Sau khi trở về, tôi giữ im lặng việc mình đến núi An Nguyên.
Tôi dồn hết sức cho hoạt động của lớp mà mình tổ chức vào chủ nhật, cũng là cách thư giãn tạm thời, kẻo cái vòng luẩn quẩn này sẽ khiến tôi mệt chết mất.
Đây là một sự kiện chia sẻ sách, tổ chức không khó.
Công việc chuẩn bị đã xong, chỉ cần không có gì bất ngờ thì sẽ không sao.
Kết quả là định luật Murphy (*) lại phát huy tác dụng.
(*) Định luật Murphy: hiểu nôm na là trong cái rủi có cái xui.
Đến lượt Hướng Vãn chia sẻ, lần thứ hai MC mời, cô ấy mới nhận ra, bước lên sân khấu.
Tôi ngồi ở hàng sau, từ xa thấy dáng đi của Hướng Vãn không đúng lắm.
Tôi định đứng lên để nhìn cho rõ thì nghe người ngồi phía trước hét lên.
Hướng Vãn đang đứng trên sân khấu bỗng ngất xỉu.
Khi Hướng Vãn tỉnh dậy trong phòng y tế, Mạnh Du, Hi Vũ và tôi đều ở bên giường.
"Tớ bị sao vậy..." Hướng Vãn ngồi dậy, gõ đầu.
"Bác sĩ nói cậu bị hạ đường huyết. Đừng có đập đầu nữa, lúc cậu ngất đầu cậu đã đập xuống bàn, may mà có người đỡ, chắc không nghiêm trọng đâu." Tôi giữ cô ấy lại.
"Câu chúc ngủ ngon của anh là sự thương hại trong tiềm thức (*)..." Di động của Hướng Vãn đổ chuông.
(*) Trích từ lời bài hát Mây khói hóa mưa (云烟成雨)
ID người gọi: Con ma đáng yêu.
Hướng Vãn ngước mắt nhìn tôi rồi mới cúi đầu trượt màn hình nghe máy, mở loa ngoài.
"Vãn Vãn, là anh đây. Sự kiện em tham gia xong chưa?" Đầu bên kia truyền tới giọng của An Viễn Ý.
"À vâng... Xong rồi." Hướng Vãn suy nghĩ một lát mới trả lời.
"Vậy thì tốt. Sắp hết cuối tuần rồi, nhưng em vẫn chưa chốt thời gian đi chơi với anh đấy."
"À... Em hơi bận, hay là chúng ta không đi nữa được không?" Hướng Vãn căng thẳng.
"Vãn Vãn, em bị cảm à? Sao nghe giọng khàn thế?" Tất cả những gì An Viễn Ý nói đều hợp với thân phận bạn trai của Hướng Vãn, nếu không phải từng bị giết, e rằng tôi cũng không tin anh ta chính là "ma quỷ".
"Thế à? Đúng là em thấy không khỏe lắm..."
"Sao lại bị bệnh? Có phải quá mệt không?" Bên phía An Viễn Ý có tiếng sột soạt, "Anh đến thăm em được không?"
"Không, không cần..." Hướng Vãn nắm lấy góc áo, "Không sao đâu, chỉ là quên ăn sáng mà thôi... Anh không cần tới đây, hơn nữa trường học cũng không cho người ngoài vào."
Đầu bên kia im lặng một lúc.
"Được rồi." Giọng của An Viễn Ý trở nên mất mát nhưng vẫn dịu dàng như lúc đầu, "Thế em nghỉ ngơi đi, có chuyện gì cứ gọi điện cho anh."
"Vâng, vậy em cúp máy trước." Sắc mặt Hướng Vãn cực kỳ tệ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô ấy cất di động, ngẩng đầu nhìn chúng tôi.
"Hay là các cậu cũng về trước đi, tớ ở đây thêm một lát rồi tự về." Hướng Vãn ngẩng đầu tôi mới phát hiện ngay cả môi cô ấy cũng trắng bệch.
Bây giờ người chịu áp lực lớn nhất chính là Hướng Vãn nhưng Hướng Vãn lại muốn gánh vác tất cả, chúng tôi nhìn phản ứng của cô ấy với An Viễn Ý, chỉ sợ điều này sẽ mang tới càng nhiều rắc rối.
Tôi chủ động nói: "Nếu Hướng Vãn đã nói vậy, chúng ta về trước đi. Chúng ta cứ nhìn cô ấy như vậy cô ấy sẽ càng căng thẳng, đúng không?" Nói đến hai chữ "đúng không", tôi quay đầu nhìn Hướng Vãn.
Hướng Vãn chớp mắt, miễn cưỡng cười.
Trên đường về ba chúng tôi đi cạnh nhau, tôi thấy Mạnh Du muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cô ấy thở dài, từ bên trái đến giữa tôi và Hi Vũ.
"Các cậu có cho rằng Hướng Vãn thật sự không biết về vòng tuần hoàn không? Nếu Hướng Vãn thật sự không biết gì, sao cô ấy lại