Kể từ hôm đó, mỗi khi rảnh rỗi, cô bé Cung Trúc lại lẻn vào núi tìm 009 chơi.
Giao thông trong núi không phát triển, không có TV, cũng không có bạn chơi cùng, vì vậy ngày nào Cung Trúc cũng buồn chán đến mức chỉ có thể chạy nhảy lung tung.
Do vậy, lúc có người biết nói xuất hiện, ngay cả khi đó chỉ là một con nhện, Cung Trúc cũng liều mạng giữ lấy.
Mỗi lần bố mẹ ở nhà cãi nhau, Cung Trúc sẽ lên núi tìm 009 chơi, có khi trăng đã lên cao cũng chưa về.
Anh dạy Cung Trúc đọc và viết, thậm chí còn kiên nhẫn hơn bố mẹ cô.
Khi cô buồn, 009 sẽ đưa cô đi săn chim trên núi, hoặc dẫn cô đi bắt cua ở những con suối.
Không biết bao nhiêu lần họ ăn trái cây rừng đến nỗi môi thâm tím, hoặc là nằm trên cỏ đếm những vì sao vô tận trên trời.
Cô bé Cung Trúc chỉ biết 009 rất cô đơn, anh không thể rời khỏi ngôi đền, chỉ có thể nằm trong quan tài chờ đợi cô mỗi ngày. Mà Cung Trúc cũng thế, trên đời này người duy nhất chịu chơi với loại yêu quái như cô chính là một con nhện biết nói.
Cho đến một ngày 009 hạ quyết tâm hỏi Cung Trúc có muốn giúp anh không.
"Được thôi." Cung Trúc gật đầu mà không cần suy nghĩ, "Anh là người bạn duy nhất của em, dù thế nào em cũng sẽ giúp anh."
"Vậy lập khế ước đi. Từ giờ trở đi, chúng ta sống chết cùng nhau, hòa làm một thể." 009 nắm tay Cung Trúc, mắt như phát sáng, "Tôi sẽ cho em máu của mình để em trở về hình dáng bình thường, còn em cũng phải cho tôi một thứ gì đó."
"Anh muốn gì?" Cung Trúc hỏi.
009 nói: "Trong khế ước sẽ không nói rõ, chỉ quy định hai bên ký kết đều phải giao ra