổi!  

Người lão bộc Nam thúc chăm
chú nhìn Lục Lâm Thiên, trong thần sắc mang theo ngạc nhiên, nói:  

– Từ khi ngươi được sinh ra, nhìn ngươi lớn lên ở Lục gia. Cuộc sống của ngươi bị khinh bỉ, nhưng không ngờ vận khí của ngươi lại tốt như vậy, chuyện tốt này cũng là do ngươi may mắn mới gặp được.  

– Nam thúc, ngươi nói rõ ràng một chút, con nghe không hiểu?  

Lục Lâm Thiên nói, chẳng qua là ban đầu Lục Lâm Thiên quả thực bị khinh bỉ rất nhiều, có khi còn bị khi nhục hơn cả mấy tên gia nô.  

– Ngươi đương nhiên là không hiểu rồi…  

Nam thúc nói:  

– Ta hỏi ngươi, ngươi muốn sống hay muốn chết, ngươi muốn một ngày đó có thể đứng ngạo nghễ trên đời không?  

Nói xong, trong mắt Nam thúc lóe lên tia sáng lấp lánh.  

– Tiểu tử quả thực không muốn chết, cầu xin Nam thúc giúp đỡ.  

Trong nháy mắt, Lục Lâm Thiên quỳ gối trước người lão bộc. Nếu muốn thay đổi tình cảnh trước mắt thì phải dựa vào Nam thúc rồi. Đây tuyệt đối không phải người bình thường, nếu lão giúp mình, mình sẽ thay đổi được tình cảnh hiện tại.  

– Ngươi cũng thông minh, chẳng qua là trong lòng ta muốn giúp ngươi cũng do có một ý tưởng, không biết rốt cuộc cuối cùng là giúp ngươi hay là hại ngươi.  

Nam thúc do dự mà nói.  

– Nam thúc muốn giúp con, tất nhiên là không hại con.  

Lục Lâm Thiên nói.  

– Đứng lên đi, ta nhìn ngươi lớn lên, biết rõ ngươi tâm trí lương thiện, đối với mẫu thân ngươi rất hiếu thuận. Nếu không, ta đã không giúp ngươi, cũng không ở trước mặt ngươi bạo lộ thân phận. Nhớ kỹ, chuyện của ta, ngươi không được nói cho bất kì kẻ nào.  

Nam thúc nói, đỡ Lục Lâm Thiên dậy, tiếp tục nói:  

– Ngươi từ nhỏ kinh mạch đã bế tắc không thể luyện vũ thuật, cũng vô pháp trở thành Linh giả. Theo như ta thấy đó là do ngươi bị hãm hại, nhưng không nghĩ tới ngươi lần này đại nạn không chết, có được hai viên Linh đan, thật đúng là may mắn, cũng bởi vì ngươi chưa từng tu luyện qua bất kỳ công pháp nào nên hai viên Hoả hệ và Thủy Hệ Linh đan mới có thể hòa hợp, trở thành âm dương chi thể.  

– Âm dương chi thể, Nam thúc, ngươi vừa mới nói con suýt chết, còn nói con ăn vào không phải là yêu đan mà là Linh đan?  

Lục Lâm Thiên hỏi.  

– Ngươi cho rằng Cự Ưng cùng con Dơi khổng lồ đó là yêu thú hay sao? Đây chính là Linh thú, Cự Ưng hẳn là tứ giai Linh thú Hỏa Linh Phi Ưng, còn con Dơi đó chính là ngũ giai Linh thú Hàn Sương Bạch Bức. Linh đan là bảo vật bị ngươi trực tiếp ăn vào, nói là phí phạm của trời cũng không đúng, xem như là ngươi gặp vận may lớn đi, chẳng qua về sau đối với ngươi sẽ có không ít chỗ tốt. Chỉ vì ngươi là người bình thường, nuốt một lúc hai viên Linh đan của Hỏa Linh Phi Ưng và Hàn Sương Bạch Bức thì sớm muộn gì cũng bạo thể mà chết, vừa nãy nếu không có ta thay ngươi áp chế, bây giờ ngươi cũng đừng nghĩ có thể cùng ta nói chuyện ở chỗ này.  

Nam thúc nhìn Lục Lâm Thiên nói.  

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện