Cuối cùng, nhà trường bỏ qua chuyện giữa tôi và Lý Hữu, người ta đồn đáng lẽ cả hai đều bị đuổi học, nhưng anh tôi đã quyên tiền cho trường xây dựng khu dạy học mới, thế nên hình phạt dành cho tôi đã bị thu hồi.
Tan học, Lý Hữu hung tợn cản tôi lại: "Cung Trúc, tao nguyền rủa mày, tao nguyền rủa mày sống không bằng chết, nguyền rủa mày cũng giống như tao, khi yêu ai đó sâu đậm đến không thể dứt ra được, mày sẽ bị trừng phạt, bị người mày yêu ruồng bỏ, phải chịu nỗi đau day dứt mãi mãi..."
Tôi nghe mà thấy buồn cười: "Yêu? Cậu được Tiểu Hạ đồng ý chưa?"
Cậu ta gật đầu: "Đương nhiên! Cô ấy cũng yêu tao!"
"Cô ấy nói lúc nào?"
Ánh mắt Lý Hữu trở nên đờ đẫn: "Lúc đi học, cô ấy cười với tao, lúc kẻ khác bắt nạt tao, cô ấy cũng cười với tao... Chắc chắn là cô ấy yêu tao... Nếu không sao cô ấy lại phải cười với tao chứ..."
Tôi nổi da gà, đang định bỏ đi thì Lý Hữu chạy tới, túm lấy bóp cổ tôi.
Trời tối mới về đến nhà, anh trai đang ngồi ở sô pha đọc báo.
Tôi mặc kệ anh, đi thẳng về phòng tắm rửa.
Một tiếng sau, giọng nói lo lắng của anh vọng vào từ ngoài cửa: "Cung Vũ?
"Em ngủ rồi à?"
"Nếu em không trả lời thì anh vào đấy."
Tôi thoát khỏi những dòng suy nghĩ miên man, thấy cánh cửa sắp bị đẩy ra, tôi vội đáp: "Đợi chút."
Tôi mặc áo choàng tắm đi ra, anh trai lập tức kéo cổ áo tôi xuống.
Lúc bóp cổ tôi, rõ ràng Lý Hữu muốn giết người.
Cổ và mặt tái nhợt, trên đường tôi về nhà đã thu hút vô số ánh nhìn.
Đến giờ trên cổ vẫn chi chít vết bầm tím, nhìn thẳng vào trông rất đáng sợ.
Trong tích tắc, tôi cảm nhận đồng tử của anh trai thắt lại.
"Đây là gì?"
Giọng điệu rất nhẹ, biểu cảm bình thường nhưng lại khiến người ta rợn cả người.
Tôi tức giận nói: "Anh không cần lo."
Hết câu, tôi muốn trực tiếp đi lướt qua anh, nhưng giây tiếp theo, cánh tay lại bị anh trai giam cầm. Anh đẩy tôi vào vách tường, lạnh lùng hỏi: "Ai làm?"
Anh cao hơn tôi một cái đầu, ánh mắt lúc này đã không còn dáng vẻ dịu dàng thường thấy, thay vào đó anh trông như con thú hoang dã đang nhìn con mồi của mình.
"Tên bi3n thái Lý Hữu đấy. Sau này gặp em tốt nhất cậu ta nên đi đường vòng, nếu không em sẽ đánh cậu ta."
Anh trai không nói gì, vẫn nhìn chằm chằm dấu vết trên cổ.
"Anh có thể buông em ra được không?" Tôi thì thầm, "Đau quá."
Ngay khi anh buông tôi ra, tôi lập tức về phòng mình.
Không biết sau đó anh làm gì, mãi đến 10 giờ tối, anh mới đến gõ cửa phòng tôi như mọi người.
"Vào đi."
Anh cầm ly sữa vào, nhưng nhìn tôi uống hết, anh không rời đi như mọi hôm.
Anh vẫn nhìn chằm chằm cổ tôi, tôi có thể nhìn ra anh đang lo lắng.
"Ngủ đi." Cuối cùng anh chỉ để lại câu này.
Đêm đó tôi mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Cứ như quay lại ngày đầu tiên Tàng Sơn xuất hiện.
Thấy anh, mẹ tôi bàng hoàng, sau đó to tiếng với bố, tiếng đập đồ, tiếng mắng mỏ, tiếng quảng cáo trên TV không dứt.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ dài trong góc nhìn họ.
Cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, Tàng Sơn ló cái đầu ra ngoài, quần áo ướt sũng.
Tôi vội chạy tới hỏi: "Sao vậy?"
Tàng Sơn không trả lời.
Tôi đoán: "Anh không biết sử dụng máy nước nóng à?"
Căn phòng thiếu sáng.
Loay hoay một hồi, tôi nói: "Ban ngày máy nước nóng không bật nên phải đợi một lát, lát nữa sẽ có nước nóng thôi.
Tàng Sơn ngồi trên băng ghế nhỏ trong phòng tắm, không nói chuyện cũng không nhúc nhích, chỉ lãnh đạm nhìn tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, thử hỏi: "Anh sợ à? Đừng sợ, đừng nhìn mẹ em bây giờ dữ như thế, thật ra bà ấy là người mẹ rất tốt."
Lúc tôi nói chuyện, Tàng Sơn bỗng rơi nước mắt, tôi vội lấy cái khăn treo trên giá lau mặt cho anh.
"Nhắm mắt lại đi." Tôi thúc giục.
Nhưng Tàng Sơn không